Ngận Thuần Ngận Ái Muội

"Được, đến lúc đó nếu anh rãnh sẽ cùng đi" Dương Minh nghe xong liền nói.

"Ai muốn anh đi theo? Chị em bọn em đi dạo phố, anh đi theo, biết bất tiện cỡ nào không?" Trần Mộng Nghiên đã thay đồ xong, mang theo một cái túi nhỏ đi xuống cầu thang, ngay Dương Minh nói vậy, liền nói tiếp một câu: "Hơn nữa cũng đã quen rồi"

Dương Minh nhất thời xấu hổ, nhưng mà nhớ trong khoảng thời gian này mình không có ở nhà, Trần Mộng Nghiên không gặp mình, khẳng định là có nhiều tức giận, hơn nữa trong khoảng thời gian này nàng cùng Lâm Chỉ Vận, Chu Giai Giai đi dạo phố mà không có mình bên cạnh, nàng cũng đã quen với chuyện này rồi, cho nên dù có bị giận, Dương Minh cũng không trách nàng, ngược lại còn cảm thấy có lỗi nửa.

Những chuyện mình làm, nói là chính sự, thật ra cũng không thể tính là chính sự nữa, đú đỡn Hoàng Nhạc Nhạc mới là thật, cho nên Dương Minh cảm thấy có lỗi với Trần Mộng Nghiên lắm lắm.

"Chị Mộng Nghiên." Thấy Dương Minh xấu hổ không nói lời nào, Lâm Chỉ Vận không đành lòng, cẩn thận nhìn Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên cũng biết Lâm Chỉ Vận muốn nói gì, trong lòng thầm nghĩ cô em này quả nhiên là một kẻ phản bội, mình đối tốt với nàng như vậy, thế này cũng không giữ được lập trường, nhưng mà cái này thì ai có thể nói rõ? Nếu như người khác đứng trên lập trường đối lập với Dương Minh, sợ rằng mình cũng sẽ lựa chọn không do dự. Cái này là bản năng thôi, là chuyện thường tình của con người, cho nên Trần Mộng Nghiên cũng không oán hận gì, ngược lại, còn biện hộ cho Lâm Chỉ Vận, vì thế nói: "Nhưng mà chúng ta còn thiếu một tài xế, nếu như anh nghĩ có thể đảm nhận được, vậy em miễn cưỡng cho anh đi chung"

Trần Mộng Nghiên nói xong lời này, bản thân cũng không nhịn được cười, đưa tay nhỏ lên che đôi môi đỏ lại, cười đến run rẩy khắp cả người, nàng cảm thấy mình nghĩ một đằng mà lại nói một nẻo.

Trong lòng rõ ràng là muốn Dương Minh đi cùng, nhưng lại mạnh miệng từ chối, giống như là sống chết cũng không chịu vậy, nhưng mà con gái đôi khi phải mạnh miệng, thì mới có thể giữ vững được nguyên tắc của mình.

"Được rồi, coi như anh là một tài xế không may vậy, đã không được lấy thù lao, còn phải bỏ ra không ít tiền" Dương Minh biết Trần Mộng Nghiên chỉ mạnh miệng nhưng nhẹ dạ, cho nên cũng đùa với nàng.

"Một lát kêu em Lâm bồi thường cho anh, coi như là thù lao trả trước" Dương Minh thản nhiên cười, giơ tay lên nắm lấy vai của Lâm Chỉ Vận, đẩy nàng về hướng trước mặt Dương Minh.

"Vậy được, anh sẽ làm tài xế miễn phí cho Chỉ Vận, nhưng mà còn em thì tính thế nào?" Dương Minh cười hì hì, tiếp nhận cái đề nghị này, mặc kệ Lâm Chỉ Vận xấu hổ đỏ mặt như một con tôm luộc, kéo nàng vào trong lòng, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Mộng Nghiên.

Trần Mộng Nghiên không ngờ Dương Minh lại không biết xấu hổ như vậy, liền có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn hắn một cái, quay đầu đi, không thèm nhìn lại, ra đến cửa, nhưng mà sau khi mang giày, vừa ra ngoài cửa, thì bỏ lại cho Dương Minh một câu" Buổi tối rồi tinh", sau đó đi thẳng ra ngoài.

Lúc này, thật sự chỉ còn lại Dương Minh và Lâm Chỉ Vận hai người mà thôi, Dương Minh thì không sao cả, nhưng Lâm Chỉ Vận vừa rồi mới bị Trần Mộng Nghiên chọc ghẹo xong, vẫn còn chưa hồi phục từ sự ngượng ngùng, bị Dương Minh kéo như vậy, mặt mân mê không biết đang nghĩ cái gì.

Trong khoảng thời gian này, đúng là đã lâu không thấy Lâm Chỉ Vận, nhớ đến lúc đó liền cảm thấy không quen, tuy rằng trong lòng thương nhớ, nhưng thật sự gặp mặt rồi lại không biết nên nói cái gì.

Nhưng mà cũng may Dương Minh biết Lâm Chỉ Vận luôn rụt rè như vậy, cũng mặc kệ nàng muốn gì, giơ tay ôm lấy nàng vào lòng, có đôi khi, ngôn ngữ tay chân còn có hiệu quả hơn cả lời nói cửa miệng nữa, không cần nói gì cả, chỉ cần làm mà thôi.


. (Tắt đèn!).

Đợi đến khi thân thể hai người đã đầy mồ hôi, ôm nhau một cách thân mật rồi, thì đề tài nói chuyện lúc này cũng đã nhiều lên, từ đại hội thể dục của trường cho đến lễ nghệ thuật, đều là những chuyện đã xảy ra gần đây.

Lâm Chỉ Vận không cảm thấy mình có tài nghệ gì, nhưng mà hội sinh viên luôn có một sự quan tâm nhiều đến các hoa hậu giảng đường, cho nên lôi kéo nàng biểu diễn một tiết mục, mà Lâm Chỉ Vận lại không hiểu cách từ chối người khác, vì vậy, dưới sự ép buột, cũng đã đồng ý rồi, về phần biểu diễn cái gì, Lâm Chỉ Vận cũng chẳng nghĩ nhiều.

Dương Minh biết, đây là thủ đoạn của những người trong hội sinh viên hay dùng vào lễ nghệ thuật, nguyên nhân rất đơn giản, Lâm Chỉ Vận lần này là một trong các hoa hậu giảng đường đại học, từ lúc khai giảng đến giờ, đã được nhiều người chú ý rồi. Tuy rằng chỉ là do dân gian tuyển cử, nhưng mà phía trường học cũng thuận theo lòng người, đây đều là kết quả bỏ phiếu của các sinh viên, đương nhiên cũng phản ánh được tiếng nói của mọi người.

Cho nên, hội sinh viên đã đem ý định trong đầu động lên trên người của những danh nhân này! Chủ tịch hội sinh viên lần này là Từ Khiêm, là một con người rất có suy nghĩ, gia thế của hắn không tồi, cha là giám đốc của một công ty khai thác mỏ tại Tùng Giang, mẹ là cán bộ đoàn ủy, là đứa con được sinh ra trong một gia đình cán bộ tiêu chuẩn.

Thời gian đại học năm nhất đã được tuyển chọn làm phó chủ tịch, đến năm thứ hai liền được lên làm chủ tịch, bởi vì chủ tịch của nhiệm kỳ trước qua năm thứ tư sẽ đi thực tập, cho nên vị trí này liền để trống, và Từ Khiêm tự nhiên thuận lợi leo lên cái ghế này ngồi.

Cái học kỳ này là học kỳ đầu tiên mà Từ Khiêm nhận chức, hắn đương nhiên là phải phụ trách tổ chức và hoạt động của đại hội thể dục thể thao trong trường và ngày lễ nghệ thuật này, cần phải làm cho thầy cô trong trường nhìn chủ tịch hội sinh viên như hắn bằng cặp mắt khác.

Từ Khiêm không phải là một người cổ hủ, ngược lại, hắn còn rất là tân tiến, bình thường hay quan đến tin tức nội bộ trong trường, không giống như chủ tịch đời trước, chỉ biết ca tụng lãnh đạo và nhắc nhở học tập, suốt ngày cứ cắm đầu vào mà học hay là đứng ra ca ngợi về công lao của các thầy cô trong trường.

