Trong bóng tối mờ mịt , thần thức của Tống Vân Hành như rơi vào trong một chiều không gian khác.
Từng mảnh ký ức nhỏ vụn không ngừng đan xen ,chồng chéo lên nhau dệt ra một giấc mộng dài xưa cũ .
.
.
Thuận thiên năm thứ nhất ,dưới sự trị vì của Minh Đức đế ,Thiên Triều liền mở ra một thời đại hưng thịnh an yên .Với lực lượng quân sự hùng mạnh và tài điều binh khiển tướng của Trấn Quốc Công - Chu Thành ,từng tấc đất ngọn cỏ của Thiên Triều đều được giữ gìn một cách vững vàng trước sự dòm ngó và ý đồ xâm lược của lũ giặc ngoại bang .
Chu gia ở Thượng Kinh được xem như một tướng gia quyền cao chức trọng với hàng loạt những chiến công hiển hách và Binh phù nắm ở trong tay.
Khiến cho không ít văn võ bá quan trong triều phải cuối đầu kính nể và âm thầm ganh đua ,ghen ghét .
Cây cao ắt phải đón gió , đời trước của Chu gia phò trợ tiên đế tranh ngôi lập quốc , đời sau Chu Thành liền bán mạng chốn biên quan để giữ vững sơn hà.
Thế nhưng ,lòng vua khó dò ,Chu gia hai đời tận trung báo quốc lại chỉ đổi lấy sự nghi kỵ và dè chừng của bậc đế vương .
Thuận thiên năm thứ bảy , Minh Đức đế lúc này đã về già.
Gần nửa đời người cao cao tại thượng ngồi ở trên long ỷ nắm giữ quyền sinh sát trong tay khiến cho tâm tính của ông dần dần biến chất trở nên ích kỷ và lệch lạc thâm trầm.
Sự tham luyến quyền lực và căn bệnh đa nghi chẳng khác gì một lũ dòi bọ ,không ngừng cắn nuốt và bào mòn lí trí anh minh sáng suốt của ông .
Thuận thiên năm thứ tám , dưới sự xúi giục của đám hoạn quan và những lời khích bác thọc gậy bánh xe của bọn gian thần , Minh Đức đế bắt đầu nổi lên sát tâm với người của Chu gia .Bởi lẽ ,Chu Thành nắm trong tay Binh phù có thể điều động Lang Nha quân- đội quân dũng mãnh và tinh nhuệ nhất Thiên Triều.
Hơn hết là uy danh của phủ Trấn Quốc Công quá lớn , bách tính ngoài kia chỉ biết đến tài trấn quốc của Chu Thành chớ nào còn nhớ đến tài trị quốc của Minh Đức đế .Cứ như vậy ,những suy nghĩ tối tăm hèn mọn liền không ngừng dâng lên len lỏi vào trong đầu óc đã sớm ngày mụ mị của kẻ ngồi ở trên cao .Khiến cho ông ta đưa ra một quyết định cực kỳ âm tàn độc đoán .
Đầu đông năm ấy , Chu Thành vừa bãi giáp hồi kinh đã được Minh Đức đế mời vào cung tham gia yến tiệc .Ngoài mặt nói muốn làm tiệc tẩy trần khen thưởng chiến công nhưng thực tế lại là một buổi hồng môn yến được trù tính kỹ càng để đẩy y rơi vào trong hiểm cảnh tù tội .
Yến tiệc hôm đó ,Chu Thành bị người hạ mê dược vào trong đồ ăn rồi lôi đến gian phòng của một vị phi tần ở sâu trong hậu cung của Minh Đức đế .Đợi đến khi y mơ màng tỉnh giấc thì bản thân đã bị Cấm vệ quân xông vào vây chặt.
Nằm bên cạnh là thi thể lõa lồ chằng chịt vết thương của vị phi tần kia .Chỉ trong nháy mắt , một Trấn Quốc Công uy nghiêm hiển hách , anh dũng một thời liền bị gắn lên tội danh *** loạn hậu cung khi quân phạm thượng .
Vì trước khi tiên đế băng hà đã ban cho phụ thân của Chu Thành một tấm kim bài miễn tử cộng thêm công trạng của Chu gia quá lớn.
Thế nên Minh Đức đế không có cách nào xử tử Chu Thành ngay tại chỗ mà buộc lòng phải đem y giam vào trong ngục tối .
Ngày ấy ,tuyết lớn phủ khắp Thượng Kinh , có một chàng thiếu niên thân vận hắc y, mày kiếm mắt phượng không ngừng quỳ gối dập đầu trước điện Kim Loan để cầu xin được diện kiến thánh nhan rửa tội cho cha.
Hắn là Chu Thư Hành là Đích trưởng tử của Chu gia.
Tuy tuổi còn nhược quán nhưng đã tinh thông võ thuật và sách lượt điều binh .
_ Chu công tử _ Thanh âm mềm mại réo rắt vang vọng ở bên tai .Chu Thư Hành vừa ngẩng mặt lên đã nhìn thấy vị công công già luôn theo hầu bên cạnh Minh Đức đế chầm chậm đi ra _ Bệ hạ hiện đang cùng với các đại thần trong triều bàn luận chính sự ,không có thời gian để triệu kiến người.
Mong Chu công tử nên biết điều mà nhanh chóng rời đi .
Bàn tay của Chu Thư Hành âm thầm siết chặt ,trong mắt thoáng hiện lên một tia bất mãn xen lẫn oán hờn.
Thế nhưng rất nhanh liền bị hắn mạnh mẽ áp xuống ,bình tĩnh mà trấn định nhìn về phía vị công công kia ,chấp tay hành lễ .
_ Vẫn mong Thường công công truyền lời lại với bệ hạ .Rằng Chu Thư Hành ta thật sự có chuyện quan trọng cần tâu lên .Mong bệ hạ nghĩ tình Chu gia hai đời tận trung phò tá mà dành chút thời gian để nghe ta giải bày .
_ Chu công tử ,người đừng làm khó nô tài.
_ Thường công công nhíu mày chán ghét , có chút mất kiên nhẫn mà cất cao giọng _ Bệ hạ ngày bận trăm công ngàn việc nào có thời gian rãnh mà lo chuyện tép tôm .Chu công tử , nếu người rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt ,vậy nô tài đây đành phải bất kính rồi.
_ Nói đoạn , lão vung nhẹ cây phất trần trong tay ,khinh khỉnh mở miệng nói với hai tên thị vệ đứng hầu trước cửa điện : _ Người đâu , mau đem Chu công tử đuổi khỏi hoàng cung.
Từ nay về sau ,không có ý chỉ của hoàng thượng , người của Chu gia không được phép tiến cung.
Kẻ nào trái lệnh ...giết chết bất luận tội .
Lời nói vừa dứt , hai tên thị vệ cao to lực lưỡng liền hùng hổ xông đến túm lấy bả vai của Chu Thư Hành.
Hắn nhanh nhẹn tránh thoát , muốn động thủ chống lại.
Thế nhưng tay vừa nắm thành quyền , còn chưa kịp xuất ra đã nghe thấy Thường công công lớn tiếng nhắc nhở .
_ Chu công tử , người thế này là muốn kháng chỉ sao ?
Thanh âm lảnh lót sắt nhọn chẳng khác gì một gáo nước lạnh dội thẳng vào cái đầu nóng của Chu Thư Hành.
Khiến hắn não nề lùi bước , cưỡng chế thu lại nắm đấm vừa mới vung lên .
Chỉ chờ có nhiêu đó , hai tên thị vệ liền chớp lấy thời cơ khóa chặt hai tay của Chu Thư Hành , đem hắn lôi đi .
_ Các người đang làm trò gì vậy ? Mau thả người ra cho Cô.
_ Một giọng nói trầm ổn nghiêm nghị bất ngờ vang lên .Người tới là Trữ quân hiện tại của Thiên Triều , Thái tử - Nam Cung Khuyết .
_ Xin điện hạ bớt giận.
_ Thường công công cúi người hành lễ , có chút dè dặt phân bua _Là Chu công tử cứ cố chấp quỳ mãi ở trước cửa điện , đuổi cũng không đi nên buộc lòng nô tài phải kêu người động thủ .
Sự xuất hiện kịp thời của Nam Cung Khuyết khiến cho Thường công công không khỏi thấp điệu nhúng nhường.
Lão âm thầm ném qua một ánh mắt mang tính ám chỉ , hai tên thị vệ liền hiểu ý mà lanh lẹ thả người .
_ Điện hạ , phụ thân ta bị oan.
Cầu điện hạ giúp Chu gia nói một lời công đạo ._ Chu Thư Hành vén lên vạt áo , không chút chần chừ mà khụy gối chấp tay.
Mang theo trông đợi và cầu khẩn mà ngước nhìn vị Thái tử trẻ tuổi cũng là vị tỷ phu vốn đã thân thiết quen thuộc từ lâu .
Nam Cung Khuyết và trưởng nữ Chu gia - Chu Thư Tranh vốn là thanh mai trúc mã bên nhau từ nhỏ.
Gã có thể dễ dàng leo lên vị trí Thái tử nắm giữ thực quyền ở trong tay cũng là nhờ vào sự hậu thuẫn ở phía sau của Chu gia .
_ Thư Hành , Tạm thời đệ hãy lui xuống trước đi.
_ Nam Cung Khuyết tiến điến đỡ lấy Chu Thư Hành , nâng người đứng dậy.
_ Chuyện của nhạc phụ đại nhân ta nhất định sẽ phái người điều tra kỹ càng.
Tuyệt đối sẽ không để người phải gánh chịu hàm oan .
_Nhưng ....
_ Nghe lời ta , đệ hãy trở về đi _ Nam Cung Khuyết thấp giọng khuyên nhủ _ Hiện tại Chu gia đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió .Mọi động thái của đệ và phủ Trấn Quốc Công đều đang bị người khác nhìn chầm chầm.
Nếu bây giờ đệ kích động ,chọc giận thánh nhan sẽ càng có cớ để người khác bắt bẻ định tội.
Chu Thư Hành chần chừ một lúc ,rốt cuộc cũng nghe lời mà trở về Chu gia.
Hắn ngoan ngoãn đợi trong ba ngày ,thứ đợi được lại chính là tin dữ của Chu Thành.
Trấn Quốc Công sinh lòng hổ thẹn đập đầu tự sát ở trong ngục giam.
Chu gia bị bãi bỏ chức vị giáng làm thứ dân ,đuổi khỏi Thượng Kinh.
Con cháu họ Chu sau này không được tham gia thi cử càng không được vào triều làm quan .Một đời uy danh hiển hách của Chu Thành cứ thế mà hủy , Chu gia quyền cao chức trọng cứ thế mà tàn.
Chỉ trong một cái nháy mắt ,người của phủ Trấn Quốc Công chẳng khác gì lũ chuột hôi hám chạy ngoài đường ,bị người người giẫm đạp , khinh rẻ .
Vẫn nhớ , mùa đông năm ấy , tuyết trắng rơi đầy, Chu Thư Hành một thân tang phục đứng trong gió lạnh.
Hai tay hắn ôm chặt lấy bài vị của phụ thân ,ngẩng đầu nhìn cổng thành cao lớn tấp nập người qua kẻ lại.
Hắn thầm nhủ với lòng , một ngày nào đó ,sẽ không xa đâu , hắn nhất định sẽ trở lại nơi đây , nhất định sẽ đem tất thảy những oan khuất và tủi nhục mà Chu gia đã chịu .Đòi lại từng thứ từng thứ một , không thiếu thứ nào .
* * *
Thuận thiên năm thứ chín , Chu Thư Hành lúc này đã tròn mười sáu tuổi, đã trở thành một chàng thiếu niên anh tuấn bức người.
Ngũ quan nảy nở khiến cho khuôn mặt hắn càng thêm phần góc cạnh tinh xảo .Trong đôi mắt phượng hẹp dài đã sớm lui đi nét trong trẻo ngô nghê mà thay vào đó là sự thâm trầm đĩnh đạc .
Sau khi rời khỏi Thượng Kinh , hắn cùng với mẫu thân trở về quê ngoại ở Giang Nam ,sống nương nhờ vào một vị Cửu cửu ở huyện thành.
Cũng may người Cửu cửu này tính tình hiền hòa đôn hậu nên đối đãi với mẹ con hắn rất tốt .
Cuộc sống bình đạm an yên cứ như thế mà ngày nối ngày nhàn nhạt trôi qua .
Một hôm nọ trong lúc luyện võ ở phía sau hậu viện, Chu Thư Hành vô tình phát hiện ra gốc đào lớn ở cạnh tường đã âm thầm kết quả chín hồng ngọt thơm .Bản tính lém lĩnh hiếu động của thiếu niên vẫn còn chưa dứt , hắn không chút chần chừ mà phi thân nhảy lên.
Lén lút trèo qua bức tường trắng đã phủ đầy rêu xanh mà thập thò hái trộm đào của thủ phủ bên cạnh .
Lười nhát bắt chéo chân nằm vắt vẻo trên một cành cây cao to lớn , Chu Thư Hành một tay gối đầu , một tay cầm lấy quả đào mọng nước vừa hái được đưa lên miệng từ từ nhấm nháp .
Trời xanh mây trắng , không khí trong lành ,cộng thêm vài cơn gió nhẹ lướt qua khiến cho mi mắt của Chu Thư Hành không khỏi nặng nề rũ xuống .Hắn đánh một cái ngáp dài rồi buông lỏng thần trí rơi vào trong trạng thái mê man .
Trong một thoáng mơ hồ tưởng chừng như sắp rơi vào trong mộng cảnh , một tiếng đàn trầm bổng du dương bất ngờ truyền đến bên tai làm cho hắn giật mình bật dậy.
Tiếc là nơi mà hắn ngã lưng nào có phải đệm giường êm ái mà là một cành cây cao trơ trọi gồ ghề, thế nên chỉ một phen cử động kia liền đem hắn ngã nhào xuống đất .
_ Ah ! _ Chu Thư Hành rên nhẹ một tiếng .Đau đớn đỡ lấy thắt lưng , lồm cồm ngồi dậy .
_ Ngươi không sao chứ ?_ Một giọng nói trong trẻo nhu thuận khẽ khàng truyền đến bên tai.
Chu Thư Hành vừa ngẩng đầu nhìn lên đã bị thân ảnh bạch y thoát tục của người trước mặt làm cho chấn động ,đứng ngây ra tại chỗ.
Người nọ tóc dài chấm eo , dung mạo thanh tú.
Tuy ngũ quan vẫn còn mang theo nét ngây ngô chưa đủ trưởng thành của tuổi thiếu niên, thế nhưng mắt ngọc mày ngài , sống mũi cao thẳng , môi mỏng cằm thon.
Mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều sắc xảo,diễm lệ hơn người .Y đứng dưới ánh mặt trời dương quang xán lạn ,mái tóc dài đen mượt nhẹ nhàng bay trong gió , vạt áo mỏng phiêu phiêu xinh đẹp chẳng khác gì Trích tiên hạ phàm .
_ Này ! _ Chờ đợi mãi mà không thấy Chu Thư Hành trả lời , người kia mang theo lo lắng mà thấp giọng dò hỏi _ Ngươi có bị thương ở đâu không ?Vì sao lại rơi từ trên cây xuống a ?
Đôi mắt hồ ly linh động của y vừa nhìn sang ,Chu Thư Hành tưởng chừng như bản thân mình nhìn thấy cả một bầu trời đầy sao ẩn trong đôi mắt ấy.
Trái tim hắn không khỏi đập loạn , hai tai cũng bắt đầu đỏ ửng nóng ran .
_Ta ...ta không sao ._ Chu Thư Hành xấu hổ gãi đầu .Hắn có chút chột dạ biện giải _ Xin lỗi là ta đã hái trộm đào của nhà công tử .Ta thất lễ rồi .
Người đối diện khẽ cười ,đuôi mắt cong cong ,không chút để ý mà phất phất tay
_ Không có gì.
Ngươi không bị thương là tốt rồi.
Đào trong vườn nhà ta kết quả nhiều lắm , nếu công tử thích , ta có thể bảo người hầu trong nhà hái xuống mang qua biếu công tử một ít xem như quà gặp mặt.
_Đa tạ lòng tốt của công tử _ Chu Thư Hành cảm kích cúi đầu .Có chút ái ngại mà thấp giọng nói tiếp _ Thật ra không cần phải phiền đến người hầu trong phủ đâu.
Ta ...ta có thể tự mình hái được .
_ Ừm.
_ Người kia mỉm cười ,gật nhẹ đầu đồng ý.
Sau đó liền di chuyển bước chân muốn xoay người rời đi .
Thấy vậy , Chu Thư Hành liền cuống quýt , mở miệng gọi một tiếng .
_ Khoan ...khoan đã !
_ Công tử còn có chuyện gì sao ?_ Người nọ khó hiểu hỏi , ánh mắt ngây thơ , ngờ nghệch như một chú nai con nhìn đến Chu Thư Hành .
_ Tại hạ là Đích trưởng tử của Chu gia - Chu Thư Hành _ Hắn ưỡn ngực ,thẳng lưng , nghiêm chỉnh chấp tay giới thiệu.
Sau đó lại mang theo trông chờ mà nhìn người trước mặt , do dự chẳng dám ngỏ lời .
_ Đã biết _ Y ngắn gọn đáp , trong đôi đồng tử đen láy hiện lên chút giảo hoạt .Giả vờ chẳng mấy để tâm mà xoay người rời đi .
_ Này ! _ Chu Thư Hành sốt ruột gọi với theo ._ Công tử vẫn còn chưa cho ta biết tên mà ?
Người nọ nghe tiếng liền dừng lại bước chân , ngoái đầu nhìn sang .Y lẳng lặng đứng dưới mái hiên , nghênh đón một làn gió nhẹ thổi qua , khóe môi khẽ khàng cong lên ,vẽ ra một nét cười ôn nhu như nước .
_ Trưởng tử Tiêu gia _ Tiêu Huân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...