Say mê mùi thơm đến tận cùng (1)
“Đại nhân, Tứ điện hạ tộc Phụ Hý phái sứ giả tới.” Giọng Minh Nguyệt truyền vào tai ta, ta nhíu nhíu mày. Quan sát sắc diện, quả thật Thanh Phong xuất sắc hơn Minh Nguyệt chút. Mà thôi, nếu bị đánh thức thì có ngủ tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Minh Nguyệt, ngươi và Thanh Phong đã ở bên cạnh ta bao lâu rồi?” Ta chậm rãi mở mắt ra, hôm nay ánh mặt trời Hồng Nghe khá ấm áp, vừa ở trên giường một lúc thì đã ngủ, chỉ là có một giấc mộng gì đó ta thật chẳng nhớ rõ.
“Bẩm đại nhân, hôm nay vừa đúng năm đầu thứ ba trăm ạ” Minh Nguyệt có thể trở thành tâm phúc của ta đúng là có liên quan tới phần trung thành này của hắn rồi. Tốt lắm, ta vốn chẳng có người yêu người thân gì, ta chỉ có thể sai khiến người hầu là được rồi.
“Mời vị sứ giả kia vào đi” Ta khoát tay, bảo hắn lui ra. Ngoài cửa sổ có một đám hồng nhạt thu hút chú ý của ta, hoa hải đường trong hoa viên cuối cùng cũng nở. Tiện tay nhặt bừa một pháp quyết, trên tay đã hái được một đóa hải đường nở rộ trong lòng bàn tay, đẹp nhưng cũng không bằng cái đẹp của Tổ mẫu. Cầm đóa hoa trong tay nghiền thành mảnh vụn, ta chẳng chút lưu luyến ném ra ngoài, cũng ngay tại lúc đó, sứ giả Vân Nhị phái tới dè dặt cẩn trọng xuất hiện trước mặt ta.
Vân Nhị, Tứ điện hạ Phụ Hý mới tròn ngàn năm tuổi này, thật ra ta thấy là người cực thú vị. Hắn bị thiệt mới nghĩ tới có thể tìm ta hợp tác, yêu nghiệt tộc Giao Long Huyền Mặc, hắn đã quen ta khá lâu rồi, chỉ vì một cái Vương vị Phụ Hý nho nhỏ cũng thật chẳng biết nên khen hắn rất ẩn nhẫn hay nên cười hắn chẳng ôm chí lớn nữa. Chẳng qua cùng hổ hợp mưu hắn tóm lại cũng chỉ là một quân cờ có thể lợi dụng được mà thôi. Tuy nhiên cũng may có hắn mà chỉ ngắn ngủn trong một trăm năm ta có khả năng bắt đầu kế hoạch của ta. Phụ Vương, Mẫu Hậu, các người hãy mở to mắt ra nhìn một cái đi, con sẽ không để cho các người phải chết vô ích đâu.
Trên Thọ Yến của Vương Hậu Phụ Hý Côn Lôn, đúng là nơi châm ngòi ly gián rất tốt.
“Minh Nguyệt”
“Vâng đại nhân”
“Tám ngàn năm trước, trên tám phương đại lục đã từng xảy ra chuyện gì lớn vậy?”
“Bẩm đại nhân, tộc Phượng Hoàng và tộc Cù Như trăm năm đại chiến, hết chiến tộc Cù Như gần như lọt vào tai ương diệt tộc ạ”
“Ha ha, nói đúng lắm! Hai tháng sau, ngươi và Thanh Phong theo ta đi Côn Lôn một chuyến, lễ gặp mặt cứ theo ý ta mà làm”
“Vâng, đại nhân, Minh Nguyệt còn một chuyện nữa cần báo”
“Chính là Thanh Phong đã quay lại sao?” Ta đoán chừng Minh Nguyệt sẽ nói chuyện gì.
