Dương Minh ở chỗ Phương Thiên đến tối thì về. Hôm nay là buổi khai giảng đầu tiên, Trần Mộng Nghiên và Lâm Chỉ Vận có lẽ trong lúc nhất thời không về được. Dương Minh liền gọi cho Vương Tiếu Yên: "Yên Yên, là anh, đang làm gì thế?"
"Vừa mới về phòng ngủ, mệt chết được" Vương Tiếu Yên nói chuyện với Dương Minh rất tùy ý.
"Có thời gian không, anh tìm em có việc" Dương Minh nói.
"Chuyện gì thế? Em chưa dọn xong" Vương Tiếu Yên có chút buồn bực, Dương Minh sao lại tìm nàng vào lúc này.
"Gặp mặt rồi nói, anh chờ em ở cổng trường" Dương Minh nói rồi dập máy. Dù sao loại máy công cộng này không quá an toàn, Dương Minh không thể nói quá nhiều qua điện thoại với Vương Tiếu Yên.
Vương Tiếu Yên thở hổn hển dập máy. Nàng có chút tức giận, Dương Minh này càng lúc càng quá quắt. Không hỏi mình có chuyện gì không mà đã ra lệnh phải đến cổng trường chờ hắn.
Chẳng qua Vương Tiếu Yên vẫn chạy ra ngoài.
Xe Dương Minh đã dừng ở ven đường mà chờ, Vương Tiếu Yên mở cửa lên xe, trừng mắt nhìn Dương Minh mà nói: "Anh gọi em gấp như vậy làm gì?"
"Về nhà rồi nói" Dương Minh khởi động xe chạy đến tiểu khu.
Vương Tiếu Yên nhíu mày có chút buồn bực nói: "Không phải là mấy bạn gái của anh bận nên mới nghĩ tới tình nhân này đó chứ?"
"Các cô ấy đúng là không rảnh, đúng là nghĩ đến em, chẳng qua không lệch lạc như em nghĩ" Dương Minh nhìn thoáng qua Vương Tiếu Yên mà nói.
"Người ta nghĩ lệch lạc cái gì. Anh tìm em gấp như vậy nhất định là không có chuyện gì tốt"
"Chờ về nhà là em biết phải chuyện tốt hay không" Dương Minh nói.
Vương Tiếu Yên thấy Dương Minh thần bí như vậy liền không hỏi nữa. Dù sao nàng cảm thấy bây giờ Dương Minh tìm mình hình như không có chuyện tốt. Gần đây mỗi lần Dương Minh tìm nàng đều là" Ăn ý" với nàng trên giường chứ chẳng có chuyện gì khác.
Cho nên Vương Tiếu Yên nghĩ Dương Minh lại ham muốn nên mới tìm mình.
Dương Minh vào phòng khách, Vương Tiếu Yên đang nằm trên sô pha mà nói: "Có chuyện gì thì nói đi, em mệt muốn chết. Nếu như định bồi dưỡng ăn ý thì thôi đó"
Dương Minh đúng là dở khóc dở cười, thầm nghĩ cô ả này tưởng mình là con quỷ dâm dục hay sao?
"Không phải chuyện đó mà là có nhiệm vụ"
"nhiệm vụ?" Vương Tiếu Yên nhảy bật dậy mà nói: "Có nhiệm vụ? Thật hay giả? "
"Đương nhiên là thật, nếu không anh tìm em gấp như vậy làm gì?" Dương Minh bất đắc dĩ nhìn Vương Tiếu Yên: "Em sao tỉnh táo như vậy, không mệt ư? "
Vương Tiếu Yên có chút xấu hổ nói: "Em vui nên mới thế. Có nhiệm vụ gì thì mau nói đi. Cùng lắm tối nay tùy anh muốn làm gì thì làm"
Dương Minh toát mồ hôi, chẳng qua nhìn vẻ gợi cảm của Vương Tiếu Yên thì đúng là đủ giết hắn: "Trước nói nhiệm vụ đi" Dương Minh kể lại nhiệm vụ mà Phương Thiên giao cho hắn ra với Vương Tiếu Yên. Chẳng qua khi nói đến tên tướng quân thì không nói chuyện đối thủ của hắn đang tìm người giết hắn.
Vương Tiếu Yên nghe xong Dương Minh nói liền mở to mắt mà nói: "Không phải chứ? Nhiệm vụ này mà anh cũng nhận được?"
"Sao? Có vấn đề gì à?" Dương Minh nói." Nhiệm vụ này là nhiệm vụ cấp cao nhất mà để chúng ta làm ư? Đầu tên tướng quân kia có phải có vấn đề không?" Vương Tiếu Yên kinh ngạc nói.
"Đây là do một tiền bối sát thủ giới thiệu chúng ta làm" Dương Minh nói: "Em cảm thấy sao? Nếu không được thì anh không nhận nhiệm vụ này, nhận nhiệm vụ khác"
"Đương nhiên là nhận" Vương Tiếu Yên kích động nói: "Nhiệm vụ này nhất định phải nhận"
Vương Tiếu Yên thật sự muốn tổ chức sát thủ trở nên cường đại, mà nhiệm vụ này chính là cơ hội tốt nhất.
Tuy nói nhiệm vụ này tương đối lớn, ngay cả gia tộc nàng cũng không dễ dàng gì nhận. Nhưng Vương Tiếu Yên hiểu, mạo hiểm mới có thành công lớn. Một khi làm xong nhiệm vụ này thì tổ chức sát thủ của nàng sẽ có lợi lớn." Em tự tin như vậy sao?" Dương Minh cười nói.
"Có một chút, không phải còn anh sao?" Vương Tiếu Yên nghiêng đầu hỏi: "Sao, anh không tự tin ư?"
"Anh thì không sao" Dương Minh nhún vai nói: "Anh sẽ nói với người kia là mình nhận nhiệm vụ này"
"Tốt quá" Vương Tiếu Yên nhào vào người Dương Minh, hôn loạn lên mặt hắn mà nói: "Dương Minh, em yêu anh chết mất"
"Ha ha, không phải là em yêu anh rồi đấy chứ?" Dương Minh đẩy Vương Tiếu Yên ngã xuống ghế.
"Để em yêu anh ư, anh còn phải cố gắng nhiều" tâm trạng Vương Tiếu Yên hôm nay rất tốt nên mới vậy. Nếu là bình thường thì dù nàng có thích Dương Minh cũng sẽ không dễ dàng nói ra.
Nhưng nếu tổ chức sát thủ có thể thành công, thường xuyên nhận nhiệm vụ quan trọng thì không còn cách mục tiêu của nàng bao nhiêu.
"Như vậy chúng ta lên lầu cố gắng" Dương Minh nói xong chuyện chính liền trở lại bộ mặt thật.
Vương Tiếu Yên tự nhiên không phản đối, lực lượng tinh thần thật đáng sợ nó đã khiến Vương Tiếu Yên từ mệt chuyển sang đầy sức sống.
Tối đó Dương Minh nhận được điện của Tiếu Tình: "Dương Minh, em ở trường không? Chị vừa làm xong"
"Em ở gần trường" Dương Minh nói: "Bây giờ em về trường đón chị nhé?"
"Em nếu bận việc thì thôi" Tiếu Tình nghe nói Dương Minh không ở trong trường nên nói.
"Không sao, em ngay cạnh trường, chị ở văn phòng chờ em, em đến sẽ gọi cho chị" Dương Minh nói.
Dương Minh dập máy xong liền nói với Vương Tiếu Yên: "Yên Yên, anh và chị nuôi đi thăm bố nuôi"
"Chị nuôi?" Vương Tiếu Yên nghe xong liền cười cười trêu chọc nhưng không hỏi nhiều. nàng không thích hỏi mấy về chuyện cá nhân của Dương Minh.
Dương Minh xuống gara lấy xe rồi chạy về trường. Dương Minh gọi điện cho Tiếu Tình, Tiếu Tình đã chờ ở cửa ký túc.
Chờ Dương Minh đến, Tiếu Tình lên xe, hai người liền chạy đến khu nhà dành cho giảng viên.
"Tiếu Tình tỷ, gần đây chị rất bận ư?" Dương Minh nhìn Tiếu Tình mệt mỏi nên đau lòng nói: "Tiếu Tình tỷ, chị đừng làm nhiều quá, không nhanh già đấy"
"Chị cũng không muốn nhưng chuyện cứ dồn vào, không thể không làm" Tiếu Tình nhẹ nhàng nói: "Chị còn dạy thêm một môn ở khóa nghiên cứu sinh nên hơi bận. Sao, ngại chị gài ư?"
"Sao có thể chứ?" Dương Minh giật mình vì nói như vậy nãy rất dễ khiến Tiếu Tình hiểu lầm: "Tiếu Tình tỷ, em không có ý kia. Chị thoạt nhìn chỉ hơn em vài tuổi, sao em có thể nghĩ vậy"
"Hì hì, chị đùa thôi mà" Tiếu Tình thấy Dương Minh quan tâm mình như vậy thì rất vui. Dù sao chênh lệch tuổi với Dương Minh là nỗi lo lớn nhất của nàng.
Dương Minh và Tiếu Tình dừng xe rồi lên lầu.
Người mở cửa là Sở Tuệ Phương, thấy Dương Minh và Tiếu Tình cùng đến chơi, bà vui vẻ nói: "Đại Minh, Tiểu Tình"
"Mẹ nuôi, mẹ gọi vậy thì con như lớn tuổi hơn Tiếu Tình tỷ vậy" Dương Minh cười nói. Lúc nãy vừa nhắc đến vấn đề tuổi của Tiếu Tình nên Dương Minh cố ý nói như vậy.
"Ha ha, đừng nói, hai đứa đứng cạnh nhau, Tiếu Tình bỏ đồ đi làm ra thì không biết ai lớn ai bé đâu" Sở Tuệ Phương cười nói.
"Mẹ, mẹ nói gì thế" Tiếu Tình có chút xấu hổ mà nói: "Bố đâu mẹ? "
"Ông ấy ở trong thư phòng. Hôm nay là sinh nhật của Thiên Kỳ, bố con nhớ lại chuyện trước đây nên tâm trạng không tốt" Sở Tuệ Phương lắc đầu nói: "Vừa lúc hai con đến, các con vào nói chuyện với ông ấy đi"
"Vâng" Dương Minh gật đầu. Lưu Duy Sơn đã từng đó tuổi thì tốt nhất không nên nhớ lại chuyện buồn, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe.
Dương Minh và Tiếu Tình gõ cửa thư phòng, Lưu Duy Sơn nói vọng ra với giọng khàn khàn: "Vào đi"
Dương Minh đẩy cửa ra, cùng Tiếu Tình đi vào nói: "Cha nuôi!"
Lưu Duy Sơn nghe thấy giọng nói của Dương Minh, ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: "Dương Minh, con cũng tới à!"
"Cha nuôi, con và chị Tiếu Tình đến đây thăm cha!" Dương Minh nói: "Cha nuôi, chuyện của quá khứ, qua rồi thì cho nó qua đi, đừng nên nghĩ nhiều như vậy. ít như bây giờ cha còn có con và chị Tiếu Tình!"
"Đúng vậy!" Lưu Duy Sơn thở dài: "Quý trọng cái trước mắt mới là hạnh phúc, cái này cha cũng biết, chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, mà tin tức vẫn không có, chỉ có một kết quả sống không gặp người chết không gặp xác, vô luận là thật hay giả, thì tâm già này của cha cũng đã chết rồi!"
Dương Minh nghe Lưu Duy Sơn nói xong, ngoại trừ đồng tình còn có chút cảm khải, Lưu Duy Sơn lớn như vậy rồi, con trai và con dâu đồng thời biến mất, không cần nghĩ cũng biết đây là một đả kích lớn đến mức nào, người khác cùng tuổi với ông đều đã có cháu ngoại mà bồng bế hết rồi, riêng Lưu Duy Sơn vẫn không có một đứa cháu nào làm bạn, Tiếu Tình chỉ là con nuôi thôi, rốt cục vẫn không phải là con ruột, cho dù có kết hôn cũng không có khả năng ngày nào cũng để con lại bên cạnh ông được, cho nên Lưu Duy Sơn làm sao mà không thương cảm cho được?
Hơn nữa, Tiếu Tình cũng không thể. nếu mà Tiếu Tình thật sự có thể sinh con, cho Lưu Duy Sơn một đứa cháu nuôi thôi, thì đây phỏng chừng cũng đủ an ủi vết thương lòng của ông rồi.
Dương Minh thật ra rất muốn ra tay giúp Lưu Duy Sơn tìm con trai của mình, nhưng mà một chút đầu mối cụng không có, cảnh sát không tìm được, Dương Minh càng không nắm chắc là sẽ tìm được, nhưng mà, mạng lưới quan hệ của Dương Minh tương đối mạnh, nói không chừng có thể thu được một số kết quả bất ngờ cũng nên.
