Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ


Tô Lăng ngày thứ 5 tỉnh lại....!
Từ sau khi tới thăm phòng bệnh của Tô Nhiên, nàng tinh thần suy sụp hẳn.

Tỉnh lại vào buổi chiều thì như người mất hồn, hỏi cũng không thèm trả lời nữa.

Diêm La Thất Sát vô cùng lo lắng, hắn quyết định đưa nàng đi dạo một vòng hoa viên của bệnh viện.

Hắn đặt nàng ngồi trên xe lăn, đẩy nàng xuống từ tầng 4 của bệnh viện vòng theo lối ra hoa viên phía sau.

Ở đây rất rộng, bởi vì mùa này mưa không ổn định cho nên trên bầu trời điểm những đám mây âm u đến buồn thảm.

Ngoài trời lạnh, Diêm La Thất Sát đã khoác thêm áo cho nàng.

Hắn đẩy nàng vào trong mái hiên, hẳn ngồi xuống ghế đá rồi xoay chiếc xe lăn lại để nàng đối diện mặt với mình.

Diêm La Thất Sát chỉnh lại cổ áo cho nàng, chợt bàn tay bị nàng bất ngờ năm lấy.

"Tôi không thấy lạnh"
"Người em sắp bị cóng lại rồi đấy"
"Tay của anh lạnh thế?"

Tuy nàng bảo tay của hắn lạnh nhưng vẫn không buông ra, nàng năm thật chặt bàn tay to lớn của hắn giấu vào trong túi áo của mình.

Không biết từ giây phút nào, Tô Lăng lại bị sự quan tầm của hắn khiến cho nàng rung động.

Diêm La Thất Sát cười cười vì sự ngây ngô của nàng, hẳn muốn làm ấm người thì chỉ cần động thân một chút, đâu cần nàng phải giúp mình chứ.

Cô gái Tô Lăng này thật ngốc, nàng biết quan tâm người khác nhưng lại không biết cách chăm sóc bản thân của mình.

Lúc trước, nếu như không có hẳn thì có phải nàng đã đứng đợi cô ả tiếp tân để hỏi cho ra chuyện rồi không? Nàng quên đi sự lạnh buốt khắp cơ thể chỉ để nhận lấy một chữ "đợi"
và thái độ dửng dưng của cô ả kia? Nếu không phải hẳn tới kịp, có khi nàng đã không chịu đựng được mà ngã xuống dưới cái nền nhà lạnh lẽo đấy rồi.

Nếu không phải có hắn kịp thời ngăn cản nàng đã khóc đến mức hai mắt sưng tấy lên và ngồi đợi Tô Nhiên tỉnh lại mới chịu ngừng khóc.

Nàng có phải quá ngốc nghếch rồi không? Chỉ biết làm những chuyện vô tích sự.

Dần dần, trôi qua một lúc, Tô Lăng cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền đi ra.

"Anh xem, bây giờ thì tay đã được tôi làm ấm rồi"
Diêm La Thất Sát bởi vì yêu nàng mà nhẫn nhịn đi xuống, đợi suốt hai mươi mấy năm trời, may mắn hẳn đã đợi được.


"Được"
Tô Lăng đã quyết định nắm tay của hẳn, nàng sẽ tin tưởng hắn một lần.

Nàng quay đầu nhìn về phía bên ngoài hoa viên, mọi người đã bắt đầu trở về phòng bệnh.

Nàng quay đầu, nói với hẳn "Thất Sát, chúng ta về thôi"
"Được, chúng ta vê"
Hai chữ "Chúng ta"
nghe ra vô cùng thân thiết, dường như đánh dấu sự thay đổi của mối quan hệ rất lớn.

Chúng ta, cùng nhau trở về nhà nhé! Chúng ta, cùng nhau nắm tay đi hết nửa cuộc đời còn lại nhé! Nếu như em nguyện ý, tôi sẽ cùng em đi thật xa trên con đường phía trước.

Tô Lăng, chúng ta cùng trở về nhà thôi!! Diêm La Thất Sát đẩy xe lăn, lúc tiến vào phòng bệnh liền gặp Chú Thẩm và Tiểu Mao.

Đây là lần thứ hai mọi người tới thăm nàng, lúc vừa nghe tin nàng cùng Tô Nhiên xảy ra tai nạn, hai người sốt sắng cất công vào bệnh viện một chuyến nhưng lúc đó nàng còn chưa tỉnh lại.

Vừa nhìn thấy hai ba con bọn họ, Tô Lăng có một chút vui vẻ đọng lại trên gương mặt.

"Chú Thẩm, Tiểu Mao, hai người tới lúc nào vậy?"
Nàng vừa vào phòng liền bắt gặp hai ba con bọn họ ngồi đợi mịn trên sopha.

Thấy nàng vào, hai người kia đứng lên cười nói.

"Chú và em cũng vừa mới tới"
"Chị Tô Lăng đã khoẻ lại chưa ạ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui