Ngàn Năm
Đêm dần trôi ,mảnh trăng tròn vành vạnh treo giữa trời cao cũng dần dần trở nên ảm đạm .Trong bóng tối u tĩnh mờ mịt , thân hình đĩnh đạc của Tống Vân Hành càng thêm phần cô độc lẻ loi.
Hắn đứng một mình ở ban công lộng gió , lặng thinh nhìn về phía xa xăm .
_ Không ngủ được à ? _ Bả vai bị vỗ nhẹ một cái , trước mặt Tống Vân Hành liền xuất hiện gương mặt tròn trịa đã có vài phần mất sắc tiều tụy của Trần Lập Quang.
Anh giơ lên một lon bia ướp lạnh đưa về phía hắn :_ Uống chút không ?
Tống Vân Hành gật đầu nhận lấy ,thành thục bật mở nắp lon rồi uống ực một hơi.
Vị đắng nơi đầu lưỡi khiến cho toàn bộ tri giác của hắn từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu.
_ Trần Khải vẫn ổn chứ ? _ Tống Vân Hành thấp giọng hỏi.
Tuy biết gã pháp sư kia chỉ là phường lừa gạt ,thế nhưng hắn không muốn bất kỳ ai vì chuyện của mình mà xảy ra sự cố nguy hiểm đến tính mạng .
_ Vẫn ổn.
_ Trần Lập Quang đáp ,anh cũng hé môi nhấp một ngụm bia để giải sầu.
Sau đó lại tức giận nói thêm ._ Tôi để Olwen ở lại bệnh viện chăm sóc cho anh ta rồi .Khốn thật !Làm hại ông đây tốn một đống tiền, rốt cuộc lại chẳng làm được cái tích sự gì .
_ Lần này làm phiền anh nhiều rồi.
_ Tống Vân Hành ảo não thở dài , thanh âm nhẹ bẫng mang theo vài phần áy náy .
Trần Lập Quang hếch mũi ,ngạo kiều xì một tiếng .
_Chẳng phải lần nào cậu dính phải vận đào hoa , cũng là một tay anh giải quyết đó sao ! Chuyện như ăn cơm bữa , phiền gì nữa mà phiền.
_ Nói rồi Trần Lập Quang lại có chút mệt mỏi day trán.
_ Chỉ là lần này thật sự gặp rắc rối to rồi ! _ Anh thấp giọng than thở.
Sau đó lại đem ánh mắt hiếu kỳ , dò xét nhìn sang Tống Vân Hành _ Cậu nói xem tên quỷ nam kia rốt cuộc là vì cái gì mà lại đeo bám cậu ? Nếu thật là vì tiền duyên chưa dứt vậy thì duyên kia phải sâu đến mức nào mới có thể day dưa đến tận kiếp này ?
Đúng vậy , rốt cuộc là duyên phải sâu ,tình phải đậm đến mức nào mới khiến người kia không nhập luân hồi ,cam tâm tình nguyện chờ đợi hắn suốt cả ngàn năm ?
Tống Vân Hành im lặng không đáp , hắn cũng chẳng biết phải đáp lại Trần Lập Quang thế nào khi trong lòng là một mớ ngỗn ngang trăn trở.
Hắn vốn là một thanh niên sống ở thế kỷ hai mươi mốt, sống ở thời đại của khoa học và kỹ thuật.Hắn bình lặng trải qua hai mươi bốn năm cuộc đời với đủ loại cảm xúc vui buồn như bao người khác .Hắn có gia đình ,có bạn bè , có đồng nghiệp ,có ước mơ và hoài bão của riêng mình.
Hắn là ca sĩ cũng là diễn viên lưu lượng tuyến đầu được người người săn đón.
Những gì mà hắn nhận thức ,hắn trải qua đều chỉ gói gọn trong bấy nhiêu năm nhân sinh ngắn ngủi.
Hắn làm gì nhớ được chuyện xưa , làm gì còn nhận ra người cũ khi thời gian là một con dao sắt bén tàn nhẫn chặt đứt mọi tơ tình.
Nặng nề khép lại mi mắt , cố gắng phớt lờ cảm giác cay xè đau rát nơi giác mạt , Tống Vân Hành ngửa đầu nốc cạn lon bia còn uống dở ở trên tay.
Không nói không rằng chỉ lẳng lặng nhìn về nơi bóng tối.
Trần Lập Quang thấy hắn như vậy ,cũng không nói gì thêm chỉ thủy chung làm một người bạn tri kỷ ,sóng vai cùng hắn trải qua đêm dài tịch mịch đợi đến tận bình minh .
* * *
Nửa tháng sau đó , cuộc sống sinh hoạt của Tống Vân Hành dường như trở lại với vòng quay bận rộn mà bình đạm như thường .Ngoại trừ những lúc vô tình cảm nhận được ánh mắt của người kia thì hắn chẳng còn nhìn thấy bóng dáng của y trong những giấc mơ xuân kiều diễm.
"Loạn thế "từ lúc bấm máy đến nay đã qua hơn một tháng , những phân đoạn ngoại cảnh quan trọng đều đã được quay xong ,phần còn lại sẽ được quay ở phim trường của thủ đô .
Xuất sắc hoàn thành xong cảnh quay cuối cùng trong tràn vỗ tay sảng khoái và nụ cười khen ngợi của Trịnh Lôi và tổ đạo diễn.
Tống Vân Hành có chút trống rỗng đi về phía hậu trường để nhân viên trong đoàn tiến hành tẩy trang và cởi bỏ cổ phục.
Vé máy bay đã được Olwen đặt trước cách đây mấy hôm , lịch trình làm việc cũng đã được Trần Lập Quang sắp xếp ổn thỏa.
Chỉ ngày mai thôi ,hắn sẽ rời khỏi nơi này ,về lại thủ đô phồn hoa náo nhiệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...