"Cha nuôi, đại ca Lưu Thiên Kỳ trước khi mất tích có. có xảy ra chuyện gì khác thường không?" Dương Minh hỏi.
"Thật ra thì cũng không có gì bình thường!" Lưu Duy Sơn do dự nói: "Nhưng mà, trước đó Thiên Kỳ và vợ nó vừa hoàn thành một luận án về bồi dưỡng vi khuẩn, nghe nói là rất lớn, đồng thời còn thu được giải thưởng quốc tế. Nghe nó nói, hình như có người muốn mua cái kỹ thuật này của nó, nhưng mà nó đã từ chối, bởi vì cái kỹ thuật này vẫn còn chưa thành công thật sự, hơn nữa bởi vì bảo mật, cho nên người đó cũng không cưỡng ép, không lâu sau, Thiên Kỳ đột nhiên biến mất!"
"Có quan hệ với người kia?" Dương Minh hỏi.
"Cũng không có vấn đề, nhưng mà không rõ ràng. Ngay lúc đầu, cảnh sát đã cho rằng Thiên Kỳ bị bắt cóc, mục đích của bọn bắt cóc chính là nhằm vào cái luận án vi khuẩn kia, nhưng mà, sau khi điều tra thật lâu cũng không có bất luận tin tức nào, Thiên Kỳ giống như là biến mất khỏi trái đất vậy!" Lưu Duy Sơn lắc đầu nói.
Đây là lần đầu tiên Dương Minh nghe Lưu Duy Sơn kể lại việc Lưu Thiên Kỳ mất tích, không thể nghi ngờ được, cái luận án vi khuẩn gì gì đó rất là khả nghi, mục tiêu hoài nghi của cảnh sát không sai, nhưng vấn đề then chốt là, người kia là ai?
"Cha nuôi, người muốn mua cái luận án kỹ thuật vi khuẩn gì đó đó, đại ca Thiên Kỳ có nói qua là ai không?" Dương Minh hỏi.
"Không có!" Lưu Duy Sơn cười khổ nói: "Cái này chính là nguyên nhân khiến cho cảnh sát bó tay, thật sự rất mờ mịt, lúc đó, có rất nhiều thế lực của các quốc gia quan tâm đến luận án này của Thiên Kỳ. Cũng có nhiều người bỏ tiền ra mua nó, cho nên rất khó điều tra"
"Như vậy à." Dương Minh lâm vào trầm tư, nói: "Cha nuôi, đại ca Lưu Thiên Kỳ trước khi mất tích có để lại bất kỳ tư liệu nào không? Ví dụ như nhật ký chẳng hạn?"
"Trong phòng của nó, cảnh sát đã điều tra qua rồi, nhưng mà đều không có tin tức hữu dụng. Nếu con có hứng thú, thì cứ đi xem đi!" Tuy rằng bây giờ Dương Minh biểu hiện ý tứ muốn giúp Lưu Duy Sơn tìm kiếm tung tích của Lưu Thiên Kỳ,, nhưng mà, chuyện này đã nhiều năm trôi qua rồi, Lưu Duy Sơn cũng không còn ôm bất kỳ một hy vọng nào nữa, bởi vì trong lòng ông rất rõ ràng, Lưu Thiên Kỳ khẳng định là đã chết rồi, nếu không cũng không có khả năng không có tin tức.
"Dạ được" Dương Minh gật đầu nói: "Mong rằng tìm được một cái gì đó hữu dụng"
"Haha, lúc rảnh rỗi lưu ý một chút là được rồi, không cần phải cố gắng!" Lưu Duy Sơn thở dài nói: "Thật ra, cha cũng coi Tiếu Tình như con gái ruột, chỉ là."
Tiếu Tình vừa mới ra ngoài châm trà, cho nên Lưu Duy Sơn mới dám nói thế, ông nhìn ra ngoài một cái rồi nói: "Bởi vì tin tức Tiếu Tình không thể sinh con bị truyền ra ngoài, cho nên nhiều năm như vậy, ngay cả tìm bạn trai cũng khó, chứ nếu không, với tướng mạo của Tiếu Tình, người theo đuổi khẳng định không ít, nếu Tiếu Tình có thể sinh cho cha một đứa cháu, mỗi ngày cùng cha thì như vậy cũng đủ rồi!"
"Cha nuôi, sau này con có con, khẳng định sẽ để nó nhận cha làm ông nội!" Dương Minh cười nói: "Chị Tiếu Tình khẳng định là có suy nghĩ riêng của mình rồi!"
"Đúng vậy, chỉ cần nó sống vui là tốt rồi. Có một số việc, cha cũng không can thiệp vào, cho nên không cần để ý cái nhìn của cha" Lưu Duy Sơn nói.
"Ơ?" Dương Minh nghe Lưu Duy Sơn nói xong, có chút khó hiểu, ngây người ra hỏi: "Có ý gì?"
"Không có gì, già rồi, hồ đồ thôi" Lưu Duy Sơn cười nói: "Đi thôi, theo cha một chút, mấy ngày nay chưa ăn uống gì. Hôm nay mấy đứa đến, làm tâm tình của cha tốt không ít"
Dương Minh gật đầu, rồi cùng Lưu Duy Sơn đi ra ngoài. Tiếu Tình đang ngồi nói chuyện với Sở Tuệ Phương, thấy Lưu Duy Sơn và Dương Minh đi ra, Sở Tuệ Phương kinh ngạc, vừa định nói thì Dương Minh đã giành nói trước: "Mẹ nuôi, cha nuôi đói bụng, cùng nhau ăn cái gì đó thôi"
Sở Tuệ Phương vui mừng, mấy hôm nay Lưu Duy Sơn chưa ăn cái gì rồi, không biết Dương Minh đã nói cái gì với lão già này, mà ông ta liền đi ăn. Vì vậy lật dật chạy vào trong phòng bếp, hâm nóng lại cơm nước là có thể ăn ngay.
Sau khi ăn một chút vòa, rồi nói chuyện công việc với Tiếu Tình xong, Lưu Duy Sơn rốt cục cũng đã hồi phục tinh thần, Sở Tuệ Phương tất nhiên là rất vui lòng rồi, con trai mất tích, bà cũng rất đau lòng, nhưng mà, thấy Lưu Duy Sơn đau lòng, bà còn đau gấp trăm lần hơn, như vậy thì hai người đau lòng mà gặp nhau thì rất dễ trở thành thương tâm, và gây tổn thương cho thân thể.
"Chuyện của Thiên Kỳ con cũng không cần cố gắng làm gì" Sau khi cơm nước xong, Lưu Duy Sơn nói: "Những gợi ý tìm người đã đăng ký không ít, cho nên con chỉ cần để ý là được rồi"
Dương Minh gật đầu, bây giờ tuy rằng hắn chưa nghĩ ra cách nào để tìm Lưu Thiên Kỳ, nhưng mà, đây là chuyện nhất định hắn phải làm, chỉ là bây giờ chưa có bất kỳ manh mối nào thôi.
Dương Minh đến phòng của Lưu Thiên Kỳ, nhìn xem những thứ mà Lưu Thiên Kỳ đang nghiên cứu trước khi mất tích là gì, sau đó thu dọn lại, dự định mang một phần về nhà từ từ mà xem, xem coi có thể tìm được manh mối trong nó hay không.
Buổi tối, Dương Minh đương nhiên là ngủ qua đêm tại phòng của Tiếu Tình rồi, ánh trăng ôn nhu chiếu vào đầu giường, tình ý qua rồi, Tiếu Tình đang nằm trong lòng ngực của Dương Minh, cũng nhẹ nhàng nức nở.
"Tình Tình, em sao thế?" Khi không có ai bên cạnh, Dương Minh sẽ không gọi Tiếu Tình là chị Tiếu Tình nữa, hắn cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.
"Dương Minh, em muốn có con" Tiếu Tình do dự một chút rồi nói.
Dương Minh nghe Tiếu Tình nói xong, hơi sửng sốt, lập tức nói: "Em đã nghe cha nuôi nói trong phòng?"
"Dạ" Tiếu Tình gật đầu: "Nếu cha nuôi có một đứa cháu thì ông sẽ không cô đơn nữa"
"Muốn c1o con là chuyện tốt rồi! Anh cố gắng toàn lực thì thế nào cũng có!" Dương Minh cười nói.
"Nhưng em. em có bệnh" Tiếu Tình nhẹ giọng nói.
"Tình Tình, em có đi kiểm tra chưa? Bây giờ cũng đã bảy tám năm rồi, hồi đó trình độ y học chưa phát triển mà. Loại bệnh này bây giờ hẳn là sẽ có cách trị, đúng không?" Dương Minh nói: "Nếu em muốn có con, ngày mai anh sẽ đi cùng em đến bệnh viện"
"Ơ" Giọng nói của Tiếu Tình đã có chút nghẹn ngào: "Em sinh con với anh? Sao mà được? Anh còn đang."
"Cái gì mà không được?" Dương Minh rốt cục đã hiểu vì sao Tiếu Tình lại lo lắng, trong lòng của nàng đang sợ hãi về sự chênh lệch của tuổi tác, chênh lệch chị em, những cái này không phải muốn hết lệch là có thể hết được ngay. Đại khái đây là tâm bệnh của Tiếu Tình, cho nên chuyện chữa khỏi bệnh hiếm muộn của nàng cũng không phải là điều khó khăn nhất hiện tại.
"Anh. anh sẽ cho em một đứa con?" Tiếu Tình kinh ngạc nhìn Dương Minh, trong ánh mắt tràn ngập sự chờ đợi.
"Vì sao lại không cho?" Dương Minh cười nói: "Em sinh cho anh một đứa con, anh vui còn không kịp nữa là, tại sao lại ngăn cản?"
"Anh không sợ đến lúc đó em dùng đứa con để áp chế anh sao?" Tiếu Tình nghe Dương Minh nói xong, trong mắt hiện ra sự vui mừng hạnh phúc.
"Nếu em muốn thì em đã áp chế lâu rồi, hơn nữa, em còn có thể dùng chuyện anh có dị năng để áp chế anh mà" Dương Minh cười nói: "Được rồi, không nói cái này nữa, nếu em muốn có con, thì ngày mai anh sẽ cùng em đi bệnh viện kiểm tra"
Từ sau khi Dương Minh có dị năng, thì trên người hắn đã xảy ra vô số chuyện, cho nên tính cách và suy nghĩ của hắn cũng trở nên già dặn hơn so với những người cùng tuổi, cho nên nếu Tiếu Tình muốn có một đứa con, thì hắn sẽ cho nàng.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là, tuy rằng Tiếu Tình đã cố gắng thế nào, thì tuổi của nàng và hắn vẫn không thể thay đổi, Tiếu Tình đã hơn ba mươi, nếu để kéo dài nữa thì sinh con sẽ rất khó khăn, vì lo lắng cho nàng, cho nên hắn sẽ cho nàng một cái nhà hoàn chỉnh đúng nghĩa, cho nàng những điều mà người phụ nữ mong muốn.
Trần Mộng Nghiên, Lâm Chỉ Vần thì không có gì, tuổi đời còn trẻ thanh xuân còn dài, muốn thế nào mà chẳng được, cho dù có chậm mười năm nữa rồi có con cũng chẳng sao, nhưng mà Tiếu Tình thì khác.
"Cảm ơn anh, Dương Minh" Tiếu Tình nằm ôm lấy Dương Minh, hạnh phúc nói.
"Không cần cảm ơn anh, vấn đề là sau khi em có con thì ăn nói sao với cha nuôi?" Dương Minh cười nói: "Anh cũng không muốn làm người vô hình đâu"
Tiếu Tình xấu hổ, nàng cũng đã từng nghĩ về chuyện này, nhưng dù sao quan hệ của hai người cũng rất là xấu hổ, từ chị em mà lại biến thành tình nhân, quả thật là khiến cho người ta khó chấp nhận được.
"Từ giờ đến lúc chữa bệnh xong vẫn còn một thời gian, không thể lập tức chữa khỏi được"
"Được rồi, đến lúc đó rồi tính" Dương Minh cười gật đầu nói: "Nhưng mà, bây giờ chúng ta cũng nên nổ lực vì con, chuẩn bị cho kỳ tích xuất hiện, không thể làm một lần mà có được đâu"
"Đáng ghét!" Tiếu Tình tuy làm nũng, nhưng vẫn không cự tuyệt.
Sau khi Phương Thiên có được câu trả lời chắc chắn của Dương Minh, liền gửi cho tướng quân Kars một email, đề cửa tổ chức Hắc Hồ Điệp, đồng thời nói cho Kars biết người hoàn thành nhiệm vụ lần trước cũng là tổ chức Hắc Hồ Điệp, cho nên cái mỏ kim cương kia cũng sẽ do Hắc Hồ Điệp tiếp thu.
Vốn Kars đang bán tín bán nghi về cái tổ chức Hắc Hồ Điệp này, dù sao vẫn chưa nghe đến danh tiếng gì, nhưng mà vua sát thủ đã lên tiếng bảo đảm, nói rằng nhiệm vụ trước kia cũng là do tổ chức Hắc Hồ Điệp hoàn thành, hơn nữa còn được vua sát thủ khen hết lời, vậy khẳng định là rất tốt.
Vì vậy, tướng quân Kars liền dựa theo con đường thông thường nhất của giới sát thủ, đưa ra nhiệm vụ lần này, và còn chỉ định là tổ chức Hắc Hồ Điệp mới có thể nhận nhiệm vụ, lần này là hai mỏ vàng có quyền sử dụng vô hạn.
Đừng cho rằng Kars thật sự có tiền, vừa mới lên ngôi, tìm quân phí còn thiếu nữa là, chứ đừng nghĩ đến tiền thuê sát thủ. Hơn nữa, tiền bên phía Hoàng gia vẫn còn chưa thua vào, mà Lý gia đã can thiệp vào rồi, vì nể mặt Lý gia, cho nên Kars chỉ nhận tiền đặt cọc là hai tỷ thay vì là năm tỷ như trước đây. Cái giá này cũng đã là quá nể mặt cho Lý gia rồi.
Nhưng mà, cho dù là vậy, người của Lý gia vẫn muốn châm chước một chút, hai tỷ lần này thì Hoàng gia không cần phải bỏ tiền, tất cả đều là Lý gia bỏ ra cả, dùng hai tỷ này để mua một nửa cổ phần tại mỏ vàng, thấy thế nào cũng có lời, dù sao tại nước X này, chỉ cần những quan hệ của Lý gia còn tồn tại thì Hoàng gia cũng chẳng thể làm gì được Lý gia cả.
Cho nên, sau khi họp hành, tỉ mỉ phân tích lợi hại, muốn giảm bớt cổ phần của Hoàng gia theo cách nào, khẳng định là Hoàng gia sẽ không đồng ý, bởi vì người ta đã đầu tư vào năm tỷ trước rồi, không có khả năng bỏ thêm nữa.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất không phải là đầu tư mở vàng, mà con trai Lý Thiên Giai thật sự thích con gái của Hoàng gia Hoàng Nhạc Nhạc.
Vì thế, sau khi Lý Chí Thành nghiên cứu lợi hại xong, thì hôn nhân của Lý Thiên Giai và Hoàng Nhạc Nhạc liền trở thành vấn đề quan trọng, Lý Chí Thành đánh tin đến Hoàng Hiếu Phi, chỉ cần Hoàng Nhạc Nhạc chịu gả vào Lý gia, hắn ta sẽ quản chuyện tại Nam Phi.
Sau khi Hoàng Hiếu Phi nhận được tin, mấy ngày nay đều khuyên bảo Hoàng Nhạc Nhạc, để cho nàng đồng ý hôn sự này, nhưng mà Hoàng Nhạc Nhạc tuy ngây thơ nhưng rất quật cường, sống chết cũng không đồng ý.
Đương nhiên, mạnh mẽ ép buộc Hoàng Nhạc Nhạc làm đám cưới không phải là không được, nhưng mà ông cũng hiểu rõ tính tình của con gái, không biết có thể làm ra chuyện gì, ép được một lúc, cũng không ép được cả đời!
Nếu chỉ cần sơ ý một chút, để cho Hoàng Nhạc Nhạc trốn ra khỏi nhà, thì quan hệ của Lý gia và Hoàng gia càng trở nên khẩn trương hơn.
"Nhạc Nhạc, đã đến thời khắc tồn vong rồi, coi như lần nay cha cầu xin con" Hoàng Hiếu Phi nhìn con gái đang ngồi nhìn màn hình máy tính, thần khẩn nói.
"Không" Hoàng Nhạc Nhạc không biết đã nói chữ này bao nhiêu lần rồi, nàng tuyệt đối không gả cho Lý Thiên Giai.
"Em gái, tên Lý Thiên Giai kia anh cũng đã nhìn qua rồi, tuấn tú lịch sự, lại là người thừa kế của Lý gia, em gả cho hắn sẽ không lỗ đâu!" Hoàng Vinh Thiên cũng khuyên.