“Đại nhân minh giám, Thanh Phong bị thương về nói là b ảo Huyền Bội đại nhân trốn thoát, chính xác là tới lãnh địa phương Tây rồi ạ”
“Nói với Thanh Phong, để hắn dưỡng thương mấy ngày, chuyện Huyền Bội tạm thời không cần để ý tới. Ha ha, sáu ngày nữa tám phương đại lục đã thay đổi rồi. Minh Nguyệt, mang Thất Thải Linh Hàn Thiền và Phì Di băng nhuyễn kiếm tới đây”
Ta vốn tưởng rằng tất cả đều nằm trọn trong lòng bàn tay của ta, thật không ngờ một tháng sau trên thọ yến Côn Lôn, lại hoàn toàn thay đổi, cái mà người ta gọi là vận mệnh gì đó.
Đem theo Minh Nguyệt và Thanh Phong xông vào điện Côn Lôn, cũng đúng dự kiến là bị người bên trong ngăn cản. Ta dĩ nhiên biết được, trong điện không có chỗ cho Huyền Mặc ta. Chỉ là nhìn sắc mặt ghê tởm này, khiến cho ta không nhịn được cười, ác giao, ác giao, thật sự quá buồn cười rồi!
Phụ Hý Vương thật đúng là giận thật, nhưng chẳng chút nghĩ ngợi đã mời nhân vật nguy hiểm như ta vào. Ta nhìn Vân Nhị cách đó không xa, khi hắn đứng trước mặt Phụ Vương và Mẫu Hậu hắn, hắn quả thật có tài che giấu đó.
Chẳng cần nghĩ ngợi, ta chỉ cười cười chỉ chỉ chỗ bên cạnh nam tử áo trắng và Vân Nhị, nói, “Huyền Mặc đa tạ Vương Hậu, tuy nhiên Huyền Mặc muốn ngồi bên cạnh người này” Muốn tiếp cận Vân Nhị không cần chỉ đích danh họ, kéo người không quan trọng, không liến quan xuống nước mới thật đúng.
Vân Nhị rất thông minh, hắn lập tức nhìn thấu ý đồ của ta, hơn nữa còn ra vẻ nhiệt tình dịch chỗ, để ta ngồi giữa hắn và tên nam tử áo trắng kia. Lát sau ta mới biết, nam tử này chính là Nhị ca Vân Cảnh của hắn, cũng đúng là tên cướp của nàng…
“Thanh Phong, mang đại lễ lên” Ta mỉm cười trò hay bắt đầu mở màn. Trong lúc vô tình đánh giá Vân Cảnh bên cạnh, một bé con lại bị ta phát hiện ra thật thích trêu đùa. Đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên của ta và nàng, thậm chí nhiều năm sau ta mỗi lần bừng tỉnh lại từ trong mộng, sẽ không ngừng lại được, nếu là ta biết nàng trước Vân Cảnh, kết cục có phải đã khác không, nàng có phải hoàn toàn thuộc về ta không.
Trên thọ yến của Vương Hậu Phụ Hý, lại là một con thỏ tham ăn, với ta thực ra là những điều chưa từng nghe qua. Chẳng qua sau khi ta thành công chọc giận tộc Phượng Hoàng, lại nghe thấy một tiếng cười phá vỡ không khí căng thẳng ở đó. Nếu ta không nhầm tiếng cười ấy xuất phát từ cái con thỏ béo mập tham ăn kia, còn chủ nhân của nàng ấy lại trầm mặc chặn tất cả ánh mắt nghi ngờ lại.
Ta vốn tưởng rằng trên đời này vốn chẳng có chuyện gì hay người nào gây hứng thú cho ta nữa, trong lúc vô tình thì cái con thỏ bất thường này đã hấp dẫn thu hút toàn lực chú ý của ta. Vì thế, lúc ta thấy nàng ấy lặng lẽ rời khỏi cung điện, cũng viện cớ đi ra ngoài.
“A a a” Phía dưới suối kia có tiếng động. Ta cười thầm, cuối cùng cũng tỉnh rồi. Lúc trước nhìn thấy bộ dạng ngủ say của con thỏ này trong bụi cỏ, thì kìm không được mới nổi lòng muốn trêu cợt, chẳng ngờ tới lúc này nàng ấy vừa tỉnh lại. Ta vốn tưởng rằng tiếng cười lúc trước là nàng cố tình, hiện giờ xem ra sợ là đoán bậy bạ mất rồi.
“Khụ khụ, a, Tiêu Đại ca vô cùng anh tuấn tiêu sái, ngài đây đang định mang tiểu muội ta đi đâu vậy?”
“Hu hu hu, ngài không phải định ăn ta sao, Tiểu Cầu CẦu liệu sự như thần ta đây biết cả rồi. Nhưng Điêu đại ca à, hãy nghe một câu nói thấm thía của ta nhé, ngài tính toán nhầm rồi! Ngài đừng nhìn bề ngoài ta béo, eo to thô thế này, đây đều là giả dối hết đó! Không phải Tiểu CẦu Cầu ta sai, mà đều là do Mặt TRăng gây ra họa đó. Sai rồi sai rồi! Đều là do lông gây ra sai đó. Đợi ta ngâm trong nước một lát, ngài sẽ phát hiện ra thực ra ta gầy lắm chẳng khác gì con chuột vậy đó”
Tiểu CẦu Cầu ư? Tên này thật xứng với nàng ấy. Ha ha, đã sắp khóc tới nơi rồi, ta nhìn xem ngươi còn có thể nói gì nữa đây. Ta vừa nghe nàng ấy nói thao thao bất tuyệt, vừa bay về phía Dao Trì nổi tiếng Côn Lôn. Người người đều muốn được phúc của đầm sen bảy màu, nếu bị một con thỏ giành mất tiên cơ, nhóm Long Tộc tự cao tự đại ấy sẽ có cảm giác thế nào nhỉ.
“Điêu Đại ca, xin nghe tiểu muội nói một câu, tiểu muội đây chẳng đáng giá tý nào đâu. Nếu thực sự bụng đại ca đói tới phát hoảng rồi, tiểu muội xin đánh cuộc là có mấy lớp đồ ăn có thể cung cấp cho đại ca ăn no nê. Đại Ca đã từng nghe nói tới cung Nguyệt Miền ở Côn Lôn chưa?”
Nguyệt Miện ở Côn Lôn đúng là chỗ ở của Nhị điện hạ Vân Cảnh Phụ Hý, xem ra nam tử áo trắng lúc trước nhất định là hắn rồi.
“Được rồi, ngài chẳng phải là nhìn trúng cái con đà điều giống như chim trĩ nhà ta rồi sao! Ta nhịn đau từ bỏ những thứ yêu thích tặng cho ngài đó, ngài đại nhân đại lượng tha cho ta một mạng đi”
“Ha ha ha ha….” Cuối cùng ta không nhịn được nữa bật cười, con thỏ thú vị thế này, làm sủng vật với khối băng Vân Cảnh kia thật đúng lãng phí, nếu đưa tới Hồng Nghê, sợ là cuộc sống sau này không tới mức tịch mịch nhàm chán nữa rồi.
“Tiểu CẦu Nhi đúng không, Huyền Mặc nhớ kỹ, nếu muốn đi theo ta, ta sẽ tới cung Nguyệt Miện nhận ngươi, hôm nay thì tha cho ngươi”
Nhiều năm sau nhớ lại mới biết, lần buông tay này, cũng khiến cho ta mất cơ hội có được nàng ấy, lúc đó đã muộn mất rồi…
“Ha ha, tộc trưởng đại nhân thật sự là người thú vị!” Để Vân Nhị biết chuyện hoa sen bảy màu của Dao Trì có liên quan tới ta, lúc đầu thì sửng sốt, rồi lập tức không kìm được cười phá lên.
“Tứ điện hạ, chuyện sau đó Huyền Mặc sẽ an bày, nếu không có chuyện gì…” Ta không muốn giao tiếp nhiều với quân cờ của mình, vì các lợi ích, hắn tóm lại không phải bạn đồng minh.
“Tộc trưởng đại nhân đợi đã, hay đại nhân tưởng Vân Nhị chỉ là kẻ ngồi không hưởng thụ thôi sao? Hôm nay thọ yến qua rồi, biểu ca chẳng ra gì của ta là tộc Bồ Lao có nói với ta, huynh ấy nhìn trúng Thất Thải Hàn Linh Thiền của tộc giao long. Vân Nhị dĩ nhiên rất thích châm ngòi thổi gió ở bên đó đó”
“Hay! Tứ điện hạ, Huyền Mặc còn có mọi việc cần an bày từng cái, xin cáo từ trước” Vân Nhị cung cấp tin tức quả thật cần dùng, từ đó về sau kế hoạch đã trong nháy mắt bị ta cắt tỉa một lần, chỉ đợi loạn thế tái hiện.
Thanh Phong đúng là người đắc tội tộc Thanh Loan, lúc trước ta mang về tộc giao long lại không ngờ rằng hắn có thể để ta sử dụng. Lấy Phì Di nhuyễn kiếm châm ngòi tộc Thanh Loan và tộc Phượng Hoàng, Thanh Phong đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ta giao cho hắn.
Chỉ câu nói hứa hẹn kia “Ta sẽ về cung Nguyệt Miện nhận ngươi” lại bị ta coi là câu nói đùa đầu tiên rồi quên, từ sau khi Phụ Vương Mẫu hậu qua đời, ta chưa bao giờ nghĩ muốn cùng người ta làm bạn, sao lại chủ động tìm phiền toái cho mình chứ.
Dự tính thế nào ta cũng gặp được nàng đã biến hình trên lãnh địa Thanh Khâu của tộc Phượng Hoàng có bộ tóc ngắn mắt to. Nếu bảo là xinh đẹp, mĩ nhân trên tám phương đại lục nhiều đếm không hết, nàng có thế nào cũng không xếp nổi vị trí. Nếu nói cơ trí, bộ dạng sợ hãi yêu ma quỷ quái kia hiện tại thú vị hơn, định lặng lẽ rời đi thì ta không kìm được lại muốn đùa nàng.
“A di đà phật, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh. A, A Men, vạn năng chủ, ai tới cứu cứu tín đồ đáng thương của các ngươi đi, mang tên yêu nghiệt vạn ác chẳng rõ tên này diệt trừ cho ta đi, đừng để hắn lại nửa đêm tới dọa người”
Nói không sai, ta là yêu nghiệt, là cấm kỵ trong nội tộc giao long, lại lần đầu toát ra từ trong miệng người ngoài. Ta không để ý lắm cười cười, từ sau lưng nàng ấy tiêu sái tới gần, đem môi kề sát bên tai nàng rủ rỉ rù rì bảo, “Ha ha, Tiểu Cầu Nhi, tâm kinh Bàn Nhược Ba La Mật này là vật gì vậy? Thái Thượng Lão Quân và A Men là thần thánh phương nào thế? Còn nữa, chủ nhân nhà ngươi là ta chính là tộc trưởng tộc giao long phong lưu tuấn nhã, sao bị ngươi nói là một tên yêu nghiệt chứ”
Nàng lại nói thác đi là không biết ta, rốt cuộc giả bộ hồ đồ, còn ta thì làm mọi cách đạt được. Ép nàng xoay người nhìn ta, lại bị cặp mắt đỏ của nàng dưới ánh trăng câu hồn, ma xui quỷ khiến hôn lên môi nàng thoang thoảng mùi thơm. Xúc động sâu tận đáy lòng dần dâng lên, muốn chiếm đoạt nàng, chẳng tiếc hết thảy.
Tiếc là lại bỏ lỡ, vì ta do dự. Sau khi trở lại Hồng Nghê, loại tâm tình như dây mây này cứ mọc rễ trong lòng, nẩy mầm, càng trói chặt lại, rồi biến thành chấp niệm.
Cướp bá con Tù Bò, lừa nàng tới Cánh Đồng Tuyết Hoang, ép giữ nàng lại, tính biết nàng không cam nguyện, ta vẫn cứ tưởng mười năm trao đổi đủ để nàng ở lại bên cạnh ta sẽ không rời đi. Mười năm như một giấc chiêm bao…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...