Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Dương Minh vừa thốt lên xong, những người này đều đua nhau mà cười, nhưng mà cái này không thể gọi là cười được, bởi vì nó còn xấu hơn cả khóc nữa.

Dương Minh đúng là bó tay, những người này đều rất sợ chết, kêu bọn họ làm việc thì dễ, nhưng mà bắt bọn họ tỏ ra vui vẻ thì có lẽ không được dễ dàng.

Tôn Khiết cũng không ngờ rằng Dương Minh lại thốt ra một câu như vậy, làm cho những người này cười không được mà khóc cũng không xong, trong lòng cũng có chút tội nghiệp, nhưng lập tức nhớ lại lúc đầu khi họp liên hợp lại, giúp đỡ Điền Long đoạt quyền, Tôn Khiết liền không còn cảm thấy tội nghiệp họ nữa, trong lòng thầm nghĩ, Dương Minh trừng phạt họ nhiều hơn một chút mới tốt.

Thật ra, những người ở đây đều đã thấy rõ tình hình, Dương Minh ngồi bên cạnh ghế chủ vị, đã nói lên rằng chuyện này đã hoàn toàn bị khống chế rồi, tuy rằng Điền Long cũng ngồi bên cạnh, và cũng ngồi trên hàng chủ tọa, nhưng tại sao Dương Minh không xử lý ông ta thì những người này không biết được, mọi người đều cho rằng Dương Minh đã bắt Điền Long hoàn toàn phục tùng rồi.

Tôn Khiết ngồi chính giữa ghế chủ tịch, tên danh nghĩa là người lãnh đạo tối cao ở đâ, nhưng mà mọi người đều biết rằng, địa vị của Tôn Khiết tuy rằng là do Tôn Hồng Quân nhường lại, nhưng mà cũng có liên quan đến Dương Minh đang ngồi bên cạnh nàng.

Những người này rất rõ ràng, sau này đối xử với Tôn Khiết, cũng phải kính nể như đối với Dương Minh vậy, kẻ ngu cũng có thể nhận ra là Dương Minh đã đưa Tôn Khiết ra làm người đại diện rồi, không nghe lời Tôn Khiết chẳng khác nào không nghe lời Dương Minh.

"Chư vị là tinh anh trong công ty, cũng là lực lượng trung kiên trong tập đoàn Tôn thị của chúng ta, tập đoàn Tôn thị có thể phát triển đến ngày hôm nay, cũng không thiếu sự nổ lực của mọi người" Tôn Khiết nói: "Có thể, trước kia mọi người đã là ra một số sai lầm, nhưng cũng may là không gây ra hậu quả nghiêm trọng gì, đối với chuyện trước kia, tôi cũng không nói thêm gì nữa, cũng không truy cứu trách nhiệm của ai cả, các vị không cần hoài nghi cái gì, tôi cũng không có ý đợi sau này mới tỉnh sổ, người có trách nhiệm trong chuyện này đã đứng ra xin lỗi, và cũng đã được cha tôi tha thứ rồi, đồng thời còn chuẩn bị cùng cha tôi đến chổ khác để xây dựng sự nghiệp riêng"

Những người này lúc đầu đều kỳ quái là tại sao Điền Long lại được ngồi bên cạnh chủ tịch, ông ta là người lãnh đạo trong hành động phản bội Tôn gia lần này, bây giờ Tôn gia nắm lại quyền hành, tại sao có thể để cho ông ta dự một cuộc họp quan trọng như vậy?

Bây giờ nghe Tôn Khiết giải thích xong, tất cả đã hiểu được, thì ra Điền Long đã được người của Tôn gia và Dương Minh tha thứ, và lại được trọng dụng một lần nữa, chuẩn bị đi lập đại nghiệp.

Đã có tấm gương Điền Long này, những người khác cũng không cần phải sợ nữa, Điền Long là chủ mưu, những người này chỉ là lính thôi, nếu Tôn Khiết và Dương Minh đã không truy cứu trách nhiệm của Điền Long, vậy thì khẳng định là sẽ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ rồi.

Nghĩ đến đây, những người này đều thở phào một hơi, vẻ mặt cũng tự nhiên hơn rất nhiều, trong số bọn họ có rất nhiều người trung niên, nếu bị đuổi ra khỏi công ty, thì bọn họ quả thật là sẽ không biết đi chổ nào làm nữa, và phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp.

Tôn Khiết thấy biểu tình của mọi người thay đổi, trong lòng cũng rất thỏa mãn, gật đầu nói: "Tôi mong rằn mọi người có thể làm tốt việc của mình, như vậy thì tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, cung không nhắc lại chuyện trước kia. Sau khi tôi tiếp nhận chức vị của ha tôi, tôi sẽ bắt đầu tính từ ngày hôm nay, chuyện trước kia là quá khứ, chúng ta chỉ sẽ nhìn về phía trước thôi"

Tôn Khiết nói ra những lời đầy sự cổ vũ và kích động, mấy câu này đã loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng mọi người, xem ra Tôn Khiết đã có thể nắm chặt suy nghĩ của những người này rồi.

Những người này phần lớn đều sợ rằng sau khi Tôn Khiết lên nắm quyền thì sẽ tính sổ với bọn họ, cho nên những người này mới làm ra vẻ như cha mẹ vừa mới chết hay là đến kỳ kinh nguyệt vậy.


"Ở đây cũng không có người ngoài, tôi cũng sẽ nói về vấn đề mà mọi người quan tâm nhất, cũng chính là vấn đề cổ độc trong lòng mọi người" Sau khi thu được nhân tâm xong, Tôn Khiết bắt đầu nói về vấn đề quan trọng của buổi họp này.

Quả nhiên, những người ở đây đều dựng lổ tai lên, nghe Tôn Khiết tiếp tục nói, đây là vấn đề liên quan đến sống chết của ho, không được phép có sơ sót gì.

"Thuốc giải cổ độc, bây giờ tôi sẽ không cho các người" Tôn Khiết nói xong, cũng nhìn chăm chú vào biểu tình của đám người bên dưới: "Ý của tôi, cũng chính là ý của Dương Minh"

Quả nhiên, những người bên dưới đều lộ ra vẻ thất vọng, nhưng mà cũng không dám lộn xộn cái gì cả, vốn dĩ bọn họ mong rằng Dương Minh có thể mau chóng đưa cho bọn họ thuốc giải, nhưng mà bây giờ.

Thế nhng Tôn Khiết nói thêm một câu, làm cho bọn họ lập tức hưng phấn, Tôn Khiết nói rằng: "Tuy rằng không cho các người thuốc giải hoàn toàn nhưng mà thuốc giải áp chế cổ độc, tôi sẽ phát cho mọi người, cái này khác với cái trước, có thể áp chế được một năm, không nhiều cũng không ít, cho nên mọi người có thể an tâm làm việc, không cần lo lắng cổ độc sẽ phát tác giữa chừng"

Biểu tình của những người ở đây đều được Tôn Khiết thu hết vào mắt, thấy bọn họ hy vọng rồi lại thất vọng, sau đó lại một lần nữa dấy lên hy vọng, quả thật là một cảm giác sung sướng.

Tôn Khiết thật sự muốn quay sang ôm Dương Minh hôn vài cái ghê, là hắn đã cho nàng biết cái cảm giác cao cao tại thượng này, cái cảm giác này thật sự quá tốt, là một sự hưởng thụ, không giống như lúc trước, tuy rằng cũng là lãnh đạo của công ty, nhưng mà khó ứng phó được với mấy lão cậy già lên mặt này.

Thấy Tôn Khiết dễ dàng khống chế cục diện, Dương Minh cũng vô cùng thỏa mãn, nhưng mà càng thêm sảng khoái vì hành động đâm hơi này của Tôn Khiết.

