Sau nhiều ngày liền được Tử Đông Quân bảo vệ, Tử Ngạn tránh được không ít phiền toái.
Đám Vĩ An, Hạ Tranh cũng chỉ có thể dọa nạt chứ không đánh đấm cô như ngày trước được nữa.
Tri Nhi thì cứ cuối tuần sẽ mang đến lớp cô để thị uy.
Tri gia cũng thuộc tầng lớp thượng đẳng, huống chi Tri Nhi còn là trưởng nữ của Tri gia - một gia tộc có truyền thừa tri thức từ thuở khai hoang lập quốc.
Tri Nhi tuy hiền nhưng không dễ dàng chạm vào cô ấy đâu.
-"Tĩnh Chi, dạo này Tử Đông Quân có vẻ ra mặt giải quyết rất nhiều vấn đề cho cậu đúng không ?"- Tri Nhi bắt đầu tám chuyện bát quát với cô bạn thân.
Tử Ngạn vẫn chăm chú nhìn xuống khay cơm, chỉ ậm ừ cho qua.
Tri Nhi cũng không giận mà tiếp tục tâm sự.
Nhưng được nửa chừng, Tử Ngạn bỗng nhiên lên tiếng -"Cánh chim trời chỉ sải rộng nhất khi có bầu trời, người thành công nhất khi không bị ràng buộc"- Có thể ai không hiểu nhưng Tri Nhi vừa nghe xong đã hiểu ý của cô nói.
Tri Nhi bỗng nhiên im lặng, bầu không khí trùng xuống trông thấy.
Tri Nhi cười chua xót -"Cảm ơn nhưng có lẽ tôi là kẻ thất bại"- Nói rồi cô rời đi mặc cho bữa cơm khá hòa thuận thường ngày.
Tử Ngạn đếm đếm trong tay, kỳ thi đợt này, Tri Nhi lại rớt hạng nữa rồi.
Ngay lúc đang ngẩn ngơ, Tử Đông Quân mang đồ ăn đi tới, chặn ngang Vĩ An đang tính ngồi xuống đối diện cô.
-"Tử thiếu à, tôi chỉ là muốn làm thân với bạn cùng lớp thôi"- Vĩ An hơi xây xẩm mặt mày, đã mấy tuần rồi đoạn bằng chứng vẫn còn trong tay cô, hắn thật sự không yên lòng được.
Tử Đông Quân một mặt vẫn bình tĩnh đến kỳ dị, đặt khay cơm xuống, vuốt ve mái tóc đang lớt phớt vài sợi trước gò má hồng hào của cô mà cho Vĩ An một cái liếc -"Chị gái của tôi, cậu xứng để làm thân sao ?"-
-"Tử Đông Quân, mày đứng ỷ vào gia thế để lên mặt với tao"- Vĩ An đập khay cơm xuống đất, lòng kiêu ngạo bị chà đạp khiến Vĩ An nổi điên.
Hắn nhướn mày, nụ cười khinh miệt lần nữa tát thẳng vào mặt Vĩ An -"Kẻ không biết tận dụng những thứ mình có mới là đồ ngu"-
Vĩ An tức đến đỏ mắt, định bất chấp tất cả lao vào đánh nhau với Tử Đông Quân thì một thứ đã cản nắm đấm của nam sinh côn đồ lại.
Tử Ngạn xoay xoay cổ, cười cợt đến đến gợi đòn -"Bình tĩnh nào, tội chồng tội là phải đổi bằng mạng đó"-
-"Bằng mạng..."- Gã đang lẩm bẩm để hiểu ý nghĩa của câu nói nhưng một tiếng thét thảm thương vang lên khiến mọi người đều lắng đọng.
Từ trên sân thượng, một nữ sinh quen thuộc trong tập thể cá biệt thường thường rất ngông nghênh, nay lại nằm bất động trên mặt đất.
Máu đỏ lênh láng cả một mặt đất thanh tịnh.
Tử Ngạn theo thói quen đưa tay ra kéo Tử Đông Quân về phía sau, đôi tay theo bản năng che mắt hắn lại.
Tử Ngạn vẫn lạnh nhạt nhìn xác chết trợn trừng mắt dường như không cam tâm mà chết, cô ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, hình bóng quen thuộc thấp thoáng khiến Tử Ngạn lắc đầu không thôi.
Rất nhanh cảnh sát đã đến hiện trường, mời từng học sinh ra để thẩm vấn, đối mặt với dáng vẻ sợ hãi của những người từng chơi chung với Hạ Tranh, cảnh sát tỏ vẻ nghi ngờ đến cực điểm.
Đây không phải là biểu tình xót thương bạn mình, mà chính là sợ kẻ tiếp theo sẽ là mình.
Biểu tình của Tử Ngạn và Tử Đông Quân khiến cho cảnh sát có chút nhìn không thấu.
Thường người con người sẽ ẩn hiện một chút lay động trong ánh mắt vì ai cũng có tạp niệm trong lòng nhưng đôi mắt của cả hai đều mờ mịt bất động.
Tựa như một lớp sương dày không ai có thể phá vỡ.
Một lúc lâu, cảnh sát chỉ có thể tạm đưa ra kết luận đây là một vụ tự sát.
Nhưng động cơ thì không rõ, khiến cho cha mẹ của Hạ Tranh rất tức giận.
Cục cảnh sát cũng không muốn đắc tội giới quyền quý, đành hứa ngày mai sẽ quay lại kiểm tra tiếp.
Trong đội điều tra lần này, đội trưởng là cảnh sát Lưu, ông ấy cũng sắp về hưu rồi, vốn dĩ sẽ không cần lãnh đạo việc này nhưng đụng đến dân có tiền có quyền chỉ có thể nhờ cảnh sát Lưu có xuất thân học cao mà đối đáp.
Cảnh sát Lưu nhìn theo bóng dáng của Tử Ngạn và Tử Đông Quân, hai cái bóng dưới ánh chiều tà nhưng như hòa làm một với nhau.
Thậm chí, lão còn dụi mắt mấy lần để kiểm chứng nhưng kết quả vẫn y như cũ.
-"Hai vị đó không phải anh em sao ?"-
•
Tử Đông Quân vừa lên đã hơi phụng phịu, trút bỏ hoàn toàn lớp vỏ thiếu gia lúc nãy.
-"Chị không nghe tôi"-
Học sinh trong giới quý tộc được chia làm hai loại: Một là ngoan như cừu, hai là nổi loạn trở thành những con sói đầu đàn.
Sói là một bộ phận thế hệ mới được cho là đáng khinh bỉ nhất của giới thương lưu.
Bởi vì cha mẹ, hay ông bà của học sinh đều là những nhân vật có tiếng tăm trong thương trường, chính trị, bọn họ thích những đứa con ngoan ngoãn nghe lời trở thành con cờ trong tay bọn họ.
Không ai thích những con cờ khó kiểm soát cả.
Nhưng cừu cũng sẽ nổi điên, huống chi những con cừu biết ăn thịt người..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...