Tiên Nhi Hoa Quả
Tuyết Cầu do mười năm không gặp Ly Minh nên vô cùng nhiệt tình giữ Ly Minh lại trong phủ của mình, vì thế hôm sau để cho cả bốn người Thần Hi bọn họ gặp mặt Tuyết Cầu xong, Ly Minh liền đưa họ trở về chỗ mình, còn hắn thản nhiên tự đắc đồng ý ở lại nhà Tuyết CẦu mấy ngày.
Ngày hôm đó, Vân Cảnh một mình đi tìm Tuyết CẦu, vẻ mặt hơi nghiêm túc nói với nàng, “Tuyết Nhi, có còn nhớ mấy tháng trước Cảnh từng đề cập tới vị đệ đệ Ly Minh của nàng kia không?”
“Chuyện gì?” Tuyết CẦu khó hiểu, hóa ra nàng sớm đã quên mất chuyện này. Vân Cảnh buồn cười xoa xoa tóc mềm của nàng, nói khẽ, “ngày đó chúng ta ở Nguyên Bảo lâu nhìn thấy nó lần đầu. Cảnh từng nói nó bị một con bé con quấn lấy. Thực ra Cảnh thực sự thấy trên người nó có yêu tà khí bám vào, tuy yêu khí cự yếu nhưng với phàm nhân mà nói thế cũng đủ rồi”
“Thật ư” Tuyết Cầu hơi kích động kéo tay Vân Cảnh, đôi mắt to mượt mở lớn.
“Nàng cứ để Cảnh nói hết đã, lạ nhất là, hiện giờ vẫn có gì đó bám bào người nó như trước, tuy Cảnh nhìn ra, nhưng lại là tiên khí linh chi thuần khiết, mà không phải yêu khí đục ngầu lúc trước nữa. Thế này mới chưa nói ra, chỉ là bất luận yêu vật hay tiên vật, thì với nó là một người phàm mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Tuyết Nhi, nàng xem nên thế nào?”
“Vậy trừ bỏ thay Ly Minh đi” Tuyết CẦu nghĩ cho dù Ly Minh có mạnh mẽ thì đều bị yêu tiên hút hết cả, đây cũng không phải chuyện đùa.
“Cũng được, bảo Thược Dược gọi nó vào trong viện này đi” Vân Cảnh thản nhiên nói, lập tức đi trước một bước.
“Tỷ tỷ, bảo ta tới có chuyện gì?” Ly Minh ở trước mặt Tuyết CẦu vẫn khá thành thật, cũng không nói lão tử liên tục ra nữa. Giờ phút này Thược Dược dẫn hắn vào trong viện, hắn lười nhác nhìn, mặc dù người hơi nhếch nhác, nhưng nhìn ra vẫn được coi là một nam tử tuấn mỹ.
“Ly Minh, nhắm mắt lại” Tuyết Cầu nhìn hắn chằm chằm, chỉ là dùng nhãn lực của nàng cũng không nhìn ra tiên khí bám trên người Ly Minh.
Ly Minh rất nghe lời nhắm nghiền mắt lại, chỉ có đôi đôi xinh đẹp kia hơi cong lên, lông mi xinh đẹp dưới ánh mặt trời lấp lánh, cả người nhìn qua thực sự tuấn tú.
Tuyết CẦu nhìn về phía Vân Cảnh, Vân Cảnh liền từ từ ngẩng đầu, phối hợp với cỗ tiên khí yếu mạnh kia xuất pháp lực bản thân ra, chỉ trong chớp mắt liền bắn về tiên vật trên người Ly Minh. Một luồng sáng chói mắt đi qua, đằng sau Ly Minh xuất hiện một cô gái áo trắng, đôi mắt trong suốt, mày cong cong, nhìn rất ôn nhu, chỉ là tóc đỏ dài kia càng thêm tà mị. Chỉ là đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn Ly Minh mang theo tia nồng đậm quyến luyến ưu thương, khiến cho người ta không tự chủ được mà thấy đau lòng thay cho cô gái này.
“Hoa tiên!”
“Hừ, hoa tiên tới nơi này làm gì, hướng chúng ta khoe yêu hoa ra ha?”
Chúng hoa yêu vừa thấy cô gái hiện hình, sắc mắt nhìn nàng ta không tốt, nói ríu rít không ngừng.
“Diên Vĩ, sao lại thế này?” Vân Cảnh khoát tay áo, bảo nhóm Hoa yêu ngừng lảo nhải, rồi nhìn thẳng về Diên Vĩ hỏi nhàn nhạt.
“Bẩm lão gia, ở giới hoa cũng có phân biệt yêu tiên, như bách hoa địa nhân là từ yêu biến thành tiên, vì thế đối với chúng ta hoa yêu này tốt lắm. NHưng trời cũng sinh ra có loài hoa mang theo tiên linh khí, cũng chính là người con gái trước mắt này, nàng ấy không những là hoa tiên, mà còn là hoa tiên không ai bì nổi trong tộc, Long TRảo”
“Long TRảo ư” Tuyết CẦu khó hiểu, loại hoa này nàng chưa từng nghe nói tới bao giờ.
“Tuyết Nhi, Long Trảo cũng chỉ là một biệt danh, bờ đối diện…” Vân Cảnh mở miệng giải thích nhàn nhạt cho Tuyết Cầu, bộ tộc này quả thật hắn cũng từng nghe nói qua.
Lúc này tới phiên Tuyết Cầu giật mình mãi, Hoa tiên này đúng là hoa tiên Bỉ Ngạ Hoa.
“Hơn nữa, hoa tiên khác hẳn với hoa yêu chúng ta, các nàng ấy mỗi người đều cho tên của mình, còn chúng ta thì không được phép” Diên Vĩ giọng mang đầy cô đơn, chúng Hoa yêu bỗng yên tĩnh trở lại, không còn ai mở miệng nói chuyện nữa.
Mà Ly Minh đang được Tuyết Cầu dặn nhắm mắt cũng nghe được họ nói chuyện, chỉ là hắn nghe mà thấy hồ đồ, nên mở miệng hỏi, “Tỷ tỷ, Ly Minh vẫn nhắm mắt sao?”
“Ừ, có thể mở rồi”
Ly Minh trợn mắt trong nháy mắt, Long TRảo Hoa tiên kia cũng đi mấy bước tới trước mặt hắn, si ngốc nhìn hắn, chẳng nói lời nào.
“Là ngươi!” Ly Minh bỗng lắp bắp kinh hãi, tuy nhiên không chỉ hắn mà cả Tuyết CẦu bọn họ cũng lắp bắp kinh hãi, hóa ra giữa họ sớm đã biết nhau.
“Ly Minh, đệ biết thân phận nàng ấy sao?” Tuyết CẦu do dự mở miệng, hiện giờ nàng thật sự mờ mịt rồi.
“Tỷ tỷ, Ly Minh cũng không biết. Nhưng đêm nào cũng thấy xuất hiện trong mộng của ta” Lời nói giờ này ánh mắt Ly Minh đã nhi hòa rất nhiều, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rõ cô hái trong mộng kia đứng trước mặt hắn.
“Ly Minh…” Long Trảo Hoa tiên nói chuyện, giọng nàng như tiếng chim hoàng oanh hót, tiếng du dương uyển chuyển, khi cất tiếng gọi Ly Minh cũng đỏ bừng h ai má.
“Ly Minh, đệ tránh ra trước đi” Tuyết CẦu nhìn thấu manh mối ẩn trong, chỉ là người tiên khác nhau, hiện giờ xem ra, Hoa tiên này đã lún vào tình quá sâu.
Ly Minh tuy có chút khó chịu, nhưng vẫn khôi phục lại bộ dáng bình thường cà lơ phất phơ của mình, nói nhẹ bên tai Hoa Tiên, “Sau này lại tới tìm ngươi” Nói xong thì cười vào phòng, trong đầu cũng vui vẻ vô cùng.
Lại thấy Hoa Tiên kia, giờ phút này bên tai đều đỏ hồng, Tuyết Cầu định nói, đã bị Vân Cảnh nói trước dạy dỗ, “Đường đường Hoa Tiên, lại ám ảnh trên người phàm, tiên khí của ngươi cho hắn cũng vô ích thôi. Làm thế chỉ muốn đẩy hắn vào chỗ chết, ta cũng không ngại giúp ngươi một phen”
Vân Cảnh nói mát lần này lại khiến cho Hoa Tiên kia bất chợt hoảng hốt, nước mắt tràn mi. Nàng ta quỳ phịch một cái trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp giờ phút này ngập tràn đau khổ, “Tiểu Đản có mắt như mù, Phụ Hý đại nhân xin tha cho Ly Minh đi, Tiểu Đản thật không phải muốn hại chàng ấy”
“Tiểu Đản? Tên của ngươi thực ra cũng hay đó” Tuyết Cầu đỡ Tiểu Đản đứng lên, lại tốt bụng đưa một chiếc khăn lụa cho nàng ta bảo nàng ta lau lệ trên mặt đi.
“Đây là Ly Minh ban cho” Tiểu Đản cứ lần nào nhắc tới Ly Minh thì mặt lại đỏ bừng, giọng càng thêm ôn nhu tràn ngập tình yêu, “Tiểu Đản chẳng qua chỉ là một hoa tiên mới sinh, hai mươi năm trước lần đầu nở hoa, ta mở mắt ra thì nhìn thấy lúc đó là Ly Minh. Ly Minh nhìn thấy ta thí cứ gọi ta là “Tiểu Đản, Tiểu Đản” liên hồi, trong lòng ta vui lắm, liền nhận định đây là tên huynh ấy đặt cho ta. Sau này trong nhà Ly Minh gặp họa thủy, sau khi đợi ta có thể biến thành hình người không còn tìm thấy huynh ấy nữa. Vào hai tháng trước, lúc ta đi thăm biểu tỷ ở thành Tuyên Dương này, vô tình nhìn thấy Ly Minh, không ngờ chỉ thoáng một cái mà huynh ấy đã lớn tới vậy” Trên mặt Tiểu Đản rốt cuộc cũng khôi phục má lúm đồng tiền, từ lúc nàng sinh ra tới giờ, trong mắt nàng ấy chỉ có mỗi mình Ly Minh.
“Tìm được hắn thì sao, người phàm sẽ chết, hắn và ngươi khác nhau” Vân Cảnh lạnh lùng ngắt lời nhớ nhung của Tiểu Đản, quả nhiên, Tiểu Đản không cười nữa, nàng si ngốc nói khẽ cúi đầu, “Thì tính như thế, ta cũng coi chừng huynh ấy cả đời”
“Thực ra cũng không phải là không có cách” Hoa Yêu Phượng Tiên khinh thường nhìn Tiểu Đản chút, cười phì nói.
Nghe thế, Tiểu Đản bất giác ngẩng đầu. Nghĩ lại cũng đúng, tuy nàng ta đã sinh ra hai mươi năm có nhiều chuyện cũng không biết.
“Buông tha cho Hoa tâm của ngươi, biến thành người phàm cùng nam nhân kia sống tới già thì tốt rồi, ha ha”
“Phượng Tiên, đừng nói nữa” Diên Vĩ nhíu mày, buông tha cho hoa tâm thì tương đương với buông bỏ sinh mạng, đây là điều nàng không muốn thấy nhất.
“Hoa tâm ư?” Tuyết Cầu càng nghe càng không hiểu.
“Với Long tộc chúng ta mà nói thì gọi là đan rồng, cũng có thể nói là quan trọng ngang với sinh mệnh vậy” Vân Cảnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn cây hoa yêu bóng nước kia, khí thế ấy lập tức làm nàng im tịt.
“Hoa tâm…” Tiểu Đản thì thào lẩm bẩm, “Chỉ cần bỏ qua là có thể được ở cùng một chỗ với Ly Minh”
“Long TRảo Hoa Tiên, ngươi đừng có nghe Phượng Tiên nói linh tinh, cũng đừng có để ý tới Hoa Tâm của mình nữa. Vì người phàm, ngươi làm vậy chẳng đáng tý nào”
“Không, đáng lắm, vì Ly Minh, cái gì cũng đáng giá hết” Đôi mắt Tiểu Đản chợt sáng lên long lanh, khiến cho Diên Vĩ không nhịn được lắc đầu.
__________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...