Bạch Vân mở mắt, tầm nhìn vẫn chưa kịp hồi phục, tâm thế vô cùng cảnh giác.
Nghe thấy bên cạnh có tiếng động, nàng lập tức xoay người, kéo mạnh kẻ kia đè xuống giường, bàn tay lần lên cổ, siết lấy.
Đến khi ánh sáng trở lại đôi mắt, Bạch Vân mới chợt nhận ra người đang bị mình đè dưới người là Trịnh Khinh Ái.
Người kia im lặng nhìn nàng, Bạch Vân quay đầu sang bên, phát hiện bát cháo mà Trịnh Khinh Ái mang vào đã vỡ nát dưới sàn.
"Bạch Vân, đừng sợ." Người kia dịu dàng nói.
Bạch Vân hoảng hốt buông tay, nhưng trên cổ Trịnh Khinh Ái đã vương lại vết đỏ.
Nàng vội vã bước xuống giường, chân giẫm lên cháo nóng cũng không hay biết, Trịnh Khinh Ái nhanh chóng với tay, nắm lấy nàng.
"Đừng cử động.
Lời y sư nói, Bạch Vân không thể không nghe, biết không?"
Nghe Thiên nữ nói, Bạch Vân mới dần dần dịu lại, nàng ngoan ngoãn ngồi trên giường, không động đậy nữa.
Trịnh Khinh Ái im lặng nhìn nàng, sau đó mới từ từ ngồi xuống, lấy ra khăn tay, muốn giúp nàng lau đi những vệt cháo dính ở bàn chân.
"Đừng..." Bạch Vân chợt cất tiếng.
Trịnh Khinh Ái không đáp lại, nàng ta giữ lấy chân nàng, dịu dàng lau đi những vệt cháo nóng bám lên gót chân.
"Trịnh Khinh Ái." Bạch Vân khẽ gọi.
"Ta ở đây." Thiên nữ đáp.
"Mắt của nàng, thực chất không hề mù đúng không?"
Trịnh Khinh Ái im lặng đôi chút, cuối cùng cười nói.
"Mù và không mù thì có khác biệt gì đâu."
"Cũng đúng." Bạch Vân lẩm bẩm.
"Chẳng còn quan trọng nữa rồi."
"Chúng ta đều là những nạn nhân của thế thời, Bạch Vân." Thiên nữ vươn tay, chạm lên tóc nàng, dịu dàng vén nó ra sau tai.
"Chúng ta bị kẹt vào một vòng luẩn quẩn của oán ân, của duyên số."
"Có kẻ đường hoàng đối mặt, có kẻ ngoảnh đầu làm ngơ, có kẻ hèn nhát trốn chạy."
"Chẳng có gì sai lầm khi trốn chạy cả.
Thế thời không sai, thế thời chỉ làm nhiệm vụ của nó, và ta cũng vậy, ta chỉ bảo vệ bản thân ta."
Bạch Vân không đáp lại, nàng quay đầu sang cửa sổ.
Trịnh Khinh Ái lặng lẽ quay bước ra bên ngoài, để lại không gian riêng tư cho nàng.
Lập thu vừa hết, rừng bạch dương đã bắt đầu rụng lá.
Vài cơn mưa đầu tiết xử thử lặng lẽ rơi.
Bạch Vân ngồi trên chiếc bàn gỗ mình từng cùng Thắng Quân chơi bài lục đế, ngón tay nhẹ nhàng xoay lá bài nhân.
Bộ bài Thắng Quân mang theo đã bị nhuốm máu, chỉ còn mỗi lá này nguyên vẹn.
Nhân phá hủy vạn vật, nhân cũng sinh vạn vật.
Vì thế chỉ cần sở hữu bốn lá nhân, ván bài sẽ kết thúc.
Bốn lá nhân, giờ chỉ còn một.
Nực cười làm sao.
Trong lúc Bạch Vân vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, một tán ô nhẹ nhàng với tới, che đi cơn mưa đang dần trở nên nặng hạt.
"Ta đoán Bạch Vân sẽ đến đây." Trịnh Khinh Ái nói khẽ.
"Nàng tìm tôi sao?" Bạch Vân cất tiếng hỏi.
"Không, trưởng thôn lại đến mời ta đến dự tiết xử thử, ta đang tìm chỗ trốn." Người kia thản nhiên đáp.
"Sau bạch lộ rồi đến thu phân, tết chong đèn sẽ chạm ngõ."
Ngày xửa ngày xưa, có một con thỏ ngoan ngoãn, trong một lần rời hang đi tìm thức ăn ở một nơi xa, nó bị lạc đường về nhà.
Khi đêm đen dần buông xuống, bốn bề phẳng lặng, không có ánh đèn, nó tìm được một cái hang.
Bên trong ấm áp vô ngần, lửa bập bùng, tiếng cười nói vui vẻ vang lên không dứt.
Tưởng lầm gia đình không quan tâm đến sự tồn tại của bản thân, con thỏ bỏ chạy trong đêm, bên dưới ánh trăng vằng vặc soi sáng.
Nó cứ chạy mãi chạy mãi, đến khi ngẩng đầu nhìn lên, cũng chỉ có mỗi vầng trăng dịu dàng đuổi theo nó.
Thế rồi chẳng biết trong cơn tuyệt vọng quẫn trí, hay trót phải lòng ánh trăng huyền ảo kia.
Thỏ con nhảy xuống dòng sông phản chiếu mặt trăng nó, rồi cứ thế biến mất.
Về sau, cứ mỗi vào dịp thu phân, khi trăng sáng nhất, người dân Đại Ngư sẽ thắp đèn trước nhà, để thỏ con có thể tìm về được gia đình mình.
Cũng như để những con người tha hương, chu du khắp chốn tìm về được quê hương.
"Nếu ta treo đèn lồng trước cửa phòng mình, Bạch Vân sẽ đến tìm ta chứ?"
"Tôi trèo cửa sổ nhé?" Bạch Vân thoáng đùa.
"Vậy ta sẽ không chốt cửa."
Bạch lộ qua, thu phân đến, tết chong đèn chạm ngõ.
Khắp rừng bạch dương treo đầy những ngọn đèn to nhỏ của yêu tộc lẫn người dân thôn Khai Song.
Bạch Vân thất hứa.
Mặc cho ánh đèn từ phòng Trịnh Khinh Ái đang dịu dàng soi sáng hành lang, và đường đi chỉ cách chưa đến mười bước chân, nhưng nàng vẫn yên vị trên giường.
Đâu đó mùi lá khô bị đốt cháy chạm đến cánh mũi làm nàng vô thức nhìn vào thanh chủy thủ trên bàn.
Hắc Sát môn từng là nhà nàng.
Hắc Tử Sang từng là cha nàng, những đồng môn ở đó từng là quyến thuộc của nàng.
Tết chong đèn là tết đoàn viên, liệu có đâu đó trong hằng hà sa số các khả năng, Bạch Vân đã sai?
Từ ánh mắt dịu dàng của ông ta khi trao cho nàng thanh chủy thủ đến những lời khen và cái xoa đầu khi Bạch Vân hoàn thành nhiệm vụ.
Nàng không nhớ nỗi khi ấy mình đã vui vẻ như thế nào, hệt như một đứa trẻ được cha yêu thương, Bạch Vân cố hết sức để thể hiện bản thân, mong chờ ông ấy hướng ánh mắt về mình nhiều hơn nữa.
Biết đâu Bạch Vân đã sai?
Nàng tự bật cười, sau đó chợt đứng dậy, muốn đóng lại cửa phòng mình, trốn khỏi ánh trăng đang vằng vặc ngoài kia.
Thế nhưng trước khi Bạch Vân kịp khép cửa, gót sen của Trịnh Khinh Ái đã dừng trước phòng nàng.
"Bạch Vân định ngủ sao?"
"Phải." Nàng nói.
"Nhưng trăng sáng quá, tôi muốn đóng cửa."
"Quả đúng là ánh trăng đang quá đỗi chói mắt." Thiên nữ đồng tình.
"Như thể đang dụ dỗ người khác sa bẫy."
"Vậy..." Giọng nàng ta khẽ kéo dài.
"Bạch Vân có thể thương xót mà cho ta một chỗ trú chân không?"
Trước sự chủ động của người kia, Bạch Vân do dự trong chốc lát, cuối cùng thở ra một hơi dài, mở cửa.
Trịnh Khinh Ái mang theo một ít rượu, nàng ta tiến vào phòng, rồi cứ đứng đó, như chờ đợi một sự cho phép để có thể ngồi xuống.
Bạch Vân kéo ghế, như được ban ân, Thiên nữ đặt rượu lên bàn, ngồi đối diện nàng.
Cửa sổ chưa kịp đóng lại, ánh trăng vẫn soi sáng ngoài kia, nhẹ nhàng tô điểm cho Trịnh Khinh Ái một vầng hào quang mờ ảo.
Có khi nàng ta mới là ánh trăng dụ dỗ người khác sa vào bẫy.
Bạch Vân thoáng nghĩ.
