Ngận Thuần Ngận Ái Muội

Vương Bình Nhâm cũng không hỏi được manh mối gì có giá trị cả, rơi vào đường cùng, đành phải trở về, nhưng mà, trong lúc đi ra vô cùng cẩn thận, sợ hai người bảo vệ nhìn thấy hướng đi của mình, cho nên hắn ta cố ý đi một quanh khu này, cuối cùng mới về xe của Dương Minh, mở cửa leo lên xe.

"Thế nào rồi?" Thật ra nãy giờ Dương Minh đã dùng dị năng quan sát nội dung cuộc nói chuyện của Vương Bình Nhâm và người bảo vệ, nhưng mà vì không muốn thể hiện mình quá mức thần kỳ, cho nên Dương Minh cũng làm bộ không biết.

"Điền Long quả thật là đã đi ra ngoài, nhưng mà không nói là đi đâu, bảo vệ ngoài cửa cũng không biết!" Vương Bình Nhâm bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Với địa vị của bọn họ, bọn họ không thể hỏi Điền Long ra ngoài đi đâu được cả"

"Đã sớm đoán được kết quả này" Dương Minh cười nói: "Điền Long sao có khả nay nói cho những người này biết kế hoạch của mình chứ?" Dương Minh cười nhạt nói: "Bây giờ xem ra, phỏng chừng là tối nay Điền Long sẽ không trở về, nhưng mà, để bảo đảm, chúng ta nên chờ ở đây thì tốt hơn, phải kéo rèm cửa xe lên, tránh để bị người ta nhìn thấy"

Kính xe của Dương Minh tuy rằng là loại phản quang, nhưng mà có một vài dụng cụ đặc biệt có thể nhìn xuyên qua nó, thấy được tình hình bên trong xe, cho nên Dương Minh còn chuẩn bị thêm vài cái rèm cửa xe nữa, loại rèm cửa này được làm bằng sợi kim loạn, cho nên tia hồng ngoại cũng không nhìn xuyên qua được.

Sau khi kéo rèm cửa xe lên, nhìn chiếc BMW giống như là một chiếc thiếc giáp vậy, nhưng mà lại không khiến cho người ta chú ý nhiều, bởi vì có nhiều đôi tình nhân thích ân ái trong xe, thường hay kém rèm cửa che lại, cho nên bây giờ dù có kéo rèm cửa lên che cũng chẳng ai chú ý nhiều.

Tuy rằng làm như thì nhìn từ bên trong ra sẽ không thấy gì cả, nhưng mà, chỉ cần khởi động hệ thống quan sát của xe lên, thì có thể thông qua các máy quay nhỏ gắn ở phía trước và phía sau xe quan sát tình hình bên ngoài, Chỉ cần xe của Điền Long chạy qua đây, thì Vương Bình Nhâm có thể thấy.

Thật ra thì, Dương Minh không cần làm cái này, bởi vì con mắt của hắn chỉ cần tùy tiện là có thể nhìn xuyên bất cứ thứ gì, cái rèm cửa kim loại này đương nhiên không ngoại lệ rồi, mở hệ thống quan sát này cũng chỉ là vì Vương Bình Nhâm mà thôi.

Bên trong căn phòng ở bãi phế liệu, Điền Long đi vào căn phòng giam lỏng con tria Điền Đông Hoa của mình.

Lúc buổi chiều, Điền Long nhận được điện thoại của Trương Kim Oa, nói rằng Điền Đông Hoa không chịu ăn cái gì, cứ ngồi sững sờ ở trong phòng, lúc đó Điền Long liền nổi nóng, cũng không quản nữa, nói cho Trương Kim Oa biết, Điền Đông Hoa muốn ăn hay không ăn thì mặc kệ.

Nhưng mà, mặc kệ thế nào, Điền Đông Hoa cuối cùng vẫn là con trai của Điền Long, Điền Long sau khi ăn cơm tối xong, trái lo phải nghĩ một hồi, nhớ đến Điền Đông Hoa còn chưa ăn gì, trong lòng lo lắng, rốt cục không nhịn được, quyết định đi thăm con trai một lần, nói chuyện với con trai, hy vong rằng nó có thể hiểu cho hành động của mình, quay sang ủng hộ mình.

Bởi vì Vương Bình Nhâm vừa mới ra về không lâu, Điền Long cũng không muốn làm phiền hắn ta nữa, mấy ngày nay có gì cũng bắt Vương Bình Nhâm đi làm cả, Vương Bình Nhâm cũng đã mệt mỏi rồi, đây chỉ là một việc nhỏ, không cần gọi Vương Bình Nhâm trở về lái xe.

Vì thế Điền Long chì mang theo bốn người vệ sĩ, một người trong đó lái xe, đi về hướng bãi phế liệu.


Lúc này, Điền Đông Hoa đang ngồi chết lặng trong phòng, thấy Điền Long đến, cũng chỉ ngẩng đầu lên một cái, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xuống và tự hỏi tại sao không có con kiến nào bò qua chân hắn, cũng không để ý đến cha mình.

"Đông Hoa, ăn cơm tối chưa?" Điền Long ngồi xuống bên cạnh Điền Đông Hoa, đưa tay vuốt tóc con trai.

Điền Đông Hoa né qua, nói: "Tôi ăn hay không có liên quan gì đến ông? Đạo bất đồng bất tương vi mưu (Nói không được thì không cùng hợp mưu), những chuyện ông làm, tôi không dám ý kiến. Cho nên, tôi không làm phiền ông, thì ông cũng đừng đến làm phiền tôi, bây giờ tôi ăn không vô, khi nào đói, tôi sẽ tự ăn"

Điền Đông Hoa không muốn tuyệt thực để hù đọa Điền Long, bởi vì hắn biết chiêu này rất là ấu trĩ, nếu như mà tuyệt thực thì cha hoàn toàn có thể mạnh mẽ tiêm chất dinh dưỡng và đường vào trong cơ thể, chỉ cần mình không chết là được. Cho nên Điền Đông Hoa sẽ không tuyệt thực, bây giờ hắn không ăn, là bởi vì trong lòng không muốn ăn, một bên là cha một bên là anh em, mà cha rõ ràng là làm sai, hắn không muốn bao che, nhưng hắn không thể thay đổi được cái gì cả, cho nên mới khó chịu trong lòng.

Sở dĩ mà Điền Đông Hoa không thèm nói với Điền Long, cũng bởi vì hắn biết, cha sẽ không nghe lời khuyên của hắn, khuyên thì cũng chỉ tốn nước miếng mà thôi, căn bản là không hề có bất kỳ ý nghĩa gì, không bằng để dành hơi và nước miếng còn tốt hơn.

"Đông Hoa, sao con lại không chịu nổi khổ của cha vậy? ' Điền Long nhìn con trai: "Con nghĩ đi, nếu không vì con, cha làm nhiều chuyện như vậy để làm gì? Cha đã bao nhiêu tuổi rồi? Cha có thể sống được bao lâu? không phải đây là vì con và Đông Quang sao?"

"Lẽ nào con muốn sau khi tốt nghiệp đại học, cũng muốn giống cha của con, cả đời phải tiếp tục làm việc cho Tôn gia sao?"

"Cái này có gì mà không tốt?" Điền Đông Hoa nhíu mày, hắn nghĩ suy nghĩ của cha mình đã có vấn đề, không thể nào nói lý được nữa: "Biết bao nhiêu sinh viên sau khi tốt nghiệp xong mà vẫn chưa kiếm được việc làm không? Tìm được công việc rửa toilet thôi cũng đã vui lắm rồi, sau khi tôi tốt nghiệp xong liền có chổ làm, hơn nữa còn được trọng dụng, như vậy có gì mà không tốt?"

"Con được trọng dụng, nhưng mà phải nhìn sắc mặt của Tôn gia để làm việc! Bởi vì người ta cuối cùng vẫn là ông chủ, địa vị của con cũng là do người của Tôn gia cho con, nhưng đừng thấy con dưới một người trên vạn người, bên trong tập đoàn được mọi người tôn kính như đại gia vậy, chỉ cần có một ngày Tôn gia thấy ocn không vừa mắt, chỉ một câu nói là có thể làm cho con không còn gì cả, cho con hai bàn tay trắng, từ một chổ cao cao tại thượng, thoáng cái ngã xuống!" Điền Long hừ một tiếng, nói: "Những cái này con có nghĩ đến không?"

"Mình làm cho tốt, không mắc lỗi nhiều, thì Tôn gia sao có thể gây phiền phức được?" Điền Đông Hoa đương nhiên là không chấp nhận quan điểm lý luận của Điền Long, tuy rằng lý lẽ của Điền Long không sai, nhưng mà, theo ý của Điền Long thì, những người trên đời này đi làm công cho ông chủ, vì sợ ông chủ giáng chức, liền tranh thủ ra tay lật đổ ông chủ của mình hết sao? Vậy cái thế giới này chẳng phải lộn xộn rồi sao?

"Lời tuy là nói vậy, nhưng mà, mọi chuyện đều có ngoài ý muốn, ai có thể bảo đảm rằng con không mắc sai lầm? ' Điền Long hỏi: "Hơn nữa, với tính cách của em trai con, đắc tội với người không nên đụng vào, nghe nói nó đã đắc tội với Tôn Chí Vĩ của Tôn gia, chờ Tôn Chí Vĩ lên nắm quyền, thì nó còn có chổ tốt sao? Chắc chắn là sẽ liên lụy đến người con!"

Điền Long nói những lời này là sự thật, không chỉ là Điền Đông Quang, ngay cả bản thân Điền Đông Hoa cũng không ưa gì Tôn Chí Vĩ, nhưng mà, theo hắn thấy, Tôn Chí Vĩ không khác gì một thằng phá của cả, Tôn Hồng Quân căn bản là không thể giao sản nghiệp lại cho hắn được, chỉ có thể để lại cho Tôn Khiết mà thôi, Tôn Khiết ít ra cũng là một người hiểu lý lẽ, sẽ không gây thù oán với Điền gia chỉ vì một đứa nhóc miệng còn hôi sữa được.

Huống chi Tôn Khiết lại có quan hệ với Dương Minh, sau này Tôn gia chẳng phải là do Dương Minh quản hay sao? Dương Minh là ai? Là anh em tốt của mình, Dương Minh có khả năng bạc đãi mình sao?


Cho nên, nếu đổi lại là người khác thì có lẽ là đã bị Điền Long nói đúng, nhưng mà Điền Đông Hoa thì không động tâm chút nào, cũng không nghĩ rằng lời nói của Điền Long sẽ trở thành sự thật, chỉ nghĩ cha đang mượn lý do để nói chuyện mà thôi.

"Vậy sau khi tốt nghiệp, không làm việc cho Tôn gia cũng được, cũng chẳng có chuyện gì cả" Điền Đông Hoa nói.

Điền Long nghe Điền Đông Hoa nói xong, nhất thời không biết nên nói gì, hai người không cùng quan điểm, nói như thế nào cũng không thể hiểu nhau được, cho dù có nói đến khàn tiếng thì con trai cũng sẽ không hiểu, nghĩ đến đây, Điền Long vô cùng thất vọng.

Trương Kim Oa vì sợ Điền Long nhìn ra sơ hở, cho nên không dám nói nhiều, yên lặng đứng ở một bên, nghe Điền Long nói như vậy không khỏi cười thầm, lúc này còn khuyên con trai đi phản lại Tôn gia nữa, may là con trai của ông ta có mắt, không hợp mưu cùng với cha, nếu không thì cuối cùng chết như thế nào cũng không rõ.

