Nghe Dương Minh nói như thé, trong đầu của Tôn Khiết cũng nhớ lại chuyện tình quán dị lần trước! Lúc đó, Tôn Khiết cũng có tò mò, nhưng mà bởi vì sau này có quá nhiều chuyện, vả lại cũng không có gặp Dương Minh, cho nên Tôn Khiết cũn không có biện pháp hỏi, mãi cho đến bây giờ lại bị Điền Long giam lỏng, Dương Minh cứu nàng ra, và lại bận nhiều chuyện, cho nên cũng không nhớ đến nó nữa.
Nhưng mà bây giờ nghe Dương Minh nhắc lại, Tôn Khiết liền nhớ ngay về chi tiết đó!
Lúc ấy, Dương Minh dùng một công cụ giống như chìa khóa vạn năng vậy, mở cửa phòng của bọn cướp, nhưng mà không có đẩy cửa ra, mà trực tiếp nổ súng xuyên qua cánh cửa, bắn vào đùi của lão tam!
Cái này không phải là hiện tượng ngẫu nhiên, không ai có được sự chính xác này, Tôn Khiết càng không tin Dương Minh không sợ ném chuột vỡ đồ, lỡ như nếu bắn trúng con tin thì tiêu!
Được rồi, cứ cho rằng lúc ấy Dương Minh mạo hiểm bắn bừa đi, nhưng mà phát súng thứ hai, thì lại không tưởng tượng nổi! Hắn quay về cửa toilet, trực tiếp bắn trúng lão đại bên trong!
không riêng gì lão đại và lão tam khó hiểu, đã đóng cửa lại rồi mà vẫn bị Dương Minh bắn trúng, Tôn Khiết cũng có chút khó tin chẳng lẽ Dương Minh nhìn thấu?
Tôn Khiết nghĩ đến chi tiết này, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc: "Đúng là có kì quái thật, lúc đó anh làm thế nào bắn trúng được?"
"Làm thế nào à?" Dương Minh cười cười: "Em thông minh như vậy, mà còn không liên tưởng đến cái gì sao?"
Tôn Khiết thấy Dương Minh tỏ vẻ thần bí như vậy, không khỏi nhíu mày, trầm tư suy nghĩ, cẩn thận xem xét lời nói của Dương Minh, trước đó Dương Minh đã có thể nói lên màu đồ lót và màu sơn móng chân, mà lại còn nhắc đến chuyện bọn cướp nữa, như vậy thì đáp án đã trở nên sáng tỏ hơn.
Tôn Khiết không phải là kẻ ngu, hai chuyện này có liên hệ rõ ràng như vậy, nếu như mà không đoán ra được nữa thì chẳng phải là Tôn Khiết rồi ;" Anh. biết nhìn thấu?"
Tôn Khiết tuy rằng đoán đại khái, nhưng mà không dám xác định, dù sao chuyện này cũng quá quỷ dị rồi, người bình thường không thể tiếp thu được, Dương Minh tự nhiên có dị năng?
"không sai lắm" Dương Minh thấy Tôn Khiết đã đoán ra, không phủ nhận, gật đầu nói: "Em thật ra rất thông minh, cũng đoán được một chút rồi"
"Vớ vẩn, anh nghĩ em là kẻ ngu sao?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh, không thèm phản ứng hắn, nhắm mắt lại suy nghĩ, sau một hồi, lại mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Dương Minh: "Thật sao, anh không nói giỡn với em chứ?"
"Em nghĩ bây giờ anh còn cần nói giỡn với em sao?" Dương Minh nhún vai, giải thích: "Cũng là bởi vì bây giờ, quan hệ của hai ta như vậy, cho nên anh không cần phải gạt em nữa, vì thế anh mới nói cho em biết, chị Tiếu Tình trước đó cũng đã biết chuyện này rồi, không tin thì em cứ trở về hỏi"
Tôn Khiết nhìn Dương Minh, không nói lời nào, tựa hồ đang tiêu hóa cái tin tức khó hiểu này, Dương Minh có thể nhi2nt hấu, như vậy trước kia chẳng phải là mình đã bị hắn nhìn thấy hết rồi sao?
Tôn Khiết lắc đầu, tại sao mình lại có suy nghĩ này nhĩ? Vấn đề quan trọng bây giờ là, Dương Minh tự nhiên lại biết nhìn thấu, năng lực này không phải là chuyện đùa, nếu có thể dùng được, thì có thể có trong tay một lượng tài phú cực lớn, nhưng mà cũng có thể làm ra một ít chuyện xấu.
"Rốt cục là sao?" Một lát sau Tôn Khiết mới hỏi: "Anh kể cho em nghe một chút, anh rốt cục là có thể nhìn thấu sao?"
"Nhìn thấu là khẳng định rồi, anh đã chứng minh cho em xem" Dương Minh nói: "Thậm chí anh quay đầu lại, hay là nhắm mắt, anh vẫn có thể thấy được mọi chuyện xung quanh, đây là nguyên nhân vì sao anh nhìn em mà vẫn có thể lái xe được"
Tôn Khiết gật đầu, không nói gì, chuyện của Dương Minh làm cho nàng chấn động quá mức rồi, tố chất tâm lý của Tôn Khiết cho dù tốt, cũng không thể tiêu hóa hết được chuyện này, nàng hít sâu một hơi, nếu như năng lực nhìn thấu của Dương Minh đủ chấn động rồi, vậy thì cái năng lực nhắm mắt mà vẫn có thể nhìn thấy hết bốn phương tám hướng, vậy thì cái này quả thật còn ghê hơn cả trong phim Xmen nữa.
"Trước đó tại sao anh không nói cho em biết?" Tuy rằng bây giờ trong lòng Tôn Khiết khiếp sợ đến tột đỉnh, nhưng mà cũng không hoài nghi lời nói của Dương Minh, dù sao thì sự thật xảy ra trước mắt, ngoại trừ nhìn thấu, căn bản là không còn lý do gì để giải thích những hiện tượng khó hiểu này.
"Trước đó, em cứ chần chờ, nói rằng không muốn làm bạn gái của anh, anh làm sao mà dám nói cho em biết?" Dương Minh cũng nhe răng cười nói với Tôn Khiết: "Nếu anh nói cho em biết, vậy sẽ không cho phép em lựa chọn, nếu em không chịu làm bạn gái của anh, thì anh cũng chỉ có thể giết em diệt khẩu thôi"
"Bây giờ em không thể đổi ý sao?" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói xong, cười hỏi.
"Em nghĩ vậy sao?" Dương Minh nói: "Nếu em đổi ý, anh sẽ giam lỏng em lại"
"Anh dám!" Tôn Khiết quát: "Anh cũng bá đạo quá ha?" Nhưng mà, Tôn Khiết lại thích Dương Minh bá đạo như vậy, nàng vốn là một con người bá đao rồi, không hy vọng bạn trai của mình là loại người nhu nhược, yếu đuối như Ngô Vân Sinh thì chẳng có bất kỳ một khí khái của đàn ông gì cả.
"Nhìn dáng vẻ của em, anh đã không còn cơ hội thực hiện rồi" Dương Minh đương nhiên là hiểu Tôn Khiết rồi, chỉ cần nàng đã chấp nhận, thì sẽ không thay đổi, cho nên đây cũng là nguyên nhân Dương Minh cũng yên tâm nói cho nàng biết.
Hắn không sợ Tôn Khiết phản bội hắn, Tôn Khiết ở cùng với hắn, sẽ chính là một sự trợ giúp cực lớn, cho nên Dương Minh mới đem chuyện này nói cho nàng biết, cứ như vậy, Dương Minh có chuyện gì cũng còn có thể đến tìm nàng thương lượng rồi.
"Anh cũng rất tự tin" Tôn Khiết thở dài nói: "Nhưng mà anh nói không sai, em sẽ không chia tay anh, nhưng mà em sẽ làm cho anh phải chia tay với những cô bạn gái khác! Em muốn độc chiếm anh"
Dương Minh nghe vậy, xấu hổ cười cười, hắn cảm thấy Tôn Khiết đang rất thành thật, không giống nói giỡn chút nào, hình như là muốn là thật vậy, liền chột dạ, không dám nói tiếp.
"Thế nào? Sợ à?" Tôn Khiết hỏi, biểu tình trên mặt của nàng bây giờ cũng không thể nhìn ra nàng đang nghĩ cái gì nữa.
"Có cái gì mà sợ? Anh không cảm thấy em có thể ảnh hưởng đến quyết định của anh, em cũng không thể" Dương Minh nhìn Tôn Khiết, kiên định nói.
"Ồ?" Tôn Khiết không trả lời Dương Minh, mà trừng mắ tnhi2n hắn: "Em biết, chuyện anh đã quyết định rồi, người khác không thể thay đổi được"
"Vậy sao em còn nói?" Dương Minh kì quái nhìn Tôn Khiết: "Em đã hiểu anh, hẳn là sẽ biết anh không làm như vậy"
"Anh đương nhiên sẽ không, nhưng mà em sẽ thuyết phục các nàng chủ động chia tay anh" Tôn Khiết cười như không cười nhìn Dương Minh, sau đó nói: "Em sẽ giải thích cái lợi và cái hại cho các nàng, để cho các nàng tự theo đuổi hạnh phúc riêng của mình"
"Tùy em" Giọng nói của Dương Minh đã có chút lạnh, hắn không ngờ Tôn Khiết sẽ làm như vậy, điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng mà vẫn chịu đựng không nói thêm gì.
"Nói đùa với anh thôi mà anh lại cho là thật à/" Tôn Khiết thấy mình cũng có chút quá đáng, cho dù trong lòng thật sự nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể nói ra trước mặt Dương Minh được, huống chi bây giờ muốn làm quả thật là càng thêm khó khăn. Trần Mộng Nghiên và Tiếu Tình sẽ bỏ đi sao? Hiển nhiên là chỉ trong suy nghĩ thôi, còn thực tế thì không có khả năng rồi, Tôn Khiết cũng chỉ tùy tiện nghĩ thôi, chứ chẳng dự định là sẽ làm vậy đâu: "Em chỉ nói đùa thôi mà"
Dương Minh cũng hiểu là mình đã quá tập trung rồi, cười cười, nếu Trần Mộng Nghiên mà có thể bị Tôn Khiết đuổi đi, vậy thì không phải là Trần Mộng Nghiên rồi, đừng nghĩ nàng không phải là một nữ cường nhân như Tôn Khiết, nhưng mà khi cứng đầu lên, thì chưa chắc là ai hơn ai đâu, ngay cả Triệu Oánh còn dám mắng, sợ rằng khi Tôn Khiết tìm Trần Mộng Nghiên nói như vậy, chắc chắn là sẽ bị ăn chửi vào mặt.
"không có, chỉ là không thích nghe thôi" Dương Minh lắc đầu: "Nhưng mà, lần này muốn để cho mọi người ở chung, quả thật đúng là một vấn đề đau đầu, chỉ cần đừng làm loạn đến mức người sống ta chết gây thêm phiền cho anh là được"
Tôn Khiết thấy tâm tình của Dương Minh đã không được tốt, cũng không tiếp tục nói nữa, theo tình hình chung thì bình thường Dương Minh luôn cười nói vui vẻ cả, cũng không thèm để ý đến lời nói đùa của mình, nhưng mà biểu hiện vừa rồi có phản ứng quá lớn, nghĩ rằng Dương Minh chắc hẳn là rất kiêng kỵ vấn đề này.
"Vậy nói về dị năng của anh đi, từ nhỏ anh đã có nhìn thấu?" Tôn Khiết chủ động thay đổi đề tài, bởi vì đề tài hồi nãy hơi nặng nề, nàng cũng không muốn nhắc lại.
"Đương nhiên là không rồi" Dương Minh lắc đầu: "Năm ngoái anh gặp một cơ hội ngẫu nhiên, nhận được dị năng này, đại khái là trước khi gặp em không lâu"
"Vậy từ trước đến giờ anh có nhìn lén em không?" Tôn Khiết nhớ lại thời gian, còn chưa đến một năm nữa.
"Còn cần nhìn lén sao?" Dương Minh cười cười nhìn Tôn Khiết: "Ngày đầu tiên anh gặp em, cái gì cũng đã nhìn thấy hết rồi"
"Rốt cục là tiện nghi cho anh" Tôn Khiết nhớ đến chuyện lần trước, cũng thấy nó rất kỳ ảo, ngày đầu tiên quen biết Dương Minh, lại vô tình phát sinh quan hệ với hắn, và hình như là mình chủ động.
"Còn phải cảm ơn chị của anh, nếu không có nàng, thì anh sẽ không quen được em" Dương Minh nhớ đến Dương Lệ, không biết bây giờ thế nào rồi, mấy hôm nay khai giảng hẳn là cũng trở về trường rồi.
"Từ bữa cơm đó, cũng không gặp lại nàng, Lưu Lượng và Trương Hiểu Đan kia em cũng không gặp qua, không biết Dương Lệ tại sao lại quen biết loại bạn như vậy, thật không có tốt chất" Tôn Khiết nhớ đến những lời mà Lưu Lương đã nói trong bữa tiệc.
"Bây giờ cũng đã xem là người xa lạ, không cần phải tức giận bọn họ" Dương Minh khoát tay: "Hẳn là vẫn cùng nhau đi?"
Dương Minh đoán không sai, không lâu sau, Dương Lệ và Trương Hiểu Đan về trường, mà Lưu Lượng cũng đi theo, lúc trở về, Dương Lệ có khuyên bảo Trương Hiểu Đan một chút, chỉ là Trương Hiểu Đan luyến tiếc về tình cảm một năm nay với Lưu Lượng, cho nên không thể dứt.
Nhưng mà, thái độ làm người của Lưu Lượng quả thật không được tốt, Trương Hiểu Đan cũng nhìn ra, cho dù là bây giờ không chia tay, thì sau này mang hắn về nhà, cha mẹ cũng sẽ không đồng ý, sớm muộn gì cũng phải chấm dứt thôi. Đau dài không bằng đau ngắn, vì thế, dưới sự khuyên bảo của Dương Lệ, Trương Hiểu Đan đã kết thúc chuyện này.
Lưu Lượng đương nhiên là không đồng ý rồi, tìm Trương Hiểu Đan vài lần, lúc đầu Trương Hiểu Đan vẫn còn kiên trì nói rõ với hắn, giải thích cho anh biết, nhưng mà Lưu Lượng tựa hồ không biết sửa đổi, nói nhiều với hắn như vậy, hắn nghe không hiểu, lại còn cãi lại. Lúc đầu Trương Hiểu Đan còn chút đồng tình với hắn, nhưng về sau chỉ còn phản cảm và chán ghét.
Nàng nghĩ Lưu Lượng không phải là một thằng đàn ông, mỗi lần tìm đến nàng, ngoại trừ cầu xin nàng đừa chia tay với hắn, cho hắn một cơ hội, thì chẳng thể nói gì hơn, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa nhận thức được sai lầm của mình, Trương Hiểu Đan nói cái gì, hắn đều có lý do phản bác cả, cứ như vậy mà muốn Trương Hiểu Đan hồi tâm chuyển ý, quả thật đúng là nằm mơ.
Vì thế, hai người liền xảy ra một màn quyết liệt cuối cùng.
Lưu Lượng cũng giống như bình thường, hẹn Trương Hiểu Đan ra.
"Lưu Lượng, anh còn gì muốn nói nữa?" Mấy ngày đầu Trương Hiểu Đan còn cố gắng ra gặp mặt, nhưng mà mấy ngày này, Lưu Lượng cứ nói đi nói lại mãi một vấn đề, cho nên Trương Hiểu Đan cũng đã không nhịn được.
"Hiểu Đan, cho anh một cơ hội nữa đi, em biết là anh vẫn còn yêu em, lẽ nào em không thương anh sao?" Lưu Lượng phải nói là rất si tình Trương Hiểu Đan, nhưng mà cái loại si tình này đã gần như là biến thái rồi, ngay cả Trương Hiểu Đang cũng không hiểu là tại sao ngày trước mình là đi thích một con người như vậy được.
"Lưu Lượng, anh đừng nên tự cho là đúng nữa, tôi nói rồi, tôi đã bắt đầu chán ghét anh" Trương Hiểu Đan bây giờ phải nói là vô cùng thất vọng về Lưu Lượng, quyết định nói thẳng ra luôn, một đao cắt làm hai với hắn: "Mỗi lần anh tìm đến tôi, đều không hề biết nhận sai, ngược lại còn muốn tôi cho anh cơ hội? Làm thế nào anh mới nhận ra sai lầm của mình? Dương Lệ nói không sai, người như anh là con người rất tự đại, không biết lễ phép, mang anh ra ngoài sẽ đắc tội với người khác, sau này anh đừng tìm đến tôi nữa"
Nhìn thấy Trương Hiểu Đan tức giận xoay người rời đi, tim của Lưu Lượng như tan nát, hắn không thể chấp nhận cái sự thật này được, vốn cho rằng, mình có tình cảm dài với Trương Hiểu Đan như vậy, thì chỉ cần nói vài câu là sẽ không có chuyện gì, không ngờ rằng Trương Hiểu Đan lại quyết liệt như vậy!
Nhất định là bị con điếm Dương Lệ làm khó dễ! Một hận ý thật lớn nảy mầm trong lòng hắn! Vừa rồi lại nghe Trương Hiểu Đan nhắc về Dương Lệ, không sai, nhất định là Dương Lệ, Dương Lệ ở chung phòng trong ký túc xá với Trương Hiểu Đan, khẳng định là Dương Lệ đã nói gì đó với Trương Hiểu Đan, làm cho Trương Hiểu Đan chia tay mình!
Bữa tiệc lần đó, mình đắc tội với em trai của Dương Lệ, Dương Lệ khẳng định là ghi hận trong lòng, trở về trường liền bắt đầu phá chuyện tốt của mình và Trương Hiểu Đan!
Lửa giận và thù hận dấy lên trong lòng Lưu Lượng, hắn muốn trả thù, tuyệt đối không thể nào buông tha cho Dương Lệ được.
Đương nhiên, Dương Minh còn không biết chuyện này, bởi vì một xung đột nho nhỏ mà dẫn đến một mâu thuẫn lớn, Dương Minh đã mang lại cho Dương Lệ một phiền phức rất lớn, lúc này Dương Minh và Tôn Khiết đang trên đường trở về Tùng Giang.
Cùng lúc này, tại Tĩnh Sơn, chủ tịch tập đoàn Tiên Nhân Tùy Dược Tiến được phát hiện là đã bị bắn chết ngay trong tòa nhà Tiên Nhân, cũng công bố ra ngoài, loại chuyện này muốn giấu cũng không giấu được, chỉ có thể nhanh chóng phá án.
Áp lực của cảnh sát Tĩnh Sơn vô cùng lớn, chỉ trong một đêm mà toàn bộ người trong tòa nhà đều bị giết chết, không lưu lại người sống, hơn nữa đều bị một phát súng giết chết, cái này đã nói lên rằng, kẻ giết người là một tên máu lạnh điên cuồng, là một tay ám sát già đời, tuyệt đối không phải là người mới.
Đồng thời, kẻ giết người còn vô cùng cẩn thận, lấy đi đoạn băng ghi hình và phần cứng trong máy tính của hệ thống giám sát ở đây, ngay cả phần sao chép dữ liệu cũng bị lấy đi, cái này đã nói rõ lên, kẻ giết người là một sát thủ chuyên nghiệp, hắn vô cùng thông minh, không để lại bất kỳ đầu mối nào.