"Em nói, không lấy" Mấy ngày nay Hoàng Nhạc Nhạc đã bắt đầu hận cha và anh rồi, người cha và người anh hòa ái trước kia tự nhiên lại ép buộc mình phải gả cho một người không quen biết: "Muốn gả thì anh tự gả đi, em có bạn trai rồi"
"Bạn trai của em?" Hoàng Vinh Thiên cười lạnh nói: "Em có bạn trai, đã được gia đình đồng ý chưa? Em là người của Hoàng gia, muốn có bạn trai cũng phải chú ý môn đăng hộ đối, bạn trai của em có năng lực giải quyết chuyện ở châu Phi sao? Em gả cho Lý Thiên Giai mới là môn đăng hộ đối!"
Hoàng Nhạc Nhạc thật sự không chịu được rồi, rốt cục không nhịn được, nói: "Được rồi, các người không phải vì sáu tỷ ở châu Phi sao? Tôi cho các người đống tiền này, các người đừng ép tôi nữa, được chưa?"
"Con. có số tiền này sao?" Hoàng Hiếu Phi sửng sốt, hồ nghi nhìn con gái. Hoàng Nhạc Nhạc sau khi tốt nghiệp xong liền xin vào công ty hàng không làm tiếp viên, thu nhập tuy cao nhưng cũng không thể kiếm ra ngay một tỷ được, chứ đừng nói là sáu tỷ đô la.
"Bạn trai của con cho, các người ép con, thì con cho các người" Hoàng Nhạc Nhạc cắn răng nói.
"Thật sao?" Hoàng Vinh Thiên có chút khó tin, bạn trai của em gái sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
"Nhìn đi rồi sẽ biết" Hoàng Nhạc Nhạc dùng máy tính đăng nhập vào hệ thống ngân hàng trên mạng, nhập tài khoản và mật mã của mình vào, sau đó xoay màn hình máy tinh lại.
Hoàng Vinh Thiên vội vã đi tới, cúi đầu nhìn, ngay cả Hoàng Hiếu Phi cũng không yên, hai mắt nhìn chăm chú lên màn hình, không khỏi kinh hãi hét lên: "Bốn mươi tỷ bồ tệ? Nhạc Nhạc, bạn trai của con làm cái gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Hoàng Hiếu Phi chủ động hỏi chuyện bạn trai của Nhạc Nhạc, trước đây đều là do Hoàng Nhạc Nhạc chủ động, nhưng đều bị ông lắc đầu không nghe.
"Con cũng không biết, anh ấy là sinh viên" Hoàng Nhạc Nhạc lắc đầu nói: "Nhưng mà, anh ấy rất tốt với con. Số tiền này kiếm được từ sòng bạc Nam Thành, sau đó toàn bộ cho con"
"Sòng bạc Nam Thành?" Hoàng Hiếu Phi sửng sốt, ông đương nhiên biết sòng bạc Nam Thành là cái gì, là kình địch lớn nhất của Hoa Uy, nhưng mà bởi vì chuyện châu Phi, cho nên ông cũng không rãnh để quản chuyện sòng bạc, bỗng nhiên nghe Hoàng Nhạc Nhạc nói là thắng được bốn mươi tỷ bồ tệ của sòng bạc Nam Thành, nhất thời kinh hãi nói: "Chuyện khi nào? Tại sao không ai nói cho cha biết?"
"Cha nên gọi hỏi chú Trương thì hay hơn" Hoàng Nhạc Nhạc thấy chuyện này dường như có lối thoát, vội nói.
Hoàng Hiếu Phi lập tức gọi điện cho Trương tổng của sòng bạc Hoa Uy, hỏi chuyện của Dương Minh, Trương tổng đương nhiên là kể lại từ đầu đến cuối.
"Chuyện lớn như vậy tại sao lại không cho tôi biết?" Hoàng Hiếu Phi nghe chuyện sòng bạc Nam Thành thất bại phải dời đi, trong lòng vui sướng, nhưng lại giận Trương tổng vì sao lại không thông báo tin tức.
"Người ra tay là bạn trai của Nhạc Nhạc, cũng không phải là người của sòng bạc, tôi nghĩ Nhạc Nhạc khẳng định sẽ báo chuyện này cho ngài biết" Trương Tổng lúc ấy không dám lắm lời, sợ Hoàng Hiếu Phi tưởng rằng ông muốn giành chút công lao, cho nên, vẫn giữ nguyên vẻ yên lặng, không ngờ rằng Hoàng Nhạc Nhạc cũng không nói gì, cho đến bây giờ mới chịu nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...