Những người này nghe Tôn Khiết sẽ cho mình thuốc giải áp chế cổ độc một năm, rốt cụ cũng vui vẻ lên, ít nhất là trong một năm nay cũng không cần phải lo lắng nữa. Sau một năm nếu như mình làm việc xuất sắc, thì có thể sẽ nhận được thuốc giải hoàn toàn, còn nếu không thì cũng có thể nhận thuốc giải áp chế một năm, cái này còn tốt hơn là mỗi ngày phải sống trong sự lo lắng mỗi ngày.

Tôn Khiết còn nói về những kế hoạch phát triển trong tương lau nữa, sau đó Tôn Hồng Quân tuyên bố thay đổi nhân sự trong công ty, Tôn Khiết sẽ trở thành chủ tịch tập đoàn, còn Tôn Tam sẽ trở thành tổng giám đốc, chức vị của những người khác đều không đổi, Lưu Khải cũng được đi theo Tôn Hồng Quân đến châu Phi, Lưu Khải cũng suy nghĩ cẩn thận, dù sao thì ở đây cũng chưa có lập gia đình, đi đâu cũng như nhau, lựa chọn lần này hẳn sẽ là một bước chuyển trong cuộc sống, bây giờ nắm chặt, sau này có khả năng sẽ thăng chức rất nhanh.

Vương Nhâm Bình phân phát thuốc giải xuống, mỗi người một viên, còn thừa thì đưa lại cho Tôn Khiết, những người ở đây đều biểu hiện rất khiêm nhường, không tranh không giành. không ai dám tranh cả, tuy rằng ai cũng muốn thêm một viên nữa, nhưng mà sau khi lấy được xong thì có dùng được hay không mới là vấn đề, ai cũng biết thân thủ của Dương Minh kinh khủng cỡ nào rồi.

Sau khi phát thuốc giải xong, cuộc họp cũng kết thúc, những người này đều trở về làm việc của mình, còn Dương Minh và Tôn Khiết thì chuẩn bị trở về Tùng Giang.

Tuy rằng Tôn Khiết là chủ tịch tập đoàn, nhưng mà chỉ là danh nghĩa thôi, trên thực tế thì phần lớn công việc đều do Tôn Tam phụ trách, trước khi Điền Long đoạt quyền thì vẫn là do Tôn Tam phụ trách chuyện này.


Cho nên, bây giờ Tôn Tam trở thành người nắm quyền thực tế, và cũng không cần nghi ngờ về độ trung thành của Tôn Tam, hơn nữa, từ sau chuyện của Điền Long, Tôn Tam cũng đã nhìn thấy thực lực của Dương Minh rồi, huống chi những người lãnh đạo cao cấp trong công ty đều đã bị dính cổ độc vẫn chưa giải, cho nên Tôn Tam chỉ cần ra lệnh là bọn họ sẽ tự nhiên chấp hành, nhưng mà nếu muốn những người này làm bậy, thì sợ rằng có đánh chết bọn họ cũng không dám làm. Ai mà ngu chứ, lần đầu tiên thì Dương Minh có thể tha thứ, nhưng mà nếu như mắc lỗi lần hai, thì Dương Minh có khả năng tha cho họ sao?

"không ngờ rằng cuộc họp lần này lại thành công như vậy!" Tôn Hồng Quân đã có cảm giác hâm mộ: "Ta ngồi trên cái ghế chủ tịch lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy cuộc họp nào mà bọn họ lại cẩn thận nghe lời và câm như hến thế này!"

Tôn Khiết cũng nghe thấy cha ghen tỵ, vì thế cười nói: "Nghe nói thủ hạ của Dương Minh ở châu Phi đều được quản lý theo hình thức quân sụ hóa, sau khi cha đến, sẽ có cảm giác như là hoàng đế ở đó thôi"

Tôn Hồng Quân bị nói trúng tâm sự, liền đỏ mặt, nhưng mà nghĩ lại, biết được những thời khắc hài lòng này, tất cả đều là do Dương Minh cho.

"Chú Tôn, chú và chú Điền chuẩn bị một chút đi, sau khi công tác bên này hoàn tất thì đi, bang phái của chú Điền cũng không cần phải làm nữa, bởi vì mấy cái này đều không phải là kế lâu dài" Dương Minh vẫn không xem trọng vào bang phái hắc đạo, nếu không thì cũng sẽ không để cho Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám đi làm ăn chân chính, trước đó khống chế hắc đạo Tùng Giang, cũng chỉ vì muốn từ con đường này làm cho người khác không thể nào nhúng tay vào được, và có những ngày yên ổn tại Tùng Giang.

Vả lại, bây giờ Dương Minh cũng có thể nói là một nhân viên công chức, càng không thể đi làm mấy cái chuyện này được, cho nên nếu có cơ hội, thì cũng mong muốn Điền Long thoát thân khỏi giới hắc đạo.

Điền Long gật đầu, tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng mà cũng biết Dương Minh là vì tốt cho mình, huống hồ Điền Long cũng chuẩn bị đến châu Phi ngay, cũng không thể giải quyết chuyện bên này được nữa: "Chú hiểu rồi, chú sẽ nhanh chóng thu xếp chuyện bên này thỏa đáng"

"Tốt, tối nay con và tiểu Khiế sẽ trở về Tùng Giang, bên kia đã khai giảng rồi, đi lâu như vậy, cũng làm lỡ nhiều chương trình học, bên này nếu thu xếp thỏa đáng rồi, thì cứ gọi điện cho con, con sẽ thu xếp cho mọi người đến châu Phi" Dương Minh nói.

Tôn Khiết là nghiên cứu sinh, nên không bị ảnh hưởng gì, nhưng Dương Minh là sinh viên năm nhất, mà lại trốn học không kiêng nể như vậy, tuy rằng Tạ Vĩnh Cường không nói gì, bởi vì có mặt mũi của Tiếu Tình, nhưng mà Dương Minh cũng không thể coi trời bằng vung được, như vậy thì quả thật là không coi ai ra gì cả.

Cho nên, sau khi chuẩn bị xong, Dương Minh liền cùng Tôn Khiết rời khỏi tập đoàn Tôn thị, lên đường trở về Tùng Giang, Tôn Hồng Quân mặc dù có chút không muốn, vẫn muốn nói chuyện với Dương Minh, nhưng mà thời gian đã không còn kịp rồi, cho nên mới quyết định sau này đến châu Phi rồi tính.

"Anh đừng nói là không biết đường lái xe nhá? Cả ngày hôm nay em phải lái xe rồi, muốn làm em mệt chết hả?" Tôn Khiết liếc mắt nhìn Dương Minh nói.

"Còn tưởng rằng em thích lái, cho nên mới đổi đấy thôi" Dương Minh tỏ vẻ vô tội nhìn Tôn Khiết, phát hiện ra khi Tôn Khiết nhíu lại rất là dễ thương: "Tiểu Khiết, ánh mắt của em khi nheo lại, nhìn giống như trăng khuyết vậy"


"Đang nói chuyện với anh, anh lại nói đến con mắt của em? Tôn Khiết không biết nên dùng biểu tình gì để nhìn Dương Minh nữa, dù sao cũng là loại dở khóc dở cười.

"Anh cũng chỉ nói chơi thôi, con mắt của em khi nheo lại, giống như mấy bức tranh vậy" Dương Minh cẩn thận nhìn con mắt của Tôn Khiết: "Hay là em nheo lại cho anh coi đi!"

"Ít nói chuyện phiếm đi" Tôn Khiết bị Dương Minh nói như vậy làm cho ngượng ngùng, ngừng xe lại: "Bây giờ cho anh lái, xem anh còn có thời gian nhìn con mắt của em không"

"Có chứ! Anh mắt nhắm lại vẫn có thể lái" Dương Minh cười hì hì, xuống xe đổi chổ với Tôn Khiết, quả nhiên là sau khi lên xe vẫn nhìn chằm chằm Tôn Khiết, không thèm liếc nhìn phía trước một cái, cái này làm cho Tôn Khiết sợ hãi.

"Anh đừng nhìn nữa, muốn chết người à? Anh không biết lái xe như vậy rất nguy hiểm sao?" Tôn Khiết mở to mắ ra nhìn, gấp gáp nói: "Anh không phải muốn lấy mạng của chúng ta ra nói giỡn chứ?"

"Anh đã nói là anh nhắm mắt lại cũng lái xe được mà" Dương Minh bị Tôn Khiết trừng mắt, cũng trở nên nghiêm túc hơn, lên số, nhấn ga, vượt qua chiếc xe phía trước và phóng như bay trên đường cao tốc.

"Anh. có thể vượt qua sao?" Tôn Khiết choáng váng hoàn toàn, nàng thấy Dương Minh vẫn nhìn chằm chằm mình mà có thể vượt qua chiếc xe phía trước, quả thật đúng là kinh ngạc.

Dương Minh biết Tôn Khiết rất thông minh, lại có quan hệ tốt với Tiếu Tình, thậm chí là có thể nói là vô cùng tốt, không thua gì mình và TIếu Tình, cho nên với một số hành động kỳ quái của mình, Tôn Khiết khẳng định là sẽ hoài nghi, nhất là khi đã xác định quan hệ với nàng, nàng sẽ tham gia vào trong cuộc sống của mình, thì cũng có thể sẽ phát hiện ra chuyện dị năng của mình.

Đã như vậy, Dương Minh cũng đơn giản nói chuyện dị năng cho nàng biết, dù sao thì chuyện này cũng không còn bí mật nữa, ít nhất là Hạ Băng Bạc đã biết chuyện ày, và với thực lực của Dương Minh bây giờ cũng không sợ truyền ra ngoài sẽ gây bất lợi cho mình.

Trướ đây muốn tránh né, không cho người khác biết chuyện dị năng, cũng là vì thực lực của Dương Minh chưa đủ mạnh, bây giờ có thân phận là người của cục điều tra sự kiện thần bí, bản thân lại là đệ tử truyền thừa của vua sát thủ, Dương Minh cũng không sợ sẽ có người gây bất lợi.

Dù sao bây giờ cũng đã có một ông chủ phía sau làm kẻ địch rồi, Dương Minh cũng không cần phải xoắn nữa, và quan trọng nhất là, Dương Minh tin tưởng Tôn Khiết, Dương Minh đã nhìn thấu tính cách của Tôn Khiết rồi, Tôn Khiết là loại người thông minh nhưng đa nghi, là một cô gái có ý thức rất mạnh, có tư tưởng và sức phán đoán kinh hồn, cho nên mới có thể duy trì sự mờ ám nhưng không xác định quan hệ cuối cùng vậy.

Nhưng mà, bây giờ nếu Tôn Khiết đã chấp nhận Dương Minh, cũng đã từ bỏ tất cả mà đi theo mình, thì Dương Minh cũng không còn cần phải giấu diếm gì nữa, cho nên hắn mới mượn cớ này, dẫn trọng tâm vào câu chuyện.

Nếu như nói thẳng ra, thì có vẻ rất đột ngột, nhưng mà nếu đã có một bước đệm, sự thật xảy ra trước mắt, Tôn Khiết sẽ không cảm thấy có gì không thích hợp.

"Sao có thể, anh đã nói rồi, nhắm mắt cũng có thể lái xe" Dương Minh vẫn không nhìn về phía trước, tiếp tục nhìn chằm chằm Tôn Khiết: "Em đến tuổi này rồi, mà vẫn còn tươi và xinh quá"

"Anh rốt cục đang nói loạn cái gì đó, cái gì mà đến tuổi? Anh nói em già à?" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói xong, đã muốn phát cuồng lên, tiểu tử này không lo lái xe, mà chỉ biết nói mấy lời kì quái, sớm biết như vậy đã không cho hắn lái xe rồi, đỡ làm cho mình lo lắng: "Anh đừng biểu diễn xiếc nữa, anh muốn hù em chết phải không?"

Dương Minh diễn xiếc lái xe như vậy, làm cho Tôn Khiết cảm thấy tim của mình như muốn rớt ra ngoài, xém tí đã lên cơn nhồi máu rồi.


"Đâu có, chỉ là tuổi thật của em, nhìn bề ngoài không thể nào nhận ra được, hình như là còn nhỏ hơn anh nữa" Dương Minh cười cười, đưa tay đến vuốt tóc Tôn Khiết: "Trên trán cũng em không hề có nếp nhăn nè"

Tuy rằng xe tự động thì không cần Dương Minh phải dùng hai tay, nhưng mà như vậy không phải quá nguy hiểm sao? Một tay nắm lấy tay lái, tay kia thì vuốt tóc, còn mắt thì chẳng thèm nhìn phía trước.

Tôn Khiết không ngờ rằng Dương Minh lại là một cực phẩm như vậy, cái này không phải là đang đóng phim, mà là động tác có yêu cầu cực cao.

"Chúng ta đổi chổ đi, để em lái" Tôn Khiết cố nén cơn đau tim, hít một hơi nói với Dương Minh.

"Được rồi, không đùa vời em nữa" Dương Minh thấy Tôn Khiết sợ thật, vì thế cười nói: "Anh có một bí mật, em có muốn nghe không?"

"Bí mật gì?" Tôn Khiết bị Dương Minh làm cho choáng váng, lúc này làm gì còn tâm trạng nghe bí mật nữa" Anh lo lái xe trước đi, mấy cái khác nói sau cũng không muộn"

"Được rồi, vậy lái xe tốt" Dương Minh quay đầu qua, chỉnh thân thể lại, sau đó nói: "Ngày hôm na em mặc quần lót và áo lót màu hồng à?"

"A?" Tôn Khiết sửng sốt, kinh ngạc nói: "Làm sao anh biết?"

Mình không có cởi quần áo trước mặt Dương Minh, hơn nữa mấy ngày nay bị nhốt, Tôn Khiết căn bản là chưa từng cởi quần áo ra lần nào, làm sao Dương Minh có thể nói trúng màu sắc của mình? Và lại chính xác như vậy: "Anh nhìn lén lúc đi tàu lượn à?"

"Em cho rằng anh nhìn lén à? Hơn nữa có nhìn cũng chẳng thấy đâu" Dương Minh nhún vai: "Ngoài ra anh còn biết em sơn móng chân màu xanh lá nữa là"

Nếu như nói hồi nãy Dương Minh nhìn lén màu áo lót của mình lúc ở trên tàu lượn siêu tốc rồi đoán ra màu quần lót thì có thể, bởi vì con gái đều thích mặc nguyên bộ, tuy rằng mặc ở bên trong không thể cho người ngoài nhìn thấy, nhưng mà hầu hết đều là muốn cho thoải mái thôi.

Cái này Dương Minh có thể đoán ra, nhưng mà móng chân minh sơn màu gì, thì Dương Minh không có khả năng đoán ra được, Tôn Khiết gần đây chỉ có một lần thân thiết với Dương Minh mà thôi, mà cái màu móng chân này, là do lần trước lúc đi dạo phố với Tiếu Tình và Triệu Oánh mua được màu sơn này, Dương Minh làm sao mà biết?

Cho dù Tiếu Tình có nói cho hắn biết, thì hắn cũng sẽ không thể nào biết được mình mua về có sơn hay không? Mà lúc đó cũng không có mua một màu, mà còn mua nhiều màu khác lắm.

Một loạt sự không hợp lý này, làm cho Tôn Khiết há to mồm: "Anh làm sao mà biết?"

"Đây là bí mật mà anh muốn nói với em" Dương Minh thấy Tôn Khiết đã kinh ngạc triệt để rồi, trong lòng có chút đắc ý: "Em còn nhớ lần trước, khi bị tập kích trong Bất Dạ Thiên không? Hai tên cướp kia chạy vào phòng, anh cách một cánh cửa, mà vẫn có thể tìm đúng vị trí của chúng, dùng súng bắn chết chúng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui