Tuy rằng kết quả kiểm tra Dương Minh cũng đã dự liệu trước rồi, nhưng mà sau khi nghe xong vẫn không khỏi thất vọng.
Trong số liệu không hề có người nào giống như vậy, tương tự thì có một chút, nhưng mà sau khi Dương Minh nhìn quan thì phủ nhận toàn bộ.
không phải là tuổi không hợp, thì cũng ở xa thiệt là xa, bắn đại bác lăn mấy chục vòng còn chưa đến nữa, người như vậy không có khả năng là ông chủ phía sau.
Nhưng Dương Minh cũng biết ơn về những việc do Dương đội trưởng và Vương chuyên gia là, muốn chiêu đãi hai người một bữa cơm, Dương đội trưởng và Vương chuyên gia đều nhẹ nhàng từ chối cả, thứ nhất là thân phận của Dương Minh là gì, tuy rằng không phải lệ thuộc trực tiếp vào hai người, nhưng mà Dương đội trưởng có trách nhiệm là phải hỗ trợ toàn lực, nếu muốn mời khách thì cũng phải là do Dương đội trưởng mời. Nhưng mà, điều quan trọng hơn là gần đây tương đối bận, Dương đội trưởng và Vương chuyên gia đều có rất nhiều vụ án, không có thời gian rãnh để mà đi ăn.
Dương Minh đương nhiên cũng không ép buộc, hẹn lần sau có cơ hội sẽ cùng đi ăn một lần, Dương đội trưởng và Vương chuyên gia đều vui vẻ đồng ý.
Điền Long cũng có chút hoài nghi thân phận của Dương Minh, nhưng mà ông ta không dám hỏi trực tiếp như Tôn Khiết, chỉ có thể để ở trong lòng sau này chậm rãi phát hiện ra.
Ra khỏi cục cảnh sát, Dương Minh và Tôn Khiết chuẩn bị đi tìm Dương Hân, đương nhiên là không thể mang Tôn Khiết theo rồi, mà bên công ty của Tôn Hồng Quân khẳng định là có không ít chuyện còn chưa giải quyết xong, cho nên Dương Minh liền phái Tôn Khiết đến giúp đỡ Tôn Hồng Quân luôn.
Tin rằng trải qua kiếp nạn này, Điền Long cũng có thể an phận lại không ít, thành thật làm tròn bổn phận của mình.
Điền Long ngồi xe taxi đi, còn Dương Minh thì lái xe chở Tôn Khiết đi.
"Chúng ta đi đâu?" Sau khi lên xe, Dương Minh quay sang hỏi Tôn Khiết.
"Để tôi gọi điện hỏi đã" Tôn Khiết cũng không biết Dương Hân đang ở chổ nào nữa, lúc đó hai người chỉ gọi điện nói chuyện sơ sơ, nói là một lát sẽ gặp, chứ gặp ở đâu thì lại không nói.
Dương Minh gật đầu, dừng xe lại ven đường, tuy rằng ở gần cửa ra vào cảnh cục có cấm dừng xe, nhưng mà những xe có thể dừng ở đây trên cơ bản đều là xe công vụ, hoặc là xe đến cảnh cục làm việc, vì thế cũng chẳng ai để ý đến Dương Minh cả.
"Tiểu Hân sao? Là mình nè." Tôn Khiết chuyển được điện thoại, liền nói.
"Tiểu Khiết à? Bạn đang ở đâu? Bạn giải quyết hết chuyện bên kia chưa?" Dương Hân nhận được điện thoại của Tôn Khiết, cũng rất mà mừng rỡ, hai người đã lâu rồi không gặp mặt, hơn nữa mấy ngày trước không liên hệ được với Tôn Khiết, trong lòng Dương Hân vô cùng sốt ruột, cho nên lúc này nói chuyện có vẻ kích động.
"Mình xong rồi, mình đang ở. cục cảnh sát, bạn ở đâu? Mình và Dương Minh qua tìm bạn?" Tôn Khiết hỏi.
"Mình và Ngô Vân Sinh đang ở Game Center chơi, bạn đến đây luôn đi!" Dương Hân nói.
"Vậy được, một lát gặp." Tôn Khiết cũng không ngờ rằng Dương Hân lớn như vậy rồi mà còn chơi game nữa, cúp điện thoại xong, nói với Dương Minh: "Bọn họ đang ở Game Center, chúng ta qua đó luôn!"
"Chổ đó ở đâu?" Dương Minh đương nhiên là không biết đường đi ở Đông Hải rồi, làm gì biết cái" Game Center" đó ở đâu.
"Cậu xuống xe đi, tôi lái cho, tôi dẫn cậu đi!" Tôn Khiết nói xong, không nói nhiều, đẩy cửa xe, bước xuống.
Tay lái của Tôn Khiết cũng không tồi, cho nên Dương Minh cũng không do dự đổi chổ cho nàng.
"Chiếc xe này thật là thoải mái, cho tôi nha" Tôn Khiết vuốt tay lái, nói: "Cảm xúc không tồi!"
"Cũng được, trở về sẽ mua cho em một chiếc" Dương Minh thấy Tôn Khiết thích, đương nhiên là đồng ý rồi, dù sao thì Dương Minh cũng không thiếu tiền, chỉ một chiếc xe mà thôi.
"Đây là cậu nói đó nha" Tôn Khiết cũng không phải là không mua nổi chiếc xe BMW x5 này, xe thể thao gì cũng có thể trực tiếp mua cho Tôn Chí Vĩ được mà, huống chi là chiếc này? Chỉ là Dương Minh tặng cho nàng, thì lại mang ý nghĩa khác.
Vốn, chiếc xe này Dương Minh dự định cho Kinh Tiểu Lộ, dù sao thì lần trước cũng đã đáp ứng rồi, nhưng mà sau đó trái nghĩ phải nghĩ ở giữa cũng nghĩ, chiếc xe này không thể tặng được, dù sao thì bảng số của nó cũng rất chói mắt, rất nhiều người như Trần Mộng Nghiên hoặc Tôn Khiết đều biết đây là xe của mình, tặng cho Kinh Tiểu Lộ thì không biết nên giải thích thế nào.
Cho nên, Dương Minh dự đinh mua cho Kinh Tiểu Lộ một chiếc như vậy. Nếu Kinh Tiểu Lộ đã không được cho, thì Tôn Khiết càng không thể cho, để cho Trần Mộng Nghiên nhìn thấy, thì không phải là đập đầu vào gối chết cho rồi sao?
Xem ra, chiếc xe này cũng chỉ có thể trả lại cho Hầu Chấn Hám mà thôi, để cho hắn và Bạo Tam Lập lái.
Cho dù là Tôn Khiết lái xe, thì cũng bị lạc như thường, cuối cùng đành phải hỏi một cụ ông bán hàng ven đường, mới tìm được chổ đến đó.
"Trước đây em chưa ghé qua?" Dương Minh có chút tò mò, Tôn Khiết chưa từng đến Game Center chơi sao?
"không có." Tôn Khiết cười nói: "Lúc chổ này xây thì tôi đang học cao trung, làm gì có thời gian đi chơi?"
Dương Minh có chút kinh ngạc, lúc đầu tưởng rằng, Tôn Khiết sống trong một gia đình giàu có, hẳn là vô cùng hạnh phúc, nhưng mà cũng không phải như vậy. Trước đây tuy rằng mình không có tiền, nhưng mà cha mẹ cũng đã từng dẫn mình đi đến mấy chổ như vậy chơi rồi.
"Vậy bạn trai cũ đâu, không dẫn em đi sao?" Dương Minh vô thức hỏi.
Tôn Khiết liếc nhìn Dương Minh một cái, hiển nhiên là không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng mà, nếu Dương Minh đã hỏi, Tôn Khiết cũng đành trả lời: "Bạn trai cái gì chứ, cũng chỉ là cái tiếng gọi thôi, cũng chưa từng làm cái gì cả."
"Anh đương nhiên biết em chưa từng làm gì rồi!" Dương Minh cười hì hì nói: "Chị Tiếu Tình đã nói cho anh biết hết"
"Tiếu Tình? Có quan hệ gì đến chị ta?" Tôn Khiết hơi sưng sốt, nhưng mà sau khi nghĩ thông suốt, sắc mặt lập tức đỏ lên: "Cậu hiểu sai rồi, tôi nói là chưa từng đến mấy chổ giải trí như vậy."
Dương Minh cười hắc hắc, cũng không tiếp tục xoắn vào vấn đề này nữa: "Nếu hắn đã không tính, vậy thì để anh mang em đi đến Game Center chơi một lần cho biết!"
"Chổ đó có gì mà thú vị" Tôn Khiết đâu phải là con nít đâu, không khỏi nhíu mày.
"Đương nhiên là thú vị rồi" Dương Minh cười nói: "Chờ anh một chút, anh đi mua vé, em và chị Dương Hân liên hệ d9i, xem bọn họ ở đâu?"
Dương Minh chạy đi mua vé, Tôn Khiết chuẩn bị móc điện thoại ra gọi cho Dương Hân, thì thấy Dương Minh chạy ngược trở về từ chổ bán vé, Tôn Khiết vô cùng kinh ngạc hỏi: "Sao cậu không mua?"
"Đưa thẻ sinh viên cho anh!" Dương Minh giơ tay ra, nói với Tôn Khiết.
"Thẻ sinh viên cái gì? Để làm chi? ' Tôn Khiết nghi hoặc nhìn Dương Minh.
"Có thẻ sinh viên, được giảm nửa giá" Dương Minh nói.
"A." Tôn Khiết có chút buồn cười, lấy thẻ sinh viên, thật ra là thẻ nghiên cứu sinh, đưa cho Dương Minh, cười nói: "Cậu còn thiếu chút tiền đó sao?"
"Anh cũng là sinh viên, có quyền lợi ngu sao không hưởng?" Dương Minh cũng thẳng thắn nói: "Thứ này bây giờ không dùng, quá hạn thì không trở thành rác"
Dương Minh cầm lấy cái thẻ của Tôn Khiết, cũng móc thẻ của mình ra, rồi chạy đến chổ bán vé. Người bảo vệ cẩn thận kiểm tra một lần, sau đó trả lại cho Dương Minh.
Dương Minh mua hai vé sinh viên, rồi cùng Tôn Khiết đi vào trong, mà Tôn Khiết đã gọi điện cho Dương Hân, biết hai người kia đang ở chổ tàu lượn siêu tốc, kêu Tôn Khiết và Dương Minh trực tiếp đến đây.
Chổ tàu lượn siêu tốc này tương đối lớn, từ xa là có thể nhìn thấy rồi, Dương Minh tiện tay nắm lấy tay của Tôn Khiết, Tôn Khiết tránh một chút, giãy một cái, rồi cũng mặc cho Dương Minh nắm, trong lòng Tôn Khiết đã chấp nhận Dương Minh rồi, cũng hoàn toàn cởi mở nội tâm với Dương Minh.
Chỉ là cảm thấy ngượng mà thôi, mình lớn tuổi hơn Dương Minh, người khác có thể nghĩ mình và Dương Minh là chị em không? Nghĩ đến đây, Tôn Khiết đỏ mặt hỏi: "Dương Minh, người khác có thể nói mình là hai chị em không?"
"Ai có thể nhìn ra?" Dương Minh sờ sờ ria mép dưới cằm, bảo: "Thoạt nhìn anh còn già hơn em mà, ngoại trừ cái bộ ngực lớn ra, thì em chẳng có chổ nào khác thiếu nữ cả, nhưng mà cũng không sao, bây giờ con nít ăn ngon vả ngủ được lắm, phát triển sớm cũng là bình thường, em nhìn kìa, đó, đó, và đó nữa, chẳng phải ngực cũng bự lắm sao?"
Dương Minh mấy bữa nay tập trung vào giải quyết việc của Tôn gia, cho nên nhìn có vẻ lôi thôi, nhất là sau chuyến đi đến châu Phi, làm cho Dương Minh thoạt nhìn trở nên già đời hơn nhiều, và đúng là trông có vẻ lớn hơn Tôn Khiết thật! Nếu trong thẻ sinh viên không có ghi rõ ngày tháng năm sinh của hắn, thì bảo vệ còn tưởng rằng ông nội nào mò đến đây chơi nữa.
Tôn Khiết nghe Dương Minh nói nửa câu đầu, cảm thấy rất hài lòng, nhưng mà nghe đến nửa câu sau, Dương Minh liên tục chỉ vào những em ngực khủng, thực sự càng nói càng thái quá, Tôn Khiết có chút tức giận nhìn Dương Minh: "Thế nào, ngại lớn hả?"
"không có nha, anh thích còn không kịp nữa là!" Dương Minh cười hắc hắc, không chọc giận Tôn Khiết nữa.
"Nhưng mà nói thật, Dương Minh, lần này cậu thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều." Tôn Khiết cẩn thận nhìn Dương Minh từ trên xuống dưới, lần này Dương Minh từ châu Phi trở về, vô luận là khí chất hay là dung mạo gì gì đó, đều đã có sự thay đổi lớn rồi.
Trước đây Tôn Khiết luôn coi Dương Minh là em trai của mình, đương nhiên cũng có phương diện tình cảm nữa, nhưng mà bởi vi tuổi tác khiến cho Tôn Khiết lo lắng rất nhiều.
Nhưng mà Dương Minh bây giờ nhìn be hơn, da ngăm đen hơn, mặt cũng có vẻ già đời và kiên quyết hơn, thật sự rất giống một người đàn ông đã trưởng thành rồi, Tôn Khiết vừa nhìn thấy mà tim không khỏi đập thình thịch ấy mà.
"Cái chuyện này cũng tương đối thôi." Dương Minh thở dài: "Con người không ngừng lớn theo thời gian mà"
"Nói cũng đúng!" Tôn Khiết gật đầu: "Được rồi, Dương Hân ở bên kia đang ngoắc kìa, lúc gặp mặt, đừng nói về chuyện này"
"Anh đương nhiên biết" Dương Minh đáp, rồi cùng Tôn Khiết bước nhanh lại chổ của Dương Hân và Ngô Vân Sinh.
"Tiểu Khiết! Nhớ muốn chết!" Dương Hân nhìn thấy Tôn Khiết, liền chạy đến ôm một cái thật kêu, tình cảm của hai người được bồi dưỡng từ lúc còn đi học đến giờ, không pha lẫn bất kỳ tạp chất hay quan hệ gì cả, cho nên đặc biệt hồn nhiên rồi.
"Em trai, chị cũng nhớ em muốn chết!" Ôm Tôn Khiết xong, Dương Hân quay đầu lại, giang hai tay với Dương Minh.
"Em. thôi bỏ qua đi." Dương Minh choáng váng, nhìn thấy bộ ngực phì nhiêu của Dương Hân, cái này tựa hồ không tốt lắm, Dương Minh thầm nghĩ, tuy rằng hai người là chị em thuần khiết, nhưng mà không phải là chị em ruột.
Dương Hân thì đang nhiệt tình, nghe Dương Minh nói như vậy, cũng thấy không thích hợp, vì thế cũng không kiên trì, thu tay lại, nói: "Tiểu Khiết, tiểu Minh, mình có mua bốn vé này, một lát chút ta cùng đi đua xe vượt núi đi!"
"Mình cũng đi hả?" Tôn Khiết cho đến bây giờ cũng chưa từng đi chơi trò chơi này, nhìn nhìn cái trò này, hỏi: "Thứ này có thể ngã xuống không?"
"không sao đâu, có đai an toàn mà" Dương Hân cười nói: "Tiểu Khiết, bạn chưa ngồi lần nào à?"
Tôn Khiết lắc đầu, biểu thị cho câu trả lời.
"Em trai này, em làm ăn cái kiểu gì vậy, không biết dẫn tiểu Khiết của chị đi chơi à, em xứng với cái chức bạn trai sao?" Dương Hân nghe thấy liền không vui, quay sang oán trách Dương Minh.
Dương Minh thầm nghĩ, cái chức bạn trai này vừa mới được nhận ngày hôm nay, liền dẫn Tôn Khiết đi ra ngoài chơi rồi đấy thôi! Nhưng mà lời này đương nhiên là không thể nói cho Dương Hân nghe rồi.
Vì thế, Dương Minh đành phải ôm một cục oan to tướng trên đầu.
"Bọn mình bình thường đều bận học lắm, không có thời gian chơi." Tôn Khiết liền giải vây cho Dương Minh, nàng cũng biết nổi xấu hổ trong lòng của Tôn Khiết.
"Thì ra là vậy! Hai người đều là nghiên cứu sinh, không giống như mình và Ngô Vân Sinh, đi làm, cũng dễ dàng!" Dương Hân đương nhiên cho rằng Dương Minh cũng là nghiên cứu sinh giống như Tôn Khiết, chứ không có nghĩ Dương Minh nhỏ tuổi hơn Tôn Khiết.
"Đúng vậy, hơn nữa khu trò chơi ở Tùng Giang cũng không có gì hấp dẫn!" Dương Minh cười cười, cũng không giải thích.
"Đi thôi, đến chúng ta rồi!" Dương Hân nhìn thấy một vòng xe đã kết thúc, vì thế kéo tay Tôn Khiết, nhanh chóng chạy vào, Dương Minh và Ngô Vân Sinh cười khổ đi theo phía sau.
"Cậu vào đi, cái này tôi đã chơi năm lần rồi, chỉ có Dương Hân là muốn ngồi nữa." Ngô Vân Sinh thở dài, vỗ vỗ vai Dương Minh: "Từ nhỏ tôi đã sống trong quân đội rồi mà còn chịu không nổi nữa"
Dương Minh ngạc nhiên, không ngờ trước khi mình đến, bọn họ đã chơi năm lần rồi, cái này cũng đúng là chỉ có một mình Ngô Vân Sinh chịu được thôi!
Có vài người trời sinh có năng lực chịu đựng vô cùng lớn, nhưng mà cũng có những người phải được rèn luyện mới có, Dương Hân thì có thể nói là trời sinh mà có, chơi nhiều lần như vậy mà cũng không có vẻ gì khác thường, chỉ có sắc mặt của Ngô Vân Sinh là hơi đuối.
"Thật sự không được, thì anh đừng ngồi" Dương Minh đồng tình nhìn Ngô Vân Sinh.
"Thôi, để tôi lên trước cho, nếu để Dương Hân tức giận, thì tôi càng không sống khá giả hơn" Ngô Vân Sinh cười khổ lắc đầu nói.
Dương Minh ngồi bên cạnh Tôn Khiết, giúp nàng mang dây an toàn vào, cẩn thận kiểm tra xem có vấn đề gì không rồi mới yên tâm. Dương Minh rất là tỉ mỉ với những thứ này, đây là bản năng của một sát thủ.
Sát thủ, khi chấp hành nhiệm vụ ở một hoàn cảnh xa lạ, cũng cần phải đề phòng người khác hãm hại mình, cho nên chỉ cần để lại một chút sơ hở thôi cũng có thể mát mạng!
Chỉ là Tôn Khiết không nghĩ vậy, thấy Dương Minh cẩn thận kiểm tra dây an toàn của mình, trong lòng liền ấm áp, nghĩ rằng có người quan tâm thật là tốt, nhưng mà, ngay sau đó một giây, Tôn Khiết liền nghĩ Dương Minh đúng là không có gì thay đổi, bởi vì tay của Dương Minh đang mò lên trên ngực của nàng!
"Cậu muốn làm gì?" Tuy rằng Tôn Khiết đã chấp nhận quan hệ thân mật với Dương Minh, nhưng mà giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, Dương Minh đưa tay lên sờ ngực, thì Tôn Khiết không dễ dàng tha thứ được.
"Hồi đó coi mấy cái clip trên youtube, có cái bà kia vì ngực quá lớn, nên lúc siết dây an toàn bị rách áo ngoài, bộ ngực liền lộ ra." Dương Minh nói: "Anh cũng chỉ muốn kiểm tra quần áo của em thôi"
Tôn Khiết nghe Dương Minh nói xong liền biết mình đã hiểu lầm Dương Minh rồi, bởi vì nàng cũng đã coi qua đoạn clip đó, Dương Minh không hề lừa nàng! Nghĩ đến đây, Tôn Khiết nhỏ giọng nói: "Em. có mặc thêm áo bên trong, không sao đâu"
"Vậy là tốt rồi!" Dương Minh cười tủm tỉm nói: "Anh còn đang tính là cởi áo khoác của anh ra cho em mặc đó! Trời lạnh như vậy, mà em lại mặc ít quá, không biết làm sao em chịu được nữa!"
"Trước đó đều ở trong phòng, sau đó là ngồi xe, có ở bên ngoài lâu đâu!" Tôn Khiết nghe Dương Minh nói như vậy, cũng cảm thấy lạnh, liền oán giận nói.
Dương Minh biết Tôn Khiết không phải vì đẹp mà chiến thắng cái lạnh như mấy con loi choi kia, trời lạnh bỏ mẹ ra mà mặc váy ngắn áo dây chạy tưng tưng ngoài đường như mấy con ranh, mà là bởi vì nàng ta bình thường không có ra ngoài đột xuất, đi đâu làm gì cũng đều lái xe, đến chổ rồi cũng có điều hòa và hệ thống sưởi cả.
Một tiếng chuông vang lên, đoàn xe bắt đầu chạy đi, Dương Minh cũng không có gì, bởi vì hồi đó đi huấn luyện ở châu Âu hắn còn đu tường leo dây mọa hiểm hơn cái này gấp mấy lần nữa, cho nên chơi tàu lượn siêu tốc cũng không ảnh hưởng nhiều đến Dương Minh, Tôn Khiết thì khác, đây là lần đầu tiên nàng ngồi tàu lượn, khi chiếc xe bắt đầu lượn thì nàng ta lập tức hét ầm lên.
Dương Minh nhìn thấy Tôn Khiết khẩn trương, mỉm cười, giơ tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lạnh lẽo nhưng đầy mồ hôi lạnh của nàng, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, có anh cùng em, không sao đâu!"
Lời này của Dương Minh là sự thật, cũng không hề khoa trương, cho dù đoàn xe này có dừng lại giữa chừng, thì Dương Minh vẫn có thể mang Tôn Khiết rời khỏi đây an toàn.
Tôn Khiết không nghe rõ ẩn ý của Dương Minh, chỉ là trong lòng cũng cảm thấy dễ dàng một chút, loại cảm giác ấm áp này, trước đây Tôn Khiết chưa từng có, cho dù có cùng Dương Minh một chổ, thì hai người tuy rằng thoạt nhìn là bạn trai bạn gái, nhưng mà thật ra cũng không phải, bởi vì bản thân Tôn Khiết không chịu thừa nhận mối quan hệ này, nhưng bây giờ thì lại khác, nàng ta đã chấp nhận cái cảm giác này rồi.
Tôn Khiết nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù bên tai, trong lòng cũng không còn sợ hãi nữa, những hình ảnh lúc mới quen Dương Minh hiện về trong đầu, bây giờ nghĩ lại, khi đó mình và Dương Minh, cũng vô cùng buồn cười.
Sai sót ngẫu nhiên xảy ra trong một lần quan hệ, rồi bắt đầu dây dưa không rõ. hay là, đây là số mệnh, là nhân duyên đã được định trước?
Khi Tôn Khiết mở mắt ra, thì xe đã dừng lại trên mặt đất, Dương Minh cũng đã tháo dây an toàn, và kéo tay Tôn Khiết đi ra ngoài, Tôn Khiết cũng không kịp hưởng thụ cái cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc là thế nào cả, vừa rồi chỉ ngồi nghĩ đến những chuyện trước đây của mình và Dương Minh, cho nên không chú ý đến chuyện trước mắt.
Nhìn Ngô Vân Sinh, sắc mặt lần này càng thêm xấu xí, da mặt đã tái lại, trong có vẻ sẵn sàng nôn ra ngay.
Dương Hân cũng phát hiện ra Ngô Vân Sinh không thích hợp, thân thiết hỏi thăm, làm cho Ngô Vân Sinh rất hài lòng, xem ra mình không chịu tội vô ích! Nhưng Dương Minh thì lại khinh bỉ cái này, đây không phải là tự ngược đãi sao?
"Khụ khụ. đi kiếm chút gì uống thôi." Dương Minh thấy Ngô Vân Sinh như vậy, vì thế đề nghị: "Ăn chút vào là dễ chịu ngay"
Ngô Vân Sinh gật đầu, dưới sự dìu dắt của Dương Hân, đi đến quán trà sữa không xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...