Suốt một buổi chiều ,thần trí của Tống Vân Hành cứ trôi dạt ở nơi đâu , hắn thường xuyên lơ đễnh mất tập trung khiến cho các cảnh quay cứ bị un liên tục.
_ Vân Hành ! Cậu rốt cuộc là bị làm sao vậy ? Đây là cảnh tình cảm mà cậu nhìn nữ chính bằng ánh mắt đó là sao ? Cậu buồn ngủ hả ? _ Trịnh Lôi nhíu mày , ông hậm hực cầm trong tay quyển kịch bản ,chống nạnh nghiến răng ,đi qua đi lại.
_ Thật xin lỗi , là trạng thái của tôi không tốt , đã làm ảnh hưởng đến tất cả mọi người rồi.
_ Nét mặt của Tống Vân Hành không giấu được sự mệt mỏi và chán chường.
Hắn chân thành cuối đầu xin lỗi trước Trịnh Lôi và ekip dựng phim.
_ Thôi được rồi ,dù sao cũng xảy ra quá nhiều chuyện rồi , phân cảnh hôm nay kết thúc tại đây đi ,ngày mai lại quay tiếp.
_ Trịnh Lôi bất đắc dĩ phẩy phẩy tay ra hiệu cho tất cả mọi người kết thúc công việc.
* * *
Vừa về đến khách sạn ,Tống Vân Hành đã ngã người nằm nhoài trên giường lớn .Nguyên một ngày hôm nay hắn cứ có cảm giác như bản thân mình vẫn luôn bị ai đó nhìn chằm chằm từ phía sau lưng.
Những ký ức điên loan đảo phượng tràn ngập sắc xuân của tối hôm qua cứ như một thước phim chiếu chậm, không ngừng tua đi tua lại ở trong đầu.
Còn có ...ánh mắt thâm tình và gương mặt quen thuộc của người thiếu niên đó.
Tất cả mọi thứ cứ như những sợi tơ đang bện chặt ,đan xen với nhau rồi vây hãm linh hồn hắn trong một vũng lầy không thể nào thóat được .
" Reng ! Reng " !
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên trong căn phòng tĩnh lặng làm cắt ngang mạch suy nghĩ hỗn loạn của Tống Vân Hành .
Hắn cầm lấy điện thoại ,hàng lông mày vẫn luôn âu sầu nhíu chặt dần dần giãn ra .
_ Mẹ !_ Tống Vân Hành thấp giọng gọi , thanh âm ôn hòa dễ nghe như một chú cún con .
_ Con đang làm gì đấy ? Đã ăn gì chưa ? _Người bên kia đầu dây quan tâm hỏi.
_ Con đang nghĩ ở khách sạn.
Ban nãy đã ăn xong cơm tối rồi.
_ Tống Vân Hành thành thật trả lời , hệt như một học sinh ngoan đang trả lời từng câu hỏi kiểm tra của giáo viên .
_ Thế hôm nay quay phim có mệt lắm không ?_ Người kia lại tiếp tục hỏi.
Giọng nói rất đôn hậu dịu dàng .
_ Dạ không ạ.
Mọi thứ vẫn ổn.
_ Tống Vân Hành không nhắc đến chuyện bị thương và sự việc hỗn loạn xảy ra trong đoàn phim ngày hôm nay.
Hắn không muốn mẹ hắn phải thấp thỏm lo lắng .
Tống Vân Hành từ nhỏ đã là người rất hiểu chuyện .Cha của hắn mất sớm , ông mất trong một vụ tai nạn giao thông thảm khốc.
Hắn lớn lên trong một gia đình có nền kinh tế thuộc hàng trung lưu .Mẹ là Lưu Giai Linh là một giảng viên thanh nhạc của một trường Đại học có tiếng ở thủ đô.
Dưới hắn còn có một cô em gái tên là Tống Vân Thu hiện đang là bác sĩ thực tập trong một Bệnh viện lớn.
Vui vẻ trò chuyện với Lưu Giai Linh một lúc lâu rồi mới lưu luyến cúp máy.Tống Vân Hành mang theo một thân chán chường uể oải đi vào trong phòng tắm.
Hắn xả nước đầy bồn ,thư thả trầm mình trong làn nước ấm .
Một bàn tay trắng trẻo khớp xương rõ ràng dần dần xuất hiện dưới làn nước chập chờn mờ ảo.
Trân trọng mà tỉ mỉ vân vê từng đường nét sắc xảo trên khuôn mặt anh tuấn của Tống Vân Hành .
Mơ màng mở mắt , Tống Vân Hành còn chưa kịp nhìn rõ mọi thứ xung quanh ,đã cảm nhận được hơi thở lãnh lẽo và cái chạm thật khẽ ở trên môi .
_ A Hành ! _Thanh âm quen thuộc ,ngọt ngào mà ma mị truyền đến bên tai khiến cho trái tim vẫn đang yên vị của Tống Vân Hành không khỏi giật thót.
Đầu óc hắn lại bắt đầu trở nên mơ hồ , tay chân cũng mềm ra không còn chút sức lực.Sợi dây lí trí tỉnh táo còn xót lại trong đầu không ngừng thúc giục hắn phải kháng cự lại sự đụng chạm của ai kia.
Thế nhưng thân thể còn chưa kịp làm gì , môi đã bị người chiếm giữ ,dè dặt ngậm lấy , mút mát giao triền .Răng hàm thoáng chốc bị cậy mở , đầu lưỡi trơn mềm ướt át nhanh chóng len vào ,cẩn thận đảo lộng, tước đoạt hết thảy từng hơi thở và tư vị ngọt ngào ở bên trong .
Cuối cùng thì lí trí của Tống Vân Hành cũng phải đầu hàng chịu thua trước bản năng sinh lí của cơ thể.
Hắn há miệng thở dốc , dục vọng bên dưới đã bắt đầu có dấu hiệu rục rịch cứng lên .
Môi dưới bị cắn nhẹ một cái rồi mới tách ra ,kéo theo một sợi chỉ bạc óng ánh.
Gương mặt yêu nghiệt của Tiêu Huân gần ngay trong gang tấc khiến cho trái tim của Tống Vân Hành càng thêm hoảng hốt đập loạn.
Hắn hơi cụp mi mắt ,cố gắng không nhìn tới dáng vẻ câu nhân của người trước mặt , phân thân bên dưới đã trướng đến phát đau .
_ A Hành , nhìn ta ! Ngươi nhìn ta đi.
_ Thanh âm mềm mỏng nỉ non không ngừng quanh quẩn ở bên tai.
Rốt cuộc cũng thành công dẫn dụ Tống Vân Hành.
Ánh mắt hắn dừng lại trên thân thể trắng nõn xích lõa của Tiêu Huân , yết hầu dần trở nên khô khốc ,da mặt cũng từng chút từng chút nóng bừng.
Hắn lúng túng di chuyển tầm nhìn , lửa dục trong lòng lại chộn rộn không yên .Cằm bị người trước mặt khẽ khàng nâng lên , một nụ hôn nhẹ phớt qua như chuồn chuồn lướt nước đáp ở trên môi.
Bàn tay lạnh lẽo mềm mại của Tiêu Huân trượt dài từ cằm qua cổ rồi dừng lại vuốt ve trên từng khối cơ bụng săn chắc của Tống Vân Hành .Đôi môi mỏng ướt át cũng dần dần hôn xuống ,há miệng ngậm lấy bộ vị đàn ông đang ***** **** nóng rực ở bên dưới.
_Hừm ...! _ Tống Vân Hành nặng nề thở hắc ra một hơi.
Trong đôi đồng tử đen láy nhuốm lên màu dục vọng.
Hắn chậm rãi đẩy đưa thân dưới , đem toàn bộ "hung khí" tiến sâu vào khoang miệng ẩm ướt nhỏ hẹp của Tiêu Huân .
Dưới làn nước chập chờn mờ ảo và sắc màu vàng cam dịu nhẹ của ánh đèn trần ,hai thân thể nóng bỏng trần trụi không ngừng quấn lấy nhau , dây dưa đưa đẩy .
Tiếng thở dốc đứt quãng hòa cùng với những âm thanh va chạm phóng túng như dệt ra một giấc mộng xuân kiều diễm khiến con người ta tình nguyện trầm mê ,đọa vào tình ái.
Chỉ tiếc là đoạn tình này chẳng khác gì một cái hố sâu ,khi đã rơi vào thì đừng hòng trốn thoát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...