Nàng không phải chưa từng xem được ánh trăng đẹp, Bạch Vân từng đi làm nhiệm vụ ở thảo nguyên, trăng nơi ấy sáng rực rỡ, từng vầng sáng ấm áp chiếu xuống con sông bên cạnh, đẹp đến ngỡ ngàng, thoáng chốc, nàng đã nghĩ rằng nếu mình là chú thỏ con lạc đường kia, mình cũng sẽ lao xuống dòng sông.
"Ta rót cho Bạch Vân một ly rượu nhé?" Người kia cất tiếng hỏi.
"Được.
Dù sao tôi cũng chẳng có gì để làm, biết đâu sau khi đã say đủ chén rượu, đã uống đủ ánh trăng, tôi sẽ ngủ được." Cơn mất ngủ kéo càng lúc càng dài, Bạch Vân càng kiệt quệ, Bạch Vân mơ mơ màng màng giữa tỉnh và mơ, rõ ràng nàng vẫn ở đây, nhưng chẳng ở đây nữa.
Bạch Vân nhấp cạn chén rượu, hơi men quẩn quanh cánh mũi.
Nàng nửa say nửa tỉnh, nửa khổ nửa sầu.
Chẳng biết khi nào đã lên đến giường, ngắm nhìn ánh trăng vằng vặc ngoài kia.
Trịnh Khinh Ái đóng cửa sổ, để những vầng sáng kia thôi chạm đến mắt nàng, rồi ngồi xuống bên cạnh giường.
Sau hồi lâu, nàng ta cất giọng, hệt như tiếng chuông ngân lên giữa đêm.
Âm thanh trong trẻo hòa vào tiếng lửa cháy bập bùng quanh quẩn bên tai, nghe lách tách.
"À ơi..."
"Thuở xưa trong cõi mộng vàng
Có con chim chích, hoá nàng tiên nga..."
"Chuyện xưa thật xưa, khi ông bà còn chưa khai hoang, lập đất..."
Trịnh Khinh Ái cứ ở đấy, dịu dàng hát ru cho nàng nghe.
Bạch Vân chẳng biết mình ngủ từ lúc nào, nàng chỉ nghe bên tai tiếng lửa cháy, tiếng chuông ngân, và đâu đó mùi lá khô rụi dần tràn vào cánh mũi.
"Ngủ ngon, Bạch Vân." Thiên nữ khẽ nói, sau đó từ từ rời khỏi phòng, để lại không gian yên tĩnh cho nàng.
Và Bạch Vân đã mơ về một anh tài theo lời trông cậy của những thôn dân mà rời xa quê hương, tìm kiếm vùng đất mới, chàng băng qua rừng sâu, vượt sa mạc, lang thang nơi thảo nguyên.
Và dẫu cho ánh trăng vằng vặc bên dưới lòng hồ, như thể đang dụ dỗ loài người sa bẫy.
Chàng trai vẫn một mực tiến về trước, chưa từng ngơi nghỉ.
Đêm đó, Trịnh Khinh Ái chủ động tiến đến phòng nàng, dù cho nàng thất hứa, dường như đã gieo gì đó vào lòng Bạch Vân.
Đêm đó, Trịnh Khinh Ái hát ru cho nàng nghe, có lẽ cũng đã ru được thứ gì đó sống dậy.
Đêm đó, Trịnh Khinh Ái đóng lại cửa sổ, nhốt ánh trăng bên ngoài, cũng dập tắt một ý định mà Bạch Vân tưởng như đã quyết.
Bạch Vân ngủ đến sáng hôm sau, không một cơn mộng mị.
Tết chong đèn đã qua, thu phân cũng cạn, hàn lộ dịu dàng gõ cửa.
Bạch Vân bước ra bên ngoài, tiết trời mát mẻ, nàng trông thấy Trịnh Khinh Ái từ chối lời mời dự tiệc của Lạc Tư như thường lệ.
Thất Tinh đã dọn xong bữa sáng, cơm canh nóng hổi, Bạch Vân bỗng cảm thấy đói.
Trịnh Khinh Ái quay đầu nhìn nàng, nàng ta mặc một bộ váy xanh, dáng vẻ thanh thoát, dịu dàng.
Người kia bước vài bước đến gần, một lời cũng không nói chỉ chìa tay ra, chờ nàng nắm lấy.
Bạch Vân loáng thoáng nhớ đến khoảnh khắc mơ màng trong cơn say tối qua.
Nàng không phải văn nhân, cũng chẳng có hứng thú với thơ ca hay nhạc họa.
Ấy thế mà giờ đây lại nghĩ ra một bài thơ.
Một tối trăng soi như ánh chớpVăng vẳng bên tai tiếng chuông ngânLại thấy cao xanh ngờ nghệch quáNỡ để tiên nga lạc xuống trần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...