Trong những người mà Trương Kinh Nghiêu quen hoặc biết, cũng không có ai có được thân thủ lợi hại như Dương Minh và Vương Tiếu Yên cả, cái tốc độ này quả thật rất nhanh, chênh lệch rất lớn, ông ta tranh giành đâm chém nhau trong giang hồ cũng đã mấy chục năm rồi mà vẫn chưa thấy qua người nào khủng bố như vậy.
Có thể, chiêu thức của Dương Minh rất đơn giản, không có kỹ xảo gì, nhưng mà tốc độ quá nhanh, Trương Kinh Nghiêu cũng đã coi qua vài cuốn tiểu thuyết, cũng rất bội phục một câu nói bên trong: Võ công trong th? iên hạ, chỉ có tốc độ là không bị phá!
Nói cách khác, công phu tinh diệu cũng không dùng được, người ta chỉ cần nhanh là có thể làm cho mày không kịp ra chiêu thì đã mất mạng rồi, Cái này nói theo từ ngữ trong game online có nghĩa là, không đợi cho mày niệm phép xong thì đã bị người ta cho 1 hit K.O rồi.
Trương Kinh Nghiêu trước đó cũng đã suy đoán về thân phận của Dương Minh, nhưng mà tối đa thì củng chỉ có quan hệ với tổ chức lính đánh thuê hoặc là có qua lại với tổ chức sát thủ mà thôi, nhưng không ngờ rằng Dương Minh không chỉ là người tổ chức sát thủ, mà bản thân hắn còn là người phụ trách nữa.
Người như vậy, Trương Kinh Nghiêu tự biết là không thể trêu vào được, cho dù hắn có thể giết được Dương Minh ở đây, cũng sẽ không thể nào chống lại sự truy sát vô tận được, huống chi hắn căn bản là không thể làm gì được Dương Minh!
Hơn nữa, Dương Minh cũng đã nói rồi, hắn vừa từ nước X về, giúp đỡ tướng quân Kars xử lý mấy kẻ thù! Đây là cái khái niệm gì? Tại một nơi chiến loạn như tế, mà giúp đỡ tướng quân Kars xử lý kẻ thù, thì cần phải có thực lực thế nào?
Nhưng mà, Trương Kinh Nghiêu cũng lập tức rõ ràng, Dương Minh nói như vậy cũng có ý nghĩa riêng, nói như vậy thì trước mặt tướng quân Kars, lời nói của Dương Minh có giá trị, hay là của Lý Chí Thành có giá trị hơn?
Cái này căn bản là không cần dùng cái đầu để nghĩ, dùng cái đầu gối cũng đoán ra được, tướng quân Kars sẽ không vì một Lý Chí Thành mà đắc tội với Dương Minh, người nào có thực lực và quan trọng hơn, thằng mù cũng thấy được mờ mờ.
"Cậu không sợ tôi nói những lời này cho Lý Chí Thành?" Trong nháy mắt Trương Kinh Nghiêu đã đưa ra một lựa chọn, ông ta là người thông minh, và là một người rất thức thời, nếu không thì sẽ không thể nào lăn lộn trong hắc đạo được nhiều năm như vậy, hơn nữa còn đứng vững không ngã.
"Haha, đó là tự do của ông" Dương Minh cười nói.
"Vậy cậu không sợ chuyện này sẽ bại lộ?" Tuy rằng Trương Kinh Nghiêu đã lựa chọn, nhưng mà sự cường thế của Dương Minh lại làm cho ông ta cảm thấy khó chịu.
"Bại lộ, thì chỉ có một con đường chết, chỉ là người nhà của ông sẽ được chôn chung một nấm mồ thôi, không bại lộ, cũng đều chết, chẳng có gì khác nhau, khác nhau ở chổ chết ít hay nhiều thôi" Dương Minh nhìn Trương Kinh Nghiêu, cười nói: "Ông thông minh như vậy, chắc là đã nghĩ ra rồi chứ?
Trong nội tâm của Trương Kinh Nghiêu trong nháy mắt liền trở nên bình tĩnh lại, nếu Dương Minh có năng lực và thực lực lớn như vậy, thì chỉ cần theo Dương Minh, chắc chắn là một lựa chọn thông minh không thể nghi ngờ! Còn tốt hơn đi theo Lý Chí Thành gấp trăm lần!
"Trước đó, Lý gia đả kích Hoàng gia, vì sao cậu lại không đứng ra?" Trương Kinh Nghiêu hỏi.
"Tôi nói rồi, trước đó tôi đang ở châu Phi, căn bản là không có thời gian để ý đến những chuyện nhỏ này, nhưng mà, chỉ là bốn mươi tỷ mà thôi, chẳng đáng là bao" Dương Minh cười nói.
"Vậy còn mỏ vàng bị Lý Chí Thành chiếm tại nước X?" Trương Kinh Nghiêu tiếp tục hỏi.
"Cũ? ng đã bị tôi chiếm lại" Dương Minh nói: "Nếu tôi đoán không sai, ông hẳn là đã nghe tin chuyện này từ Lý Chí Thành rồi, cho nên mới xoay chuyển thái độ như vậy, đúng không?"
Trên mặt Trương Kinh Nghiêu lộ ra một vẻ kinh ngạc, ông ta cũng không muốn che giấu gì trước mặt Dương Minh cả, bởi vì đối mặt với một người tuyệt đối cường thế hơn mình, thì chỉ có sự chân thành mới có thể lấy được hảo cảm của đối phương.
Trương Kinh Nghiêu biết rõ điểm này, cho nên cũng không giấu diếm: "Không sai, Lý Chí Thành đã nói với tôi, hắn ta nói cậu mang theo một lực lượng vũ trang đến chiếm lại mỏ vàng bên châu Phi!"
"Cái này vốn là mỏ vàng của Hoàng gia!" Dương Minh sửa lại cho đúng.
"Đúng vậy, ai mạnh hơn thì là của người đó!" Trương Kinh Nghiêu cười nói.
"Ông rất thông minh, mong rằng ông sẽ không khiến cho tôi thất vọng" Dương Minh đứng dậy, vỗ vai Trương Kinh Nghiêu, nói: "Đi thôi, đến Hoàng gia ăn tiệc nào!"
"Tôi… có thể đi sao?" Trương Kinh Nghiêu không ngờ Dương Minh đã chấp nhận mình nhanh như vậy, kinh ngạc đến ngây người.
"Đương nhiên là có thể" Từ trong phản ứng của Trương Kinh Nghiêu, Dương Minh cũng đã nhìn ra thái độ của ông ta, cho nên Dương Minh cũng rất thỏa mãn.
Thật ra, Trương Kinh Nghiêu cũng không ngu, nếu như không phải Lý Chí Thành, và Dương Minh lộ ra một chút thân thủ, cùng với chuyện của tướng quân Kars, thì Trương Kinh Nghiêu sẽ không chịu thua đơn giản như vậy.
Nhưng mà, bây giờ nếu Trương Kinh Nghiêu đã chọn rồi, thì cũng hiểu giá trị bản thân chẳng là cái gì cả, cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì, đi theo Dương Minh, chỉ có thái độ thuần phục là tốt nhất.
Lúc trước, ông ta và Lý Chí Thành chỉ là quan hệ làm ăn, hai bên bình đẳng, nhưng bây giờ đối với Dương Minh, ông ta đã thấp hơn một bậc.
Không còn cách nào, đối mặt với cường thế, Trương Kinh Nghiêu chỉ biết cúi đầu mà thôi.
"Không cần phài như vậy, quan hệ của ông và Hoàng gia, cứ làm giống như của ông và Lý Chí Thành vậy, là quan hệ hợp tác bình đẳng" Dương Minh nhìn Trương Kinh Nghiêu, thoáng cười nói.
Trương Kinh Nghiêu cũng nghe ra ý ngầm của Dương Minh, đến lúc đó, ông sẽ có địa vị bình đẳng với Hoàng gia, nhưng mà đối mặt với Dương Minh vẫn sẽ thua kém một chút, thật ra không cần Dương Minh nói rõ, Trương Kinh Nghiêu cũng tự hiểu rồi.
"Vậy tôi đi chuẩn bị một chút, để tôi kêu Hắc Hùng đi với ngài nha?" Trương Kinh Nghiêu lần đầu tiên đến Hoàng gia, cần phải biểu thị thành ý của mình một chút.
"Không cần, tôi chờ ông cũng được" Dương Minh khoát tay nói.
Trương Kinh Nghiêu lúc này mới vội vàng vào phòng, thay quần áo chuẩn bị lễ vật, lúc đi xuống lầu nhìn thấy Hắc Hùng và Trương Tiểu Nạo, nhất thời nghiêm mặt nói: "Tiểu Nạo, một lát mày đi với tao, đến Hoàng gia làm khách!"
"Đến Hoàng gia làm khách? Vì sao?" Trương Tiểu Nạo kinh ngạc nói: "Người của Hoàng gia, không phải đều là kẻ địch của Lý gia sao?"
"Đúng vậy, nhưng Lý gia sắp xong đời rồi, sau này mày cũng nên ít lui tới vớ? i Lý gia đi!" Trương Kinh Nghiêu dặn dò: "Về sau nhớ phải giữ quan hệ tốt với Hoàng gia, biết chưa?"
Mặc dù không biết vì sao Lý gia sắp xong đời, nhưng mà nếu cha đã nói, hắn đành phải nghe: "Vậy còn Lý Thiên Gi-ai?"
"Mặc kệ hắn là được!" Trương Kinh Nghiêu trừng mắt nói: "Cắt đứt quan hệ với hắn, sau này không giao tiếp nữa, nếu không mày chết lúc nào mà không biết đấy!"
"Con… con biết rồi!" Trương Tiểu Nạo gật đầu, trong cảm nhận của hắn, cha là một thần tượng vĩ đại, cho nên cha nói cái gì, hắn đều nghe theo.
"Hắc Hùng, cậu cũng vậy, thông bao cho mọi người trong công ty biết, sau này không qua lại với Lý gia nữa!" Trương Kinh Nghiêu dặn.
"Vâng!" Hắc Hùng gật đầu.
"Sau này Hoàng gia sẽ là người hợp tác với chúng ta!" Trương Kinh Nghiêu nói: "Các người nhớ phải khách khí một chút!"
"Vâng, lão gia, tôi sẽ thông báo xuống dưới!" Hắc Hùng gật đầu, trong lòng vô cùng kinh ngạc, trước đó hợp tác với Lý Chí Thành, Trương Kinh Nghiêu đã dặn dò bọn họ phải giữa một số nguyên tắc, không thể dễ dàng thỏa thuận, nhưng mà đối với Hoàng gia lại dặn là phải khách khí một chút, cái này có thể nhìn thấy sự chênh lệch rõ ràng rồi.
"Mày còn suy nghĩ cái gì vậy? Đi chuẩn bị nhanh lên, đi với tao đến Hoàng gia làm khách!" Trương Kinh Nghiêu thấy Trương Tiểu Nạo cứ đứng đơ ra đó, tức giận quát lớn: "Nói cho mày biết, một hồi phải thông minh một chút, đến xin lỗi người ta ngay, chuyện đùa giỡn với con gái nhà người ta, sau này tao sẽ xử mày!"
"A… được!" Trương Tiểu Nạo ủy khuất nói, vết thương trên tay xem ra đã bị đâm oan mạng rồi, còn phải đi xin lỗi người ta, tại sao mình lại xui như vậy? Vốn muốn ra mặt thay cho Lý Thiên Giai, cuối cùng bị người ta đập cho một trận, rồi còn phải đi xin lôĩ người ta!
Nhưng mà Trương Tiểu Nạo cũng rất sợ Trương Kinh Nghiêu! Trương Kinh Nghiêu tuy rằng cũng cưng chiều hắn, nhưng mà, nếu hắn phạm lỗi, thì cũng sẽ nghiêm phạt hắn, trực tiếp khống chế kinh tế của hắn, cắt tiền tiêu vặt, làm cho Trương Tiểu Nạo còn không đường sống.
Cho nên, Trương Tiểu Nạo đành phải nhanh chóng chạy về phòng của mình, kêu người hầu tìm cho hắn một âu phục nhìn đàng hoàng một chút, mặc lên trên người, lúc này Trương Kinh Nghiêu cũng đã mặc xong bộ lễ phục của mình, nhìn thấy bộ đồ của Trương Tiểu Nạo, cũng thỏa mãn gật đầu: "Chải tóc lại đàng hoàng, đừng để loạn lên như vậy, giống y chang một thằng lưu manh"
Trương Tiểu Nạo muốn nói rằng: Không sai, con là tiểu lưu manh, cha là đại lưu manh. Nhưng hắn không dám nói.
Trương Tiểu Nạo lại đi vào trong phòng rửa mặt, chải chuốt chỉnh tề lại, sau đó Trương Kinh Nghiêu mới dẫn hắn đi đến chổ Dương Minh ở phòng khách.
"Dương tiên sinh, tôi đã chuẩn bị xong rồi, đây là Tiểu Nạo, hắn muốn xin lỗi các người!" Trương Kinh Nghiêu nói xong, vỗ vỗ Trương Tiểu Nạo một chút, ý bảo hắn nói nhanh lên.
"Dương ca…Dương tiên sinh, xin lỗi, tôi sai rồi!" Trương Tiểu Nạo không dám làm trái lời của cha, vội nói.
"Gọi chú Dương! Dương ca cái gì?" Trương Kinh Nghiêu trừng mắt nhìn Trương Tiểu Nạo: "Không biết lớn nhỏ"
"Chú Dương" Trương Tiểu Nạo vội nói.
"Được rồi… con nít mà, đừng cần phải nghiêm khắc quá, tôi cũng đâu có gì như vậy đâu" Dương Minh khoát tay, cười nói.
"Có nghe hay không, còn không cảm ơn Dương ca đi!" Trương Kinh Nghiêu đá Trương Tiểu Nạo một cái.
"Cảm ơn Dương ca…" Trương Tiểu Nạo vội nói.
Lúc này, Hắc Hùng đã chuẩn bị xong một chiếc BMW, nhìn có vẻ rất chói mắt, và cũng là chiếc xe mà Trương Kinh Nghiêu hay ngồi, bởi vì nhiều người, cho nên ngồi loại xe khác hiển nhiên là không đủ.
Để cho Dương Minh và Vương Tiếu Yên lên xe trước, Trương Kinh Nghiêu và Trương Tiểu Nạo cùng nhau leo lên xe, còn Hắc Hùng ngồi vào chổ người lái, chạy về hướng của biệt thự Hoàng gia.
Biệt thự Hoàng gia, hồi nãy ông ta có đi qua một lần, cho nên đã biết được.
"Trương tiên sinh, thân phận của tôi, không cần phải đề cập, ông hiểu ý tôi chứ?"
Trên xe, Dương Minh nói với Trương Kinh Nghiêu.
"Yên tâm đi, Dương tiên sinh, người sống lâu luôn có trí nhớ kém" Trương Kinh Nghiêu nhún vai nói: "Chuyện trước kia tôi đã quên hết rồi, bây giờ tôi mang thành ý hợp tác đến Hoàng gia"
"Ừ, công việc cụ thể thế nào, các người tự bàn bạc, nhưng mà tôi có thể bảo đảm rằng, công việc của ông sẽ được tiến hành thuận lợi!" Dương Minh nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...