Cái này đã làm cho vụ án trở nên khó khăn, không nhân chứng, không có phim ghi hình, chỉ có để bắt tay vào điều tra kẻ thù của Tùy Dược Tiến mà thôi, nhưng mà Tùy Dược Tiến là một người làm ăn, bình thường đắc tội với rất nhiều người, chỉ cần có sinh ý là có tranh cãi, mà nếu muốn điều tra cái này, thì không thể có manh mối trong tức thời được.
Trong một tòa biệt thự tư nhân ở Tĩnh Sơn, ông chủ và Hoàng Hữu Tài đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn TV đưa tin về cái chết của Tùy Dược Tiến.
"Thời gian ra tay, cũng không sai lệch gì với thời gian bên ngoài lắm, bây giờ trong tay cảnh sát đã không còn bất kỳ manh mối nào, chúng ta chỉ cần đưa băng ghi hình ra, thì Dương Minh không chết cũng phải bị lột da!" Hoàng Hữu Tài cười lạnh nói: "Bên chổ của ông, công việc ghép nối băng ghi hình đã làm tốt chưa?"
"Yên tâm đi, thủ hạ của tôi là người chuyên nghiệp, làm mấy chuyện này đương nhiên là bình thường" Ông chủ gật đầu: "Chuẩn bị tốt rồi, chúng ta xem lại một lần đi"
Hoàng Hữu Tài gật đầu, cầm lấy cuốn băng trong tay của ông chủ, bỏ vào trong đầu máy.
Xem ra thủ hạ của ông chủ cũng là người có tài, cắt nối ghép phim vô cùng tốt, không khán gì một nhân viên làm phim của Hollywood cả, không chỉ nắm sát thời gian trên băng ghi hình, mà ghép nối nhân vật ra vào cũng vô cùng tự nhiên, làm cho người ngoài không nhìn ra sơ hở gì.
"không ngờ lại có thể làm tốt như vậy" Hoàng Hữu Tài cảm thán: "Vốn tưởng rằng cảnh sát sẽ tìm ra sơ hở! Dù sao thì nhân viên kỹ thuật của bên cảnh sát cũng không phải dễ lừa"
"Đây là do một người bạn làm, nhờ một nhân viên làm phim ở Hollywood làm giùm" Ông chủ bình thản nói.
Hoàng Hữu Tài thật không ngờ, đúng là nhân viên của Hollywood đã ghép nối đoạn phim này, trong lòng không khỏi kính nể ông chủ phía sau vài phần, nhưng mà càng thêm hoài nghi vì sao ông ta lại muốn đối phó Dương Minh.
Thoạt nhìn, thế lực phía sau của ông ta rất lớn, tài phú trong tay kinh người, hơn nữa khắp nơi trên thế giới đều có bạn bè cả, với năng lực của ông ta, muốn đối phó một người như Dương Minh, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
không riêng gì vậy, em gái Elise của ông ta, sau này Hoàng Hữu Tài lên mạng kiểm tra, kinh ngạc đến nổi xém rớt cái cằm ra! Là một cô gái có quyền thế rất lớn tại châu Âu, là một nhân vật tuổi nhỏ như thần bí nhất, mà quan hệ của nàng cũng rất rộng, trong những bữa tiệc của Elise tụ tập rất nhiều nhân vật nổi tiếng trên thế giới, mà nhưng người này đều đến giống như mà bị xua vịt vậy, như thế có thể thấy được năng lực của Elise là lớn đến mức nào rồi!
Chỉ cần nhìn vào số tài sản bất tận của Elise xe thôi, cũng đủ đoán được tài sản của ông chủ thế nào rồi.
Một người lợi hại như vậy, lại phải chạy đến Tùng Giang, cam tâm trở thành một người nằm vùng bên cạnh Dương Minh, đến để đối phó với Dương Minh, điều này càng làm cho Hoàng Hữu Tài khó hiểu.
Nhưng mà, hắn cũng càng thêm kiêu ngạo về sự lựa chọn ban đầu của mình, xem ra, hợp tác với ông chủ phía sau là một lựa chọn sáng suốt, nếu ông chủ phía sau đã lợi hại như vậy rồi mà vẫn chưa đạt được mục đích của mình, vậy thì không còn ai có thể giúp ông ta được cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...