Ngày rời khỏi Giang Nam ,Chu Thư Hành nhìn thấy ánh mắt bịn rịn lưu luyến của Tiêu Huân đứng từ xa lặng lẽ dõi theo thì không khỏi đau lòng xót dạ.
Hắn kiềm lại dây cương ,phóng xuống xe ngựa , chạy ngược về phía cổng thành, đem thân thể mảnh mai cô độc của người kia kéo vào lòng ôm chặt .
Tiêu Huân có chút bất ngờ trước hành động bạo dạng ở chốn đông người của hắn.
Thế nhưng y cũng chẳng thèm để tâm đến thế tục ngoài kia đánh giá thế nào.
Y chỉ biết có hắn , biết mỗi hắn và chỉ duy nhất hắn.
Trong mắt , trong tim ,chẳng thể chứa thêm nổi bất cứ một người nào .Xem như y ích kỷ đi , y không muốn phải dè dặt giữ kẽ , cũng không muốn âm thầm làm ái nhân sống trong bóng tối chỉ mơ cầu những ấp ôm vụng trộm mà không có nổi một lần kề cận công khai .
Nhu thuận tựa đầu lên lồng ngực vững chãi rắn chắc, vòng tay của Tiêu Huân âm thầm siết lấy thắt lưng của Chu Thư Hành ,như muốn đem từng tấc da thịt của bản thân hòa vào trong xương máu ,cốt tủy của người đối diện .
_ A Hành ! _Y mềm giọng gọi , nghe như đang thổn thức nỉ non .
Thanh âm đó nhẹ bẫng ngọt ngào như một bộ vuốt mèo, khều nhẹ lên trái tim đang bồi hồi đập loạn của Chu Thư Hành.
Hắn nâng cằm y lên , ôn nhu hôn xuống vầng trán tinh mịn thanh tú của người thương ,hơi cúi thấp đầu ghé vào tai y nói nhỏ :
_ Chờ đến thu sang ,đề tên bảng vàng ,ta nhất định sẽ mang đủ sính lễ, thập lý hồng trang đón ngươi vào Chu phủ .Huân nhi ,ngươi nhất định phải tin ta .
Tiêu Huân nhìn hắn ,khóe môi chầm chậm câu lên ,vẽ ra một nét cười rạng rỡ sắc xuân .
_ Được ,ta tin ngươi .
_ _ _
Thái Ninh năm đầu tiên ,sau khi trải qua ba vòng thi : binh pháp , bắn cung và đấu võ kéo dài từ Mạnh hạ thượng tuần đến Trọng thu hạ hoán .Triều đình rốt cuộc cũng chọn ra được ba người xuất sắc nhất để đề tên bảng vàng.
Trong đó người đứng đầu ở vị trí đầu tiên ,vang danh hiển hách,không ai khác mà chính là đích tử Chu gia _ Chu Thư Hành.
Hắn trở thành Võ Trạng Nguyên trẻ tuổi nhất Thiên Triều khi tuổi đời chỉ vừa tròn mười tám .
Ngày tiến cung nhận lễ sắc phong , Chu Thư Hành lần nữa ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu "Kim loan điện" được trảm trổ bằng vàng rồng tráng lệ uy nghiêm treo ở trước cửa lớn.
Hai mắt hắn không khỏi cay xè ,đỏ hoe ứa lệ.
Vẫn nhớ ngày ấy ,khi bản thân hắn vẫn còn là một thiếu niên thấp cổ bé họng.
Hắn đã quỳ ở đây , quỳ ở trước cửa điện này mà chịu bao tủi hờn khinh nhục.
Nay thân hắn đã lớn , chí cũng đã cao , người ngồi trên long vị kia cũng chẳng còn là vị vua hồ đồ mụ mị khi xưa.
Hắn rốt cuộc cũng có thể thẳng lưng mà tiến , vững bước mà đi , không cần phải đeo lên cái mác con của tội thần mà khom lưng cúi gối .
Vén mạnh vạt áo bào chấp tay hành lễ , Chu Thư Hành nghiêm chỉnh cung kính quỳ xuống trước thánh nhan đang bễ nghễ ngồi ở trên cao .
_ Thần -Đích trưởng tử Chu gia - Chu Thư Hành tham kiến bệ hạ.
Bệ hạ vạn tuế ...vạn tuế ...vạn vạn tuế .
_ Ái khanh bình thân ! _ Huyền Đức đế nhàn nhạt lên tiếng.
Giọng nói trầm ổn đạm nhiên không nhìn ra chút cảm tình vui giận .
Chu Thư Hành theo lệnh đứng lên ,sau đó liền nghe thấy thanh âm lảnh lót vang dội của một vị công công trẻ tuổi lưu loát truyền sang .
_ " Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng đế Chiếu viết.
Canh Tý niên Trọng thu hạ hoán , Đích trưởng tử Chu gia _ Chu Thư Hành tuổi trẻ tài cao ,đã xuất sắc vượt qua kỳ thi luận võ do triều đình tổ chức.
Trở thành Võ trạng nguyên ghi tên bảng vàng đề danh sử sách.
Nay ban cho chức quan An phủ sứ trấn thủ Giang Nam.
Kết hôn phối với Vĩnh An công chúa ." _ Dứt lời , vị công công kia liền đem chiếu thư khép lại ,đưa đến trước mặt Chu Thư Hành.
_ Mời Chu công tử cúi đầu lĩnh chỉ.
Chu Thư Hành dường như chết lặng ,sắc mặt hắn tái xanh đứng đờ ra tại chỗ trông chẳng khác gì một khối băng lạnh lẽo vô hồn .
_ Chu công tử ...mời lĩnh chỉ.
_ Vị công công kia đợi mãi mà chẳng thấy hồi âm , đành lên tiếng thấp giọng nhắc nhở .
Chu Thư Hành lúc này mới bàng hoàng chợt tỉnh , hắn tiến lên vài bước , bỏ qua thánh chỉ ở trên tay của vị công công kia.
Đột ngột quỳ xuống , dập đầu hành lễ với Huyền Đức đế .
_ Xin bệ hạ thứ tội.
Thần sớm đã có người trong lòng ,không thể nào kết duyên với Vĩnh An công chúa .
Hàng mày kiếm của Huyền Đức đế hơi hơi chau lại , đôi đồng tử thâm thúy ám trầm thoáng hiện lên một tia bất mãn.
Gã gằn giọng chất vấn , sắc mặt đã tối lại chẳng còn vẻ ôn hòa nhã nhặn khi xưa .
_ Khanh đây là muốn kháng chỉ ?Cảm thấy Hoàng muội của trẫm không xứng với khanh hay là không sánh bằng đóa hoa bụi cỏ mà khanh vơ phải ?
Bàn tay của Chu Thư Hành âm thầm siết chặt.
Nhiệt khí của tuổi thiếu niên chỉ mới vừa trổi dậy nay lại như tro tàn nguội lạnh nát tan .Hóa ra từ cổ chí kim, tâm của đế vương đều phức tạp khó đoán như nhau.
Kẻ ngồi ở trên ngôi cao chín bệ nào có ai không đổi dạ thay lòng ,bị quyền lực che mờ lý trí.
Minh Đức đế khi xưa đã vậy , Huyền Đức đế lên thay cũng chẳng có khác chi .
_ Thần không có ý đó.
Thỉnh xin bệ hạ nguôi giận mà suy xét kỹ càng.
_ Chu Thư Hành thành khẩn cúi đầu , thấp giọng giải thích.
_ Chu gia vẫn còn đang mang tội , thần nay cũng chỉ là một quan trạng nguyên nhỏ bé thấp hèn.
Sao có thể sánh vai cùng với Vĩnh An công chúa cành vàng lá ngọc .Mối hôn sự này ..thần là đũa móc không dám trèo mâm son.
Khẩn xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ.
_ Chu gia hai đời tận trung báo quốc , công trạng nhiều không đếm xuể .Trẫm không muốn chỉ vì một sai lầm lúc thần trí mơ hồ của Trấn Quốc Công mà trở mặt hắt hủi ,tận diệt Chu gia.
_ Huyền Đức đế bày ra dáng vẻ rộng lượng nhân từ đáng có của một bậc minh quân.
.
_ Khanh là con nhà tướng , thiếu niên oai hùng tương lai rộng mở .Vĩnh An công chúa lại cao quý đoan trang.
Hai người trai tài gái sắc ,cằm sắt hòa minh , có chỗ nào mà không xứng đôi giai ngẫu .
_ Bệ hạ..._ Chu Thư Hành vẫn còn muốn giải bày từ chối , thế nhưng lời còn chưa kịp nói ra đã bị Huyền Đức đế cường ngạnh cắt ngang .
_Chu khanh ! Làm phò mã Thiên Triều là điều mà người người ngày đêm mơ ước .Phúc phần này lẽ nào khanh không muốn Chu gia nhận lấy hay sao ?
_ Thần....!_ Cổ họng của Chu Thư Hành khàn đặc ,nghẹn ứ không nói nổi nên lời.
Câu này của Huyền Đức đế là đang ám chỉ hắn về sự tồn vong vinh nhục của Chu gia .Gã là đang nhắc nhở hắn , nhắc nhở hắn Chu gia chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ nằm trong tầm kiểm soát.
Chỉ cần bậc đế vương muốn, nhà họ Chu liền một bước lên mây , còn một khi phật lòng thì tồn vong khó đoán .
Cúi đầu cười trong chua chát , trái tim của Chu Thư Hành thoáng run lên khi nghĩ đến Tiêu Huân.
Hắn siết chặt nắm tay , khô khốc nghẹn ra từng chữ một :
_ Thần tạ chủ long ân .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...