Trương Kim Oa cười thầm là vì theo hắn thấy, Điền Long không cùng một đẳng cấp với Dương Minh, Dương Minh chỉ cần vung tay là có hai người chết, còn chưa thấy được Dương Minh đã ra tay thế nào cả, thì hai người kia đã nghỉ thở rồi. Điền Long thì chỉ biết dùng thủ đoạn đơn giản như đánh đánh đá đá, uy hiếp một chút mà thôi, so sánh ra, không có bất kỳ sự kinh khủng gì cả.

Những lời này không thể nói ra được, tuy rằng Trương Kim Oa tin rằng Dương Minh khẳng định sẽ thắng, nhưng trong đêm tối trước bình minh cũng còn phải giả vờ một chút.

"Long ca, anh cơm tối chưa? Em mua chút đồ ăn nha?" Trương Kim Oa cẩn thận hỏi.

"Ừ, đi đi, mua chút rượu và đồ ăn lại!" Hồi nãy Điền Long căn bản là không ăn được gì, bởi vì vẫn luôn nghĩ đến Điền Đông Hoa, bây giờ nghe Trương Kim Oa nói như vậy, cũng cảm thấy đói bụng, lại muốn nhân cơ hội này cùng ăn với con trai, chắc là hai người sẽ hòa hoãn lại được một chút quan hệ hiện tại.

Trương Kim Oa nghe Điền Long nói xong, liền chạy ra ngoài mua rượu và đồ ăn đến, hắn ta có chút khó chịu khi ở bên cạnh Điền Long, rất sợ Điền Long phát hiện ra sơ hở gì đó.

Đây là một cơ hội tốt! Trương Kim Oa không khỏi thầm than, nếu như mình có được loại cổ độc của Dương Minh ở đây thì quá tốt, có thể trực tiếp bỏ vào trong rượu và thức ăn của Điền Long, như vậy cũng đỡ phải khiến cho Dương Minh tốn sức gây phiền toái cho Điền Long, đến lúc đó Điền Long trúng độc rồi, còn không chịu đi vào khuôn khổ sao?

Nhưng mà, nếu Dương Minh đã ra lệnh không cho bọn họ nhúng tay vào, và cũng không xen vào việc của người khác, thì Trương Kim Oa cũng không thể tự tiện hạ độc Điền Long được, hắn cũng không biết Dương Minh muốn người sống hay xác chết nữa, cho nên cũng không dám làm việc của người khác, lái xe ra khỏi bãi phế liệu, đi mua chút đồ ăn về.

Bãi phế liệu này nằm ở ngoại thành, xung quanh không có bất kỳ nhà dân nào cả, chứ đừng nói là quán ăn, cho nên, muốn ăn cái gì đó thì phải chạy vào bên trong thành phố, mỗi ngày đến giờ ăn, Trương Kim Oa đều phái thủ hạ đi mua cơm nước về.


Hồi nãy cũng có mua cơm về rồi, còn lại một ít, nhưng mà bởi vì đầu mùa xuân, thời tiết rất lạnh, cho nên bây giờ đồ ăn đã nguội hết hoặc có thể đông cứng hết rồi, mấy thứ này mà mang cho Điền Long ăn, khẳng định là sẽ bị ăn đòn.

Dù sao thì cũng là hầu hạ lần cuối, cho nên Trương Kim Oa cũng không sợ phiền, tự mình lái xe đi mua.

Gần đây nhất có một nhà hàng, mở tại ven đường ngoại ô, dùng để phục vụ cho những xe đi đường dài, mở cửa 24/24, mùi vị cũng không tệ, mỗi ngày Trương Kim Oa đều đến đây ăn.

Mua cho Điền Long vài món rau xào và thịt, cùng với mấy cái sủi cảo, Trương Kim Oa vội vã chạy trở về.

Nhìn nhìn cơm nước nóng hổi trên bàn, Điền Long liền cảm thấy đói bụng, liền khen Trương Kim Oa vài câu, sau đó vội vàng gọi Điền Đông Hoa ăn.

Điền Đông Hoa lúc này cũng đã đói bung, cũng không từ chối, tuy rằng cha con không cùng quan điểm, nhưng mà đói thì vẫn phải ăn chứ, hơn nữa để mình đói là không tốt, huống chi hồi nãy giờ Điền Đông Hoa không ăn chỉ vì tức giận, chứ không có ý tuyệt thực gì cả.

Hai cha con bắt đầu ăn như thế đó, khi ăn, Điền Long nhìn Điền Đông Hoa như vậy, cũng tự nhiên mở máy phát lên, bắt đầu lải nhải tẩy não cho Điền Đông Hoa.

"Đông Hoa, con không nghĩ sao? Sản nghiệp của Tôn gia đều biến thành của Điền gia chúng ta, sau này con ở Đông Hải sẽ thế nào? Tuy rằng hồi trước Điền gia đã có địa vị rất cao rồi, nhưng bây giờ lại đạt được một trình độ cao hơn nữa!" Điền Long nói: "Ví dụ như lần trước, bởi vì một cô gái mà cón đánh người ta, tuy rằng không con có chuyện gì, những mà cũng phải chuyển trường đấy thôi! Nhưng mà bây giờ thì khác, nếu con đánh người ta, cùng lắm là chỉ bồi thường cho người ta thôi, căn bản là không cần phải chuyển trường, đây chính là năng lực của Tôn gia tại Đông Hải!"

Điền Đông Hoa bĩu môi, nếu như là một năm trước, có lẽ Điền Đông Hoa sẽ động tâm, nhưng mà một năm sau, Điền Đông Hoa đã trưởng thành hơn rồi, cũng biết trước đây mình thật sự rất ấu trỉ, nhất là sau khi quen với Vương Tuyết, tư tưởng của Điền Đông Hoa càng rộng mở hơn, cho nên đối với sự mê hoặc của Điền Long, Điền Đông Hoa căn bản là thờ ơ.

Ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn Điền Long một cái, sau đó nói: "không có hứng thú, lúc còn trẻ nông nổi, đánh nhau thì đánh, bây giờ sẽ không làm ra hành vi ngu ngốc này!"

"." Điền Long bị quê một cục, nhưng mà cũng không có biện pháp, vốn tưởng rằng như vậy sẽ làm cho Điền Đông Hoa cảm thấy hứng thú, nhưng mà không ngờ con trai cứ thờ ơ như vậy, lạnh nhạt trả lời một câu.

"Thì cũng nghĩ cho em trai của con, cha cũng muốn tiến thêm bước này! Con nhìn Đông Quang đi, lớn như vậy rồi mà vẫn chưa có bình tĩnh, giống như là một tên thiếu gia vậy, nếu năng lực của cha mà không lớn, thì sợ rằng nó đã gặp họa sát thân mấy lần rồi" Điền Long nói.

"Cha cũng đừng có lấy dã tâm của cha ra làm cớ, nếu cha chỉ là một người dân bình thường, Đông Quang cũng sẽ không ngang ngược như bây giờ" Điền Đông Hoa nhàn nhạt nói.

"Hừ! Cho dù cha có dã tâm thì sao? Chúng ta là cha con, đây là sự thật không thể thay đổi! Con không thể nào cắt đứt quan hệ với cha được, ở thêm vài ngày nữa đi, con nên suy nghĩ cẩn thận lại!" Điền Long bị Điền Đông Hoa làm cho nổi giận, vỗ bàn quát: "Bây giờ đại sự của cha đã thành, cho dù con không đồng ý cách làm của cha thì sao, vậy thì có thể thế nào?"


Điền Đông Hoa cũng không nói thêm gì nữa, bây giờ hai người không có tiếng nói chung, có nói tiếp cũng là vô ích, cho nên Điền Đông Hoa đành lựa chọn im lặng, p tiếp tục tiêu diệt đồ ăn trước mắt.

Ngay trong lúc mà Điền Long cảm thấy không ai bằng mình, ông ta không biết rằng, ông ta đã bị ông chủ phía sau bỏ rơi, sau khi ông chỉ phát hiện ra Lưu Sạn và Khúc Đại Danh bại lộ, liền không ôm bất kỳ hy vọng gì vào Điền Long nữa, thậm chí là còn giết chết Tùy Dược Tiến để giá họa cho Dương Minh.

Có thể nói, Điền Long đã trở thành một quân cờ vứt đi rồi, chỉ cần đến lúc, ông chủ phía sau sẽ bỏ rơi ông ta không chút do dự, nhưng mà bây giờ xem ra, Điền Long vẫn còn chút lợi ích, giết hay không giết ông ta đều không ảnh hưởng gì đến Dương Minh, cho nên ông chủ phía sau cũng mặc kệ Điền Long luôn, để cho ông ta tự sinh tự diệt.

Chờ sau khi Điền Long ăn nhậu xong, cũng đã gần hai giờ sáng rồi, bây giờ mơ màng lái xe về biệt thự khẳng định là rất khó chịu, cho nên Điền Long quyết định tối nay không quay về, mà ở lại chổ này, ngủ một giấc cho đã.

"Kim Oa, có phòng nào trống không, dọn cho tôi một phòng!" Điền Long nói với Trương Kim Oa.

Cho dù không có, Trương Kim Oa cũng phải nói: "Tốt, Long ca, tôi đi chuẩn bị"

Trương Kim Oa nhường lại căn phòng của mình, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn mà thu dọn một phòng thì quả thật là một chuyện không dễ, còn hắn ta thì tùy tiện tìm một chổ ngủ là được rồi.

Dương Minh và Vương Bình Nhâm chờ đến nửa đêm, cũng không thấy Điền Long đâu cả, Dương Minh đã biết Điền Long đại khái là sẽ không về trong tối nay, chắc là đã đi đâu đó, mà Dương Minh cũng không muốn đoán làm gì, quay sang nói với Vương Bình Nhâm: "Nghỉ ngơi đi, xem ra Điền Long không trở về rồi"

Vương Bình Nhâm gật đầu, dựa theo thói quen của Điền Long, thì khẳng định là đã tìm một chổ nghỉ ngơi rồi, không có khả năng đi lại nửa đêm như vậy, dù sao Điền Long cũng đã hơn năm mươi rồi, không thể so sánh như thanh niên bây giờ được.

Đến sáng hôm sau, Dương Minh nhìn thoáng qua bên trong biệt thự, tình hình vẫn như cũ, vậy là tối qua Điền Long đã không về.

Vương Bình Nhâm cũng xuất thân là vệ sĩ, cho nên cũng không có ngủ nhiều, Dương Minh vừa tỉnh dậy, là hắn cũng tỉnh theo, nhìn nhìn vào bên trong sân biệt thự, không thấy xe của Điền Long, vì thế lắc đầu nói: "không có xe của Điền Long, xem ra tối qua ông ta không trở về"

"Ban ngày Điền Long thường hay đi đâu?" Dương Minh hỏi.

"Tuy rằng Điền Long đã tiếp nhận sản nghiệp của Tôn gia, nhưng mà còn vài chuyện chưa dẹp loạn hết, nhất là chưa chuyển tên quyền sở hữu tài sản, cho nên ban ngày Điền Long sẽ không đến công ty, mà sẽ đi đến một đường khẩu, hay là bên chổ của Mã Cường." Vương Bình Nhâm nói.

"Mã Cường. Mã Cường biến mất, Điền Long có nghi ngờ hay không?" Dương Minh nghe xong, nhíu mày hỏi.

"không sao cả" Vương Bình Nhâm cười, lắc đầu nói: "Mã Cường là một lão già bên cạnh Điền Long, tuổi cũng không nhỏ, bình thường thì nếu không có chuyện gì quan trọng sẽ không đến đường khẩu, còn đường khẩu là do Trầm Miếu Đồ phụ trách, mà ngày hôm qua hắn cũng đến, cũng có dùng cổ độc, coi như là người một nhà, hắn cũng có quan hệ không tồi với tôi, hẳn là có thể phân rõ lập trường"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui