Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Trở về Côn Lôn

“Cảnh xin hỏi vị đại nhân trong miệng các hạ kia có phải là…” Vẻ mặt Vân Cảnh cực kỳ nặng nề nhìn nam tử tà mị trước mắt, sát khí lóe lên.

“A a, đây chẳng phải là Thao Thiết Khô Vinh đó sao, hóa ra ngươi vẫn còn chưa có chết chứ, ha ha” Thực mộng heo vòi ngoảnh mặt làm ngơ với Vân Cảnh, mà còn cười rộ lên chậm rãi đi tới trước mặt Khô Vinh, hơi cúi xuống khiến làn tóc đen như lụa đổ ra trước, ngón tay tái nhợt quấn quấn chung quanh, giọng nói cứ như cất lên từ chốn địa ngục vậy, “Xem ra ngươi đã quên mất ta rồi, thua thiệt ta đây mấy vạn năm nay ngày nào cũng nhớ kỹ mùi thơm ngọt của ngươi, chỉ sợ ngươi vừa chết, ta sẽ không còn được ngửi tới cái mùi vị tinh thần và thể xác phát run của người ta nữa. Tuy mùi vị Long Mẫu trước khi chết cũng rất tuyệt, chẳng qua vẫn không bằng Khô Vinh nhà ngươi, ha ha ha…”

Tuyết Cầu ở một bên nghe, toàn thân không tự chủ được da thỏ nổi hết gai ốc lên, nam tử trước mắt này còn khiến nàng thấy đáng  sợ hơn cả yêu nghiệt.

“Ngươi nói cái gì!” Khô Vinh trong nháy mắt mở to hai mắt, đồng thời đưa tay bóp chặt mặt của Thực mộng heo vòi, trên mặt ngập tràn tức giận không kìm được.

“Khô Vinh đại nhân, đây là thế gian, đừng có bị hắn cố ý khiêu khích mà chọc giận” Vân Cảnh cất tiếng ngăn lại, thực mộng heo vòi này còn lợi hại hơn cả tưởng tượng của hắn, nếu đem hết toàn lực, chắc Khô Vinh mới có pháp lực trên hắn mà thôi.

“Con bà nó chứ, ngươi cho là lão tử không biết hắn gây sự sao. Hiện giờ lão tử mới nghĩ ra, hắn là ai. Tà, lão tử này mấy vạn năm nay ngày nào cũng nghĩ đến ngươi, nghĩ tới xem có cách nào rút gân lột da ngươi mới giải được hận” Trên gương mặt tinh xảo của Khô Vinh nổi lên luồng sát khí, ngón tay thon dài có ánh sáng màu lam cuộn quanh, sắp thi pháp giết người trước mắt.

Thực mộng heo vòi, tức Tà, nghe thấy Khô Vinh nói thế càng thêm tươi cười, thân thể hắn dần biến hóa thành một đám sương đen vô hình, chỉ là âm thanh quỷ mị kia như đao khắc khiến người ta sợ hãi, ‘Khô Vinh, người phải biết, thù hận, cô độc, hoảng hốt, những này có tư vị vô cùng khác xa so với hạnh phúc, vui vẻ đó. Hiện giờ, không tính ngươi, thì mộng của những người tám phương đại lục đó cũng đủ ta ăn no nê rồi, thật không uổng công ta và vị đại nhân kia liên thủ với nhau, chế tạo ra thế gian có cảnh đẹp đầy máu tươi tuyệt luân này”


“Lão tử vốn tưởng rằng ngươi đã bị Long Vương giết rồi, con Long Mẫu kia và ngươi thì có quan hệ gì chứ?” Khô Vinh đổi giận thành bình tĩnh, buông Tà ra, con ngươi đen chớp chớp cũng không nhìn ra hận.

“A a a, ta nghĩ là ngươi đã biết rồi chứ. Hóa ra cả cha mẹ ngươi chết thế nào cũng không biết, ha ha, một thằng con ngoan bất hiếu ha” Tà quay trong trong luồng sương đen, như hiện như ẩn lộ ra tia cười lạnh tàn khốc, “Lúc trước Long Vương quả thật đã giết ta, tuy nhiên làm gì cũng phải để lại đường sống cho mình chứ, ông ta tuyệt không ngờ được ta thế mà đem một phần hồn phách của mình ở lại trong mộng của nữ nhân Long Mẫu ông ta yêu nhất. Dùng mộng giết chết ký chủ, Khô Vinh, ta thật thông minh quá đi ha. Ta lường trước Long Vương ngu xuẩn kia nhất định sẽ không mang di thể Long Mẫu đi tiêu hủy, quả đúng không ngoài định liệu, ông ta đã đem chính bản thân mình và Long mẫu đông lạnh cùng một chỗ, trong họa được phúc a. Mấy vạn năm nay ta hấp đủ linh khí của hai người họ, mới khôi phục chân thân, lại tìm được một kẻ có thể tặng cho ta rất nhiều thịt người ngon, đây chẳng phải là ông trời giúp ta sao”

“Lão tử giúp ngươi lên Tây Thiên!” Khô Vinh trợn tròn mắt lên, dĩ nhiên là ra tay đánh Tà, hắn đã giận dữ tới cực điểm, lúc xuất ra pháp lực cũng là mạnh nhất. Tà chẳng chút hoang mang đưa đám sương mù đen tập trung ra phía trước, chỉ nghe một tiếng vang lớn, cả hai đối chọi nhau, ở phía dưới toác ra một lỗ lớn. May mà Vân Cảnh kịp thời đem Tuyết Cầu và bé cưng Kim Tinh bảo vệ trong ngực nên mới may mắn thoát nạn.

Tuyết Cầu lo cho an nguy của Khô Vinh, vội vàng nhìn lại, phát hiện ra hắn chẳng hao tổn lông tóc gì đứng giữa đám bụi mù mịt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mà Tà hóa thành màn sương đen, chợt nhìn cũng bị thương không nhẹ, động tác chậm hẳn so với trước, Khô Vinh đã đem hết toàn lực dùng một chiêu cũng chỉ khiến hắn ta bị thương mà thôi, có thể thấy pháp lực vạn năm trước càng thâm sâu tới mức nào.

Khô Vinh thấy Tà vẫn như cũ trước mặt mình, bất giác lại tụ tập linh khí lại lần nữa. Dự liệu thế nào mà vào lúc này, Tà bỗng dưng vút lên trời cao, mang theo thanh âm tà nịnh cười to nói, “Khô Vinh, chiêu này cũng đã đánh qua rồi, đừng trách ta không từ mà biệt đó. Đợi lần sau gặp lại, ta hy vọng không phải nhìn thấy thi thể của ngươi nữa, ha ha…. Nhị điện hạ, vị đại nhân kia một tay tạo ra loạn thế này, chẳng lẽ bọn ngươi có thể ngăn được sao, nếu muốn chết, vậy cứ đến đây đi” Tốc độ Tà di động rất nhanh, lời vừa dứt thì đã chẳng còn thấy bóng nữa.

“Tiểu quỷ phụ Hý, trở về ngay” Bộ mặt Khô Vinh lạnh lùng, vẫy tay đem khôi phục mọi thứ như cũ, cả dấu vết đánh nhau cũng bị tiêu trừ sạch sẽ, thật giống như lúc trước chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

“Cảnh cũng có ý này. Tuyết Nhi, nàng đã chọn ở phía bên ta, thì nhất định là địch với hắn.” Vân Cảnh cũng lạnh nhạt liếc qua nơi họ đã từng sinh hoạt hai mươi năm, một tay ôm bé cưng Kim Tinh, một tay vòng qua eo Tuyết Cầu, môi mỏng mím nhẹ bay lên không theo Khô Vinh.

Đợi lúc họ trở lại tám phương đại lục, Vân Cảnh từ trên không trung quan sát lãnh đại phương Tây mấy chục năm hắn rời đi, trên mảnh đất vốn an tĩnh từ trước tới nay giờ phút này lộ ra vẻ bi thương và hiu quạnh, điều này rõ ràng là trải qua cuộc chiến lớn mới hằn thành vết đau sâu trong mắt hắn, khiến hắn không tự chủ được nắm chặt tay. Chỉ là phẫn nộ và bi thương trong lòng Vân Cảnh, còn trên mặt thì bình tĩnh tới đáng sợ, mắt bạc càng thêm sâu thẳm, không đoán ra tâm tư hắn, cũng không nhìn ra vui buồn của hắn.


“Vân…” Tuyết Cầu cũng cảm nhận được giận dữ của Vân Cảnh giờ phút này, mà hiện thời nàng cũng chỉ có thể rúc sát bên người hắn, cho hắn chút ủng hộ và ấm áp.

Chỉ dùng chút sức Tuyết Cầu đã bị Vân Cảnh ôm chặt vào lòng, cái ôm thân mật siết chặt khiến cho không thở được làm nàng bất chợt trào nước mắt.

Vân Cảnh liếc nhìn bé cưng Kim Tinh ngủ say trong lòng Tất Phương, nụ cười đang ngủ nở trên mặt đầy hạnh phúc và ngọt ngào. Tiện đà hắn ghé sát vào tai Tuyết Cầu nói trầm giọng, “Cảnh biết hắn duy nhất sẽ không làm thương tổn nàng và Nguyên Bảo, nhưng Cảnh không thể tha thứ cho ý làm bậy của hắn. Nếu được, Cảnh cũng không muốn cho nàng nhìn thấy cảnh tượng hai phe đối địch tàn nhẫn, vì thế ta sẽ bảo Tất Phương đưa các nàng trở lại thế gian lần nữa, Cảnh tin vị bách hoa tiên kia sẽ thay Cảnh chăm sóc cho nàng và Nguyên Bảo thật tốt”

“Không cần! Tại thời kỳ loạn lạc này, ta tuyệt đối sẽ không mang Quá Nhi rời các huynh đi” Tuyết Cầu ngẩng đầu, đôi mắt đỏ mượt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy long lanh của Vân Cảnh. Hắn có lý do phải có trận chiến của hắn, còn nàng cũng có chuyện mình cần làm. Nếu được nàng tình nguyện lấy mạng đổi mạng, cũng không nguyện khiến hắn và hắn ta đồng thời cùng gánh vác nỗi đau xót và hối hận diệt ma.

Vân Cảnh khẽ than đem Tuyết Cầu vùi sâu trong lòng hắn, một lát sau, hắn nắm chặt tay nàng, miệng khẽ cười, rất thoải mái. Dĩ nhiên hắn không biết, ở lại cũng bắt đầu là sai lầm, cũng khiến cho cảnh bi thương không ngừng nghỉ lặng lẽ mở toác ra.

“Điện hạ, Tất Phương muốn đem việc này báo cho Bệ hạ trước tiên” TRên đám mây, Tất Phương đem bé cưng Kim Tinh ngủ say cẩn thận giao cho Tuyết CẦu, lập tức quỳ xuống một chân đợi lệnh.

“Cũng được, ta và đại nhân Khô Vinh sẽ ở đây đợi ngươi” Quần áo Vân Cảnh bay lên, nhìn phong độ tuyệt luân, cũng khiến cho Tất Phương ngẩng đầu lên bất giác hoảng hồn, còn tưởng là gặp được Phụ Hý Vương Vân Tuyền nữa.


Tất Phương vội vã từ đám mây hạ xuống, đi thẳng tới hành cung Côn Lôn. Hắn tự tiện rời lãnh địa Phương Tây để đi tìm Vân Cảnh, đã phá vỡ quy củ. Mà ở thời kỳ phi thường này, làm thánh thú như hắn mất tích vô cớ mấy ngày, nếu không có áp lực của Vân Tuyền chắc lòng người đã rồi loạn bàng hoàng.

Vì thế lúc Vân Tuyền nhìn thấy vẻ mệt mỏi, hơn nữa còn bị thương trên người Tất Phương đang tiến vào đại điện, sắc mặt lập tức sầm xuống, cũng không hỏi hắn mấy ngày đã đi đâu, chỉ cất giọng uy nghiêm nói, “Tất Phương, ngươi có biết mình phạm vào tội gì không?”

“Tất Phương tự tiện rời vị trí công tác, xin nguyện chịu phạt” Tất Phương quỳ xuống phía trước đại điện, khuôn mặt thanh tú không chút sợ hãi, ‘Chỉ là hiện thời Côn Lôn gặp nạn, Vương hậu bệnh nặng, TẤt Phương không thể không tuân mạng đem Nhị điện hạ trở về”

“Tất Phương, ngươi….!” Vân Tuyền đứng bật dậy, ngập tràn giận dữ. Rồi sau đó ông lại trầm ngâm một lát, lúc này mới mở miệng, “Đi đi, đã trở lại cũng tốt, nói vậy Uyển Nhi cũng sẽ vui lắm. ngươi đi xuống trước đi, phạt này đợi sau khi bình ổn loạn thế sẽ tính với ngươi”

“Tất Phương tạ bệ hạ nhân từ, chỉ là Tất phương vẫn có một chuyện cần bẩm báo”

“Nói”

“Bệ hạ, chuyện này cũng có liên quan tới tộc Tù Bò…”

Ước chừng hơn một canh giờ, Tất Phương mới trở về chỗ Vân Cảnh, hắn vừa thấy Vân Cảnh đã vui sướng nói, ‘Nhị điện hạ, Bệ hạ không còn truy cứu nữa, hơn nữa còn bảo Tất Phương dẫn ngài về cung Nguyệt Miện trước, đợi mai sẽ gọi điện hạ tiến cung”

Vân Cảnh gật đầu, tuy hắn nóng lòng muốn biết tình hình Mẫu Hậu hiện giờ ra sao, nhưng cũng không biết nên lấy loại tâm tình nào để đối mặt với chuyện bị người thân phản bội và nỗi đau mất con của Phụ vương và mẫu hậu hắn. Hôm nay hắn chỉ có thể bình ổn nôn nóng và bất an trong lòng lại, mang hết tất cả những điều này để suy sét tiền căn hậu quẩ.


Cung Nguyệt Miệng xinh đẹp vẫn y như trước khi Vân Cảnh và Tuyết Cầu rời đi, thần thú tiên cầm, hương thảo gỗ tốt, tình cảnh này cứ tựa như hôm qua, khiến người ta hoài niệm, sầu não.

Gần hương tình khiếp, nói tới giờ phút này, Vân Cảnh một tay kéo Tuyết CẦu, trong lòng vẫn ôm bé cưng Kim Tinh ngủ say mãi, đi đằng sau Khô Vinh chẳng thấy lải nhải liên hồi, mặt nặng nề, rõ ràng là ở ngôi nhà hơn ngàn năm trước lại do dự không dám bước chân vào.

“Vân, chúng ta về nhà rồi” Tuyết Cầu hiểu rõ tâm tình của Vân Cảnh, chủ động kéo hắn vào bên trong, vẫn không quên quay đầu nhìn về hắn mỉm cười, cố sức xóa tan nỗi bi thương và cám xúc nặng nề, phức tạp của hắn.

“Tất Phương ngươi tên ma quỷ này! Cuối cùng cũng biết trở lại, ta còn tưởng ngươi có niềm vui mới mà quên mất hai mẹ con chúng ta rồi chứ” Tuyết Cầu còn chưa nói xong, thì đã thấy bóng quần áo đỏ lao tuốt lên trước mặt Tất Phương, giọng nói ấy mang theo lực mạnh mẽ, sống động của nàng ta.

Người tới là một phụ nữ đã búi tóc kiểu kết hôn, thân thể rõ ràng hơi mập ra chút, lại chẳng giấu được khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đầy sức sống. Nhưng thấy nàng ta chẳng khách sáo kéo tai Tất Phương, một tay lại vỗ về xoa bụng mình, vừa trừng mắt mắng hắn ác độc, ‘Ngươi tại sao lại đem che mắt thứ ba thế hả? Sợ người khác biết ngươi đã lấy vợ rồi phải không!”

Cô gái chẳng để ý tha cho gương mặt khổ sở của Tất phương, vừa kêu to oan uổng, “Nương tử oan uổng quá ha, phu quân ta đối với nàng cho tới tận giờ đều một là một, hai là hai, trái tim này có nhật nguyệt chứng giám!”

“Nhật nguyệt chứng giám hả? Ngươi bỏ lại ta và đứa con chưa ra đời mà đi, còn có mặt mũi nói tình nghĩa với ta sao hả! Ngày hôm đó sợ là ông trời giáng thiên lôi xuống đánh nát ngươi ý chứ” Cô gái nhéo lỗ tai Tất phương, hồn nhiên không phát hiện ra đằng sau họ còn có Vân Cảnh và Tuyết Cầu đang sửng sốt.

Tuyết Cầu nghe thấy giọng nữ quen thuộc thì lập tức nhận ra nàng ta là ai, đang định tiến lên để nhận nhau, lại bỗng dưng phát hiện ra bụng nàng ta hơi gồ lên, chắc có quan hệ thân mật với Tất Phương, lập tức mỉm cười nói, ‘Lần này đi mấy chục năm, thế nhưng lại bỏ lỡ đại hôn của hai người các ngươi và Tất Phương, Thắng Ngộ…”

______


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui