Cơ hội tốt gì?" Henry bị Lý Chí Thành làm cho không hiểu gì cả, nói nãy giờ vẫn không rõ được ý của Lý Chí Thành.
"Tôi chuẩn bị chuyển nhượng quyền kinh doanh quặng sắt cho ông!" Lý Chí Thành giống như đang nói một chuyện kinh thiên động địa vậy, chớp mắt nhìn Henry vài cái: "Đương nhiên, quyền kinh doanh một nửa mỏ vàng, tôi cũng có thể chuyển nhượng cho ông, thế nào, có phải là cơ hội tốt hay không?"
"Cái gì? Chuyển nhượng cho tôi?" Henry ngạc nhiên nhìn Lý Chí Thành.
"Đúng vậy, thế nào? Rất kinh ngạc sao? Hơn nữa còn là giá gốc!" Lý Chí Thành vỗ vai Henry nói.
"Giá gốc?" Henry nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Chí Thành, nhất thời nhớ đến tin đồn tối qua, Lý Chí Thành muốn chuyển nhượng quyền kinh doanh mỏ vàng cho Babi, nhưng đã bị từ chối.
Ngày hôm qua, lúc nghe xong, Henry cũng không tin tưởng, dù sao loại chuyện này cũng khó phân biệt thật giả. Nhưng mà ngày hôm nay hắn tin, bởi vì Lý Chí Thành tự nhiên tìm mình, muốn chuyển nhượng quyền kinh doanh quặng sắt và mỏ vàng cho mình!
Nếu như Lý Chí Thành thật sự muốn chuyển nhượng quyền kinh doanh, vậy thì người có điều kiện tốt nhất chính là Babi, nhưng mà Lý Chí Thành lại đột nhiên tìm mình, như vậy cũng nói lên, tin đồn hôm qua là thật!
Sau khi bị Babi từ chối, Lý Chí Thành mới có thể tìm người khác, nếu không, ông ta tại sao lại không bán cho Babi? Cái quyền kinh doanh một nửa mỏ vàng này, chỉ có trong tay Babi, mới có lợi ích lớn nhất, còn đối với người khác, hiển nhiên là không hấp dẫn rồi.
Cho nên, lúc Lý Chí Thành nói muốn chuyển nhượng quặng sắt và nửa mỏ vàng cho mình, Henry liền ý thức được điểm này. Ngay cả Babi cũng không muốn, dù có cho thêm tiền thì Henry muốn sao? Hiển nhiên là không dám.
"Đúng vậy, giá gốc, cái này đối với ông mà nói, không có vấn đề chứ?" Lý Chí Thành nhìn thấy Henry kinh ngạc, cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng do bị chấn động.
"Cái. cái này, đối với tôi mà nói, đúng là không có vấn đề!" Henry tuy rằng chỉ kinh doanh một mỏ than nhỏ, nhưng mà lợi nhuận cũng không ít. Cho nên dù chỉ là một mỏ than nhỏ, nhưng mà cũng giúp cho Henry kiếm không ít tiền, kêu hắn bỏ tiền ra mua quặng sắt và nửa mỏ vàng của Lý Chí Thành cũng còn dư dả.
Nhưng mà, Henry không dám mua, tuy rằng rất động tâm với lời đề nghị của Lý Chí Thành, nhưng hắn không phải là một người không hiểu quy tắc, muốn sinh tồn trên mảnh đất này, phải tuân thủ theo quy tắc ở đây.
Người mà Babi không đắc tội nổi, Henry cũng không dám đắc tội, hắn không muốn bởi vì một chút lợi ích mà chọc giận đại nhân, như vậy sẽ khiến cho mỏ than của hắn sẽ không thể nào kinh doanh được nữa.
Cho nên, Henry nghĩ rằng, chỉ có thể từ chối thôi.
"Nếu không có vấn đề, vậy chúng ta nghiên cứu công tác chuyển nhượng chứ?" Lý Chí Thành không đợi Henry nói xong, vội vã nói.
"Không phải, Lý tiên sinh, ngài nghe tôi nói xong đã!" Henry khoát tay nói: "ý của tôi là, giá cả không có vấn đề, nhưng mà, tôi không muốn mua quặng sắt và mỏ vàng trong tay ngài!"
"Cái gì? Ông không muốn mua?" Lý Chí Thành mở to hai mắt ra nhìn: "Henry, ông có lầm không vậy? Tại sao lại không muốn mua? Trước đó không phải ông đã nói với tôi, ông muốn có thêm nhiều quặng mỏ sao?"
"Ừ, đúng vậy, đúng là như vậy, nhưng cái này là trước đó, chứ không phải là bây giờ, bây giờ tôi đã thay đổi chủ ý rồi, an tâm kinh doanh mỏ than của tôi, như vậy cũng thỏa mãn rồi, đúng vậy, là thỏa mãn, cứ như vậy đi!" Henry nói năng lộn xộn luôn, dù sao thì quan hệ của hắn và Lý Chí Thành cũng tương đối tốt, bây giờ trực tiếp từ chối như vậy, làm cho hắn cảm thấy có lỗi.
Nhưng mà, hắn thật sự không thể giúp Lý Chí Thành làm cái gì, đồng thời trong lòng hắn cũng thầm hận Lý Chí Thành, rõ ràng là đã đắc tội với đại nhân vật, muốn nhanh chóng bán đi quặng sắt và mỏ vàng, sau đó rời khỏi đây, mà còn làm ra vẻ bề trên, hình như là đã cho mình một đại ân vậy, điều này làm cho Henry rất bực bội!
Henry không tin Lý Chí Thành không biết những cái này, nếu không biết mình đã đắc tội với đại nhân vật, tại sao lại phải bán gấp quặng mỏ trong tay? Hơn nữa còn là giá gốc? Trừ phi là não bị vô nước thôi!
Phải biết rằng, quyền kinh doanh quặng mỏ ở đây không dễ dàng thu được, cho dù có chuyển nhượng thì cũng không thể để giá gốc được, mà Lý Chí Thành cứ đòi bán giá gốc, làm cho chuyện này trở nên đáng ngờ!
Vốn dĩ, Henry muốn nói tin đồn bên ngoài cho Lý Chí Thành nghe, nhưng mà bây giờ Lý Chí Thành lại xem hắn là kẻ ngu, làm cho Henry bất mãn, cho nên hắn cũng không muốn nói tin đồn bên ngoài cho Lý Chí Thành nghe, để cho người này tự sinh tự diệt.
"Ông. rốt cục là xảy ra chuyện gì? Henry, ông không nói giỡn chứ? Điều kiện ưu đãi như vậy, mà ông không động tâm?" Lý Chí Thành thấy Henry từ chối, tỏ vẻ không thể tin được, trước đó ông ta còn tràn đầy lòng tin, nghĩ rằng chỉ cần Henry không phải là kẻ ngu, thì khẳng định sẽ đồng ý mua quặng sắt vả nửa mỏ vàng của mình, nhưng mà, suy nghĩ của ông ta một lần nữa thất bại!
Giống như tình cảnh ngày hôm qua lúc tìm Babi vậy, làm cho trái tim của Lý Chí Thành không chịu đựng nổi.
Trong lòng Henry hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, không động tâm là giả, nhưng mà cũng phải đủ lực chứ? Đại nhân vật choảng nhau, không phải là một trò chơi mà tiểu nhân vật như hắn có thể tham gia.
Mà Lý Chí Thành lại là vật hy sinh, cho nên cũng chỉ có thể mặc kệ.
"Tôi thật sự không động tâm, không có hứng thú!" Biểu tình của Henry rất bình thường, thậm chí là có chút chán ghét Lý Chí Thành.
"Không có hứng thú, điều này sao có thể?" Lý Chí Thành tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ông không nói giỡn với tôi chứ? Đây không phải trò đùa đâu, phải biết rằng, đây là một cơ hội hiếm có, tôi tìm ông đầu tiên, nếu ông không muốn, thì người ta giành lấy rồi đừng hối hận, ông cũng biết, chúng ta có quan hệ tốt, cho nên tôi liên hệ với ông! Ông cũng không muốn cho người khác chiếm tiện nghi làm gì!"
Henry đã có cảm giác nôn mửa, nhìn thấy Lý Chí Thành nói láo mà không đỏ mặt, yên lặng lắc đầu nói: "Không được, tiện nghi này cứ để cho người khác chiếm đi!" Tìm tôi đầu tiên? Henry thật muốn cười ầm lên, vậy ngày hôm qua tìm Babi rốt cục là thứ mấy? Nếu mà tính như vậy, thì cái tiện nghi này quả thật rất hại người! Cũng may là mình nắm tin nhanh lẹ, biêt được bí ẩn bên trong, nếu không thì mình sẽ ngu ngốc mà mua quặng mỏ trong tay của Lý Chí Thành, đến lúc đó đừng nói là mất của, ngay cả việc có thể lăn lộn ở đây được hay không cũng là một vấn đề!
Cảm ơn trời đất, cũng may Lý Chí Thành không có tìm mình đầu tiên, nế không thì Henry thật sự đã bị lừa! Quả thật là nguy hiểm quá đi! Nhưng mà, dù sao cũng có chút quan hệ, cho nên trước khi đi, Henry vẫn muốn nhắc nhở Lý Chí Thành: "Lý tiên sinh, hai quặng mỏ của ông, tại sao lại muốn chuyển nhượng?"
"A, là như vậy, tài chính bên SIngapo của tôi có vấn đề, cho nên tôi phải nhanh chóng bán lấy quặng mỏ ở đây, cầm tiền về bổ sung cho khoảng thiếu hụt bên kia!" Lý Chí Thành tùy tiện tìm một lý do.
Henry lắc đầu, từ bỏ ý định nhắc nhở Lý Chí Thành, loại người như vậy không đáng để bận tâm nữa. Đến lúc này mà còn nói bậy được, điều này làm cho Henry rất căm tức.
Hôm qua còn chưa nhậu thầu khoáng sản, mà hôm nay lại vội vã bán ra, cái này không phải đầu bị vô nước, thì đúng là điên hết cỡ.
"Chúc ông may mắn, tôi thật sự không dám hứng thú với quặng sắt và mỏ vàng của ông" Henry vỗ vai của Lý Chí Thành, rồi bước ra khỏi phòng, chén cháo trước mặt cũng không động đến.
Mà Lý Chí Thành cũng không giữ lại, ông ta mời Henry đến ăn cháo cũng bởi vì chuyện bán đi hai quặng mỏ này, nếu hắn ta đã từ chối, vậy thì không cần phải bàn gì nữa, về phần Henry có ăn uống gì hay không, không phải là điều mà Lý Chí Thành quan tâm.
"Con mẹ nó!" Lý Chí Thành thầm mắng một câu: "Đám người này, không phải bị động kinh rồi sao? Tại sao lại tự nhiên không có hứng thú? Tao không tin, hai người bọn mày không có hứng thú thì tất cả mọi người đều không có hứng thú!"
Henry bước ra khỏi phòng của Lý Chí Thành, cũng bắt đầu đưa ra quyết định, bởi vì Lý Chí Thành làm cho hắn đau lòng, cho nên hắn quyết định không chừa chút mặt mũi cho Lý Chí Thành.
"Các người có biết là ai vừa tìm tôi không?" Henry bước đến nhà hàng, bởi vì hồi nãy đến phòng của Henry mà chẳng ăn được gì, cho nên lúc này hắn ta trực tiếp đến nhà hàng.
"AI?" Mike nhiều chuyện lập tức hỏi, hắn ta thích nhất là nghe những chuyện này.
"Là Lý Chí Thành!" Henry cười thần bí nói.
"A!" Mike lập tức hứng thú: "Là hắn ta à, thế nào? Hắn ta tìm ông làm gì?"
"Các người nghĩ hắn ta tìm tôi làm gì/" Henry cố ý hỏi.
"Ừ, để tôi nghĩ!" Mike gật đầu nói: "Tôi biết rồi! Nhất định là muốn chào hàng với ông, bán hai quặng mỏ trong tay đúng không? Có phải vậy không?"
"Đúng vậy, là như thế!" Henry khẳng định: "Các người biết hắn nói sao không? Hắn nói, hắn bán rẻ cho tôi, để cho tôi kiếm được một món hời rất to, muốn bán giá gốc lại cho tôi! Hơn nữa, hắn nói người đầu tiên hắn nghĩ là tôi!"
"Hahahahaha" Mike nghe xong, phá lên cười: "Người đầu tiên. hahahaha. cười chết mất thôi. vậy ông trả lời thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...