Cái Từ Khiêm chú trọng nhất chính là uy tín dân chủ, cái này cũng có liên quan đến xuất thân của hắn, cho nên lần này khi tổ chức ngày lễ nghệ thuật, hắn đã trực tiếp bỏ qua những bài đọc diễn văn ca ngợi công lao" như trời như đất" của các thầy cô cùng với những cái tiết mục cũ rích khác. Và hắn còn mở một đề tài thảo luận về nội dung hoạt động của ngày lễ nghệ thuật cho mọi người.

Hắn đưa quyền chủ động cho các sinh viên khác, để cho bọn họ đưa ra ý kiến, sau đó căn cứ theo tỷ lệ ý kiến được chọn nhiều nhất, lấy ra những cái được nhiều người ưa tích, sau đó lại một lần nữa đem ra bình chọn.

Cho nên, lễ nghệ thuật còn chưa khai mạc, mà những nghị luận xung quanh ngày lễ này đã được làm nóng rất nhiều, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, và đều mong chờ ngày lễ lớn này.

Căn cứ theo các ý kiến, thì hoa hậu giảng đường trong trường phải lên biểu diễn, nghệ thuật mà, chính là để hưởng thức cái đẹp, như vậy, ngắm hoa hậu giảng đường không tính là hưởng thức cái đẹp sao?

Cho nên, suy nghĩ của phần lớn sắc nam trong trường là như vậy, không thể có bạn gái là hoa hậu giảng đường, nhưng mà ngắm cho no mắt cũng không được sao? Vì thế, tiếng hô yêu cầu hoa hậu giảng đường phải lên biểu diễn trong ngày lễ nghệ thuật càng lúc càng nhiệt liệt, Từ Khiêm không còn biện pháp, đành phải đồng ý với ý kiến này, báo lên trường học, mà thêm một vấn đề ngoài ý muốn nữa là, trường học cũng đồng ý với ý kiến tào lao này.

Như vậy làm cho Từ Khiêm rất là kinh ngạc, không ngờ rằng lãnh đạo của trường học cũng cởi mở như vậy, cái này làm cho hắn tăng thêm lòng tin, nếu như lãnh đạo trường học trong phải là một người cổ hủ, như vậy thì lễ nghệ thuật năm nay sẽ là một ngày lễ từ trước đến giờ chưa có, và cứ như vậy, mình sẽ được rất nhiều người quan tâm!

Vô luận là sau này tham gia công tác hay là tiếp tục ở lại trường học, đều trở thành một chổ tốt giúp đỡ rất lớn, nghĩ đến đây, Từ Khiêm vội vàng vào diễn đàn của trường trên mạng để tìm hiểu về hoa hậu giảng đường năm nay.


Dù sao thì ngày lễ nghệ thuật này đều là tự nguyện tham gia, không thể cưỡng ép mọi người lên biểu diễn được, vả lại bản thân hắn không thân cũng chẳng quen gì với các mỹ nữ này, cho nên hắn cũng không thể đưa ra yêu cầu gì cả.

Nhưng mà, trong lúc đang tìm đỏ mắt, thì bắt gặp phải Lâm Chỉ Vận, Từ Khiêm vô cùng có ấn tượng đối với một cô gái có tâm tình nhu hòa hiền lành như Lâm Chỉ Vận.

không giống như những người khác, khi Từ Khiêm đi gặp những hoa hậu giảng đường khác, hoặc là bị từ chối một cách vô tình, thì cũng đều không gặp mặt hắn!

Nhất là một nữ sinh được một lão đại nào đó ở ngoài nuôi dưỡng, căn bản là không coi Từ Khiêm cái cái giống gì cả, trong mắt người ta, hắn chỉ là một chủ tịch hội sinh viên thôi, chẳng có gì cả.

Cho nên, vì những lý do như vậy, khi Từ Khiêm đi gặp Lâm Chỉ Vận, liền có ngay một ấn tượng vô cùng tốt. Ánh mắt của Từ Khiêm vốn rất cao, trong đại học không hề có bạn gái, bởi vì hắn biết bản thân rất ưu tú, cho nên trong phương diện chọn người yêu cũng tương đối xoi mói, cái gì mà hoa hậu giảng đường chứ, Từ Khiêm chẳng bao giờ thèm liếc nhìn cả, bởi vì hắn biết rõ, những cô gái bây giờ sống rất thực tế, tựa như cái cô gái được bao kia, cho dù mình có ưu tú, thì cũng chỉ là một thằng sinh viên mà thôi, căn bản là không lọt vào được trong cặp mắt tràn đầy dục vọng của người ta. Tuy rằng điều kiện gia đình của Từ Khiêm không kém, dù cha là giám đốc của một công ty tại Tùng Giang, nhưng mà rốt cục cũng chỉ là làm công thôi, cũng chẳng có lực ảnh hưởng gì cả, vả lại Từ Khiêm cũng thấy những thứ này rất là huyền ảo, bởi vì hắn cảm thấy kua gái chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cho nên, hắn cũng không dự định quen bạn gái trong đại học, chờ sau khi đi làm rồi kiếm một người thích hợp cũng không muộn. Nhưng mà tất cả những cái này, đều bị vỡ tan khi gặp phải Lâm Chỉ Vận.

Từ Khiêm không ngờ trong một xã hội thực tế như vậy, mà vẫn còn một cô gái thành thật khả ái như vậy, nói chuyện với người lạ mà đỏ mặt, hiền lành đến nổi không từ chối người khác được, bị mình thuyết phục vài câu, đã miễn cưỡng đáp ứng.

không giống như những cô gái xinh đẹp khác, cả đám đều là những con hồ ly thàn htinh hết rồi, căn bản là không cho hắn một cơ hội gì cả, thấy mặt liền nói từ chối ngay.

Ví dụ như Chu Giai Giai của hệ máy tính vậy, mỹ nữ duy nhất của hệ, lúc mà mình tìm nàng, nàng trực tiếp nói thẳng rằng, nàng ta bận việc nghiên cứu đề tài rồi, không có thời gian, làm cho Từ Khiêm ngượng ngùng không dám nói về chuyện tham gia ngày lễ nghệ thuật.

Đương nhiên, Chu Giai Giai đang nói thật, không có ý nhằm vào Từ Khiêm, chỉ là theo Từ Khiêm thấy, Chu Giai Giai đang cố gắng tránh né những cái này.

Cho nên đối với Lâm Chỉ Vận, Từ Khiêm liền cảm thấy cô gái này quá tốt, không kiêu ngạo cũng không vênh váo, không từ chối người khác ngay từ ngoài cửa, điều này làm cho hai mắt của Từ Khiêm sáng ngời!

Một cô gái xinh đẹp như vậy, không hề bị nhiễm những thói hư tật xấu của xã hội, đây là một điều vô cùng khó, nhất là khi Lâm Chỉ Vận vừa nói chuyện vừa đỏ mặt, càng làm cho Từ Khiêm động tâm.

Điều này làm cho Từ Khiêm thay đổi quyết định trước đây, nếu như Lâm Chỉ Vận chịu làm bạn gái của hắn, cũng là một chuyện không tồi, nghĩ như vậy, Từ Khiêm âm thầm quyết định.

Còn Kinh Tiểu Lộ của hệ nghệ thuật, tuy rằng cũng đáp ứng với đề nghị của Từ Khiêm, con người cũng sảng khoái, nhưng mà vừa nhìn liền biết là rất khôn khéo, theo Từ Khiêm đánh giá, mình không có khả năng theo đuổi nàng được, nếu như mà theo, sợ rằng sẽ bị xoay còn hơn chong chóng nữa.


Cho nên, Từ Khiêm càng lúc càng nghĩ chỉ có Lâm Chỉ Vận là tốt, quyết định thừa dịp lệ nghệ thuật lần này mà thân cận một chút.

Ngoại trừ những mỹ nữ giảng đường này, thì còn có một ý kiến khác tương đối mạnh mẽ, đó chính là Dương Minh! WTF! Dương Minh vừa vào đại học, đã làm ra những chuyện có thể nói là kinh động nhân tâm! Đánh cho Lý Gia Sinh và Lưu Triệu Quân gục ngã trên võ đài.

Nếu như nói, những mỹ nữ kia là yêu cầu của sắc nam, thì yêu cầu của sắc nữ chính là Dương Minh! Đây là một người nhất định phải xuất hiện trong ngày lễ nghệ thuật.

Nhưng mà, Dương Minh giống như là thần long thấy đầu không thấy đuôi vậy, Từ Khiêm đi tìm mấy ngày luôn mà cũng không thấy bóng dáng của Dương Minh đâu cả, ký túc xá, trong trường, trong lớp, tìm khắp nơi cũng không thấy, cuối cùng đành phải đi tìm chủ nhiệm lớp của Dương Minh là Tạ Vĩnh Cường, hỏi ra mới biết là Dương Minh đã xin phép nghỉ rồi.

không còn cách nào, Từ Khiêm đành phải đem chuyện của lễ nghệ thuật nói cho Tạ Vĩnh Cường nghe, Tạ Vĩnh Cường nghe xong cũng đáp ứng hắn, sau khi gặp Dương Minh liền gọi cho hắn.

Từ Khiêm cũng chỉ có thể đợi, mấy ngày nay bận chuyện của lễ nghệ thuật, làm cho hắn muốn gục ngã, bây giờ cũng chỉ có thể đợi và đợi.

Vì thế, đây là cái cảnh mà hồi nãy khi Dương Minh đi gặp Tạ Vĩnh Cường, Tạ Vĩnh Cường đã đề nghị Dương Minh tham gia vào các hoạt động tập thể trong trường, cụ thể như là đại hội thể dục thể thao hay là ngày lễ nghệ thuật vậy, Tạ Vĩnh Cường cũng chỉ đề nghị mà thôi, còn về phần Dương Minh có tham gia hay không thì Tạ Vĩnh Cường không thể can thiệp vào được, để cho Từ Khiêm tự xử lý thôi. Vì thế, sau khi gặp Dương Minh liền báo cho Từ Khiêm biết.

Lâm Chỉ Vận đương đối đơn thuần, cho nên không nghĩ rằng Từ Khiêm còn có mục đích khác, đem chuyện này giống như một chuyện bình thường nói cho Dương Minh nghe.

Dương Minh nghe xong liền cười: "Người ta không ai đồng ý, vậy em còn đồng ý làm gì? Giai Giai và Mộng Nghiên đâu có tham gia đâu?"

"Em làm sao mà biết các nàng ấy đã từ chối chứ? Em cho rằng lễ nghệ thuật là tất cả mọi người đều phải tham gia, cũng không suy nghĩ nhiều." Lâm Chỉ Vận ngượng ngùng nói: "Em cũng không nghĩ ra sẽ biểu diễn tiết mục gì cả!~"

"Biểu diễn không quan trọng, chủ ý là em xuất hiện ở đó, hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Một lát sau, Lâm Chỉ Vận nói muốn đến trường, bởi vì mười giờ là có khóa, còn Dương Minh thì không biết mình có khóa hay không nữa, bởi vì cái học kỳ này khai giảng rồi mà hắn chẳng đi học được mấy ngày, cho nên ngay cả thời khóa biểu cũng không biết.

Hết cách, liền gọi cho Trương Tân, muốn hỏi xem là hắn có đi học hay không, không ngờ tiểu tử này cũng đang cúp học, đang đú đỡn với Vương Mi, Dương Minh đành phải cúp điện thoại, gọi qua cho Điền Đông Hoa, không biết tiểu tử này có về đi học không nữa.

không ngờ rằng, tiểu tử này tốt hơn Trương Tân nhiều, đến lớp cùng với Vương Tuyết, Dương Minh vội vã hỏi lớp, sau đó chạy đến đến trường, tìm phòng học, rồi mở cửa đi vào.

Những thầy cô trong hệ máy tính đều biết Dương Minh cả, biết hắn là em trai của chủ nhiệm hệ, cho nên khi thấy hắn vào cửa, cũng không nói thêm gì, nhìn thoáng qua một cái rồi tiếp tục giảng bài.

Chu Giai Giai không có ở trong lớp, chắc là đang tham gia vào cái tổ nghiên cứu gì đó rồi. Dương Minh ngồi xuống bên cạnh Điền Đông Hoa, thấy tên này đang chăm chú coi sách.

Dương Minh ngồi xuống, làm cho hắn ta có phản ứng, ngẩng đầu lên nhìn Dương Minh: "Lão đại, mày đến rồi à?"

"Ừ, mày đang xem sách gì vậy?" Dương Minh tiện tay lật cái bìa lên coi cái tựa sách, trời đất, là cuốn sách nói về quản lý doanh nghiệp!


Cái này làm cho Dương Minh trừng to mắt ra, tiểu tử này tự nhiên lại xem loại sách này? Dương Minh tuy rằng không có học kinh tế, nhưng mà cũng biết tên của người viết cuốn sách này, sách của người này có rất nhiều trong chương trình học kinh tế.

"Sao mày lại xem cái này?" Dương Minh kinh ngạc hỏi.

"Sau này mày bắt tao phải quản một cái công ty lớn như vậy, bây giờ không học, đến lúc đó làm thế nào?" Điền D(ông Hoa thở dài nói: "không có biện pháp, bây giờ không học là không kịp rồi"

"Thật không ngờ rằng mày lại có tiền đồ như vậy, xem ra làm như vậy cũng có nhiều cái lợi" Dương Minh vỗ vai Điền Đông Hoa, nói: "Cố gắng lên, đừng làm tao thất vọng!"

"Yên tâm đi, lão đại, tao sẽ không đâu!" Điền Đông Hoa kiên định gật đầu: "Tao tuyệt đối sẽ không giống cha tao, đời này tao sống là người của mày, chết là quỷ của mày."

Dương Minh rùng mình, không nhịn được đá cho hắn một cái, nói: "Đừng có lải nhải những lời kinh khủng như vậy, cái này mày nói với Vương Tuyết đi, đừng nói với tao"

Điền Đông Hoa cười hắc hắc, cúi đầu tiếp tục coi sách.

Khóa này đang dạy về cơ sở phần cứng, Dương Minh bây giờ cũng đã có chút hiểu biết về máy tính rồi, cho nên nghe cũng hiểu được chút chút, chỉ là những kiến thức trong sách giáo khoa quá cũ rồi, không có biện pháp, nếu sách giáo khoa không đổi, thì thầy cô cũng đành phải dạy theo sách thôi.

Dương Minh vừa nghe giảng, vừa tính toán xem buổi trưa sẽ làm gì, bất chợt nghĩ đến Tiếu Tình, trước đó mình có gọi điện nói là sẽ đi thăm nàng, nhưng mà kết quả lại bị chuyện của Tôn Khiết làm cho lay hoay quên mất, hay là trưa nay đi thăm Tiếu Tình?

Nghĩ đến những màn đặc sắc có thể xảy ra, Dương Minh bắt đầu vui vẻ.

.

Ông chủ phía sau cau mày chờ tin tức của cảnh sát Tĩnh Sơn, nhưng mà sau khi cảnh sát có được băng ghi hình xong, cũng không có động tĩnh gì, càng không nghe nói về tin tức Dương Minh bị bắt.

"Xảy ra chuyện gì? không phải băng ghi hình có vấn đề chứ?" Ông chủ quay sang hỏi Hoàng Hữu Tài.

"Tôi cũng không biết" Hoàng Hữu Tài lắc đầu: "Tôi chỉ quen biết với cảnh sát cấp thấp, hỏi thăm cũng không có gì hữu dụng, bọn họ thậm chí còn không biết vụ án tiến triển đến đâu rồi"

"Sao có thể chứ? Cho dù là cắt nối, thì bọn họ cũng phải mang Dương Minh về điều tra, dù sao thì Dương Minh cũng xuất hiện trong cuộn băng mà, Dương Minh là nghi phạm lớn nhất"

"Tôi cũng cảm thấy chuyện này rất là kì quái" Hoàng Hữu Tài cũng nói.

Ông chủ phía sau gật đầu ;" Mặc kệ chuyện này tiến triển thế nào, cũng không thể mặc kệ được, tôi cũng cảm thấy chuyện này có chổ kỳ quái, nếu như Dương Minh lần này bình an vô sự, cảnh sát Tĩnh Sơn cũng đến tìm hắn, như vậy khẳng định hắn còn có mối quan hệ nào đó quan trọng hơn mà tôi không biết"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui