Ngạn Thiếu Truy Tìm Vợ
Tô Nhiên mở từng cánh hoa ra.
Giường như, cánh hoa lấp lánh tựa như những viên pha lê.
Từng cánh hoa bay lên trước mặt Tô Nhiên, cô có thể cảm nhận được một sự huyền ảo đẹp đẽ trước mắt.
Không gian ảo bao trùm lấy xung quanh.
Đến nhuy hoa, một sợi dây chuyền xuất hiện.
Cô cầm lấy sợi dây đưa lên trước mặt ngắm nghía.
Tô Nhiên có thể nhìn thấy sự lấp lánh của viên đá đính trên mặt dây, thật đẹp!! “Ngạn Thần, đẹp quá” Tay cô cầm lấy sợi dây, ánh mắt biểu lộ sự cao hứng vui vẻ.
Ngạn Thần dán chặt mặt trên nét mặt của Tô Nhiên, hắn cầm lấy sợi dây chủ động đeo vào cổ Tô Nhiên.
“Quà trung thu của cô” Tô Nhiên nắm lấy mặt đá hình ngôi sao lên cười vui vẻ “Tôi rất vui vì được tặng món quà quý giá như thế này” “Sợi dây rất hợp với cô, hãy thay sợi dây cũ của mình đi” Trong lòng Ngạn Thần dâng lên một cỗ vui vẻ khi nhìn thấy Tô Nhiên vô cùng ưa thích sợi dây của mình như thế, Ánh mắt của Ngạn Thần hình như đang cười.
Gô có chút khó hiểu song gật gật đầu.
Sau đó, cả hai rời khỏi phố đi bộ, tìm một nhà hàng nướng dùng bữa tối.
Ngoài trời se lạnh, thời tiết vô cùng thích hợp để dùng món nướng uống cùng rượu sochu của Hàn Quốc.
Diêm La Thất Sát dẫn Tô Lăng tham gia tiệc của công ty tổ chức cho nhân viên.
Cùng thời điểm Tô Lăng gặp Ngạn Thần.
Hản dẫn nàng bước vào công ty.
Diêm La Thất Sát che mắt Tô Lăng lại, từ từ đưa nàng tiến vào đại sảnh.
Mọi người đã tập hợp đầy đủ và đang muốn tạo bất ngờ cho Tô Lăng.
Diêm La Thất Sát dẫn nàng tới đại sảnh, từ từ đưa tay xuống khỏi mắt Tô Lăng.
Hắn đứng cạnh người nàng, liếc mắt qua người Tô Lăng hỏi “Em mệt sao?” Tô Lăng ngước nhìn bầu trời, đáy mắt xuất hiện một tầng sương “Rất mệt” “Nếu như em đồng ý, tôi sẽ ôm lấy em bất cứ lúc nào” “Thất Sát” “Tôi ở đây” Tô Lăng chợt quay đầu nhìn hắn.
Diêm La Thất Sát rõ ràng nhìn thầy một tầng nước trong đáy mắt nàng, hắn cau mày không vui “Em có biết em khóc anh đau lòng lắm không?” Nàng nắm lấy tay hắn, đặt chùm chìa khoá xe vào trong lòng bàn tay Diêm La Thất Sát.
Tô Lăng cười trừ “Trả lại cho anh” “Em không muốn nhận?” “Anh có biết vì sao lúc nãy tôi chỉ nhận hoa thôi không?” Diêm La Thất Sát vội nhớ lại.
Quả thực, Tô Lăng chỉ nhận lấy bó hoa chứ chưa hề nhận lời làm bạn gái của hắn.
Nét mặt của hắn chợt cứng đờ, nghiêm túc đến lạ lùng.
Hắn bây giờ mới nhận ra, không trách được Tô Lăng.
Nàng đã thể hiện rất tốt, nếu như nàng từ chối há chẳng phải Diêm La Thất Sát bị bẽ mặt trước nhiều người như thế.
Há chẳng phải bữa tiệc sẽ diễn ra không tốt đẹp.
Tô Lăng làm như vậy là đáng, chỉ trách hắn chưa có được sự chú ý và trái tim của nàng.
.
Được tại == TRÙM truуện.
M E ==
Hản cười một tiếng bi thương.
“Thất Sát, xin lỗi nhưng tôi chưa thích anh” “Bất quá, không phải là lỗi của em” Tô Lăng nhìn hẳn bằng ánh mắt đầy phức tạp, cảm xúc tụt dốc rất nhanh trong nháy mắt.
“Em không cần nhận lời, em chỉ cần nhận lấy món quà của tôi là được” Diêm La Thất Sát trả lại chiếc chìa khoá cho Tô Lăng, hắn bỏ đi, rất nhanh bóng lưng của hắn đã biến mất vào hư không.
Tô Lăng liếc mắt xung quanh tìm kiếm hẳn, nàng khóc thành tiếng thật lớn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...