“Chướng mắt thì không cần phải nhìn, ta không muốn bắt ép” “Ngạn Phong..."
Tuý Linh dùng ánh mắt cảnh cáo xẹt qua người hắn.
Đồng thời, nàng dẫn giày của mình lên chân Ngạn Phong.
Hắn biết nàng không thích thái độ của mình đối với Hứa Quân, nhưng là tên kia năm lần bảy lượt muốn chống đối hẳn.
Mẫu thuần của Thuỷ Tộc-Ma Giới từ ngàn năm trước hắn đương nhiên sẽ không quên.
Nhưng là vì nàng, hắn có thể nhân nhịn một lần này, nếu không hắn đã không để nàng trở về nơi đây dù là đi một mình.
Ánh mắt Ngạn Phong hiện lên tia khó lường, hản không nhìn đến Hứa Quân đang nghiến răng nghiến lợi vì mối thù năm xưa hắn đã gây ra cho Hứa Tĩnh Nhiên và tổn thất binh quân của Thuỷ Tộc.
Rõ ràng, hắn bốc đồng, hắn tự quyết theo ý mình!! Hứa Quân lần này cũng vì có sự xuất hiện của Tuý Linh cùng sự cầu xin của Quang Thánh Tiên cho nên mới không truy bắt hắn.
Đúng là, Y đã nhân nhượng sai người.
“Thuỷ Quân, không phải ta bỏ qua cho ngươi, nếu như không vì nàng ta đã không tới” Giọng điệu này chính là truy sát, cảnh cáo.
Ngạn Phong thong dong vừa dứt câu đã nâng ly trà lên nhấp một ngụm.
Trà này tuy ngon nhưng lại không thích hợp vào thời điểm này thưởng thức.
Ngạn Phong có quyền đến Thuỷ Tộc, bất cứ ai cũng có quyền.
Mà Hứa Quân, hắn cũng có quyền đuổi, truy bắt Ngạn Phong, thế nhưng nếu hắn đã không muốn thì có thể không cân gặp để thấy chướng mắt.
“Ngươi không cần biện hộ, những lời của ngươi cũng chướng mắt như ngươi” Ballll Một thanh âm vang lên thật lớn, chiếc ly trên bàn phân thành hai mảnh vỡ, nước trà đổ xuống hắc y của Ngạn Phong.
“Ta chướng mắt? Ngươi nghĩ ta cũng dễ chịu ngươi?” “Còn muốn ăn vạ Thủy Tộc mấy ngày?” “Ngạn Phong, không được vô lễ” Ngạn Phong vận khí, lập tức Quang Thánh Tiễn đã ngăn cản, quát tháo hắn.
Hắn liếc mắt qua người Quang Thánh Tiên, độ sắc bén của đôi mắt có thể lấy mạng của một người bình thường.
Đồng thời, Thuỷ Hậu kiềm chế cảm xúc của Hứa Quân đi xuống, nàng nhẹ lắc đầu nhắc nhở một tiếng.
Ngạn Phong đứng lên khỏi ghế, hẳn kéo tay Tuý Linh như là nàng một mực cự tuyệt không cùng hắn rời đi.
Quan trọng là không để bụng mọi chuyện vừa rồi, không khí vẫn giống như thường ngày.
Hứa Quân cùng Thủy Hậu của mình rời khỏi Quanh Thánh điện.
Quanh Thánh Tiễn nhìn theo thư phòng của Tuý Linh thở dài một hơi.
Cái tên Ngạn Phong đáng chết, hẳn dám làm cho con gái của lão phiên lòng.
Thủy Quân ra đến cửa điện, y buông tay nàng ra, đi trước mấy bước.
Lạc Lạc liền là xem hành động của hắn vừa rồi đổi với mình là lạnh nhạt, cự tuyệt.
Nàng bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn trong lòng.
Có phải, Hứa Quân vì tâm trạng của Tuý Linh không tốt mà lạnh nhạt với nàng không? Lạc Lạc dừng bước chân, nàng đứng ngốc trệ tại chỗ nhìn theo bóng lưng của y.
Bất chợt, Hứa Quân không thấy nàng đâu liên quay đầu, Y híp híp đôi mắt nhìn nàng.
“Nàng muốn bổn tôn bể nàng trở về điện sao?” Y cửa cười vừa trêu chọc một câu.
Nàng ngẩng đầu nhìn y, thần sắc không biểu lộ "Thuỷ Quân, có phải...tâm tư của chàng không tốt hay không?” Không hiếu sao, trong lòng nàng bắt đầu dâng đến một cỗ khó chịu.
Nàng nhất quyết đứng yên, không động người.
Hứa Quân hướng phía trước tiến đến, y cúi đầu, xoáy sâu vào ánh mắt của nàng.
Bất chợt, nàng cúi đầu sợ hãi, không dám đối diện với y..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...