Ngàn Năm Luân Hồi


Trần An quay trở lại quán trọ, không thấy Trầm Tử Thiêng đâu, hắn bực bội nghĩ: “Ta nói em về là về ngay thật, ghét ta tới mức vậy rồi à?”Rắp tâm của Phú Mai như thế nào, hắn hoàn toàn hiểu rõ.

Phú Mai là kẻ thích đi phá hoại, nhìn thấy Trần An ung dung thoát thai hoán cốt trở lại, sống nhăn răng chạy nhảy tung tăng liền cảm thấy thiên hạ quá thái bình.

Năm xưa, Trần An đến tìm Ngạn Tổ để học các loại cấm chú, Phú Mai luôn là kẻ ngáng đường, khăng khăng không để hắn học hành đàng hoàng.

Vậy là Ngạn Tổ đành phải trói gô Phú Mai lại, đá hắn lăn xuống núi, tự tung tự tác.Bây giờ gặp lại hắn, Trần An cảm thấy sắp tới chắc chắn mình sẽ không yên bình nổi.Hai kẻ này không phải kẻ thù, cũng chẳng phải bạn tâm giao, thế nhưng chẳng biết kiếp xưa đã tạo ra cái nghiệt gì, vừa nhìn nhau đã thấu rõ tâm can đối phương đen đỏ ra sao.

Theo hắn nghĩ, Phú Mai tới cái thôn này cũng bởi vì thảm án nhà họ Vương kia, nhờ có Hắc Ảnh giăng tai mắt khắp nơi, thế nên Phú Mai đến giải quyết Tứ Nương cũng là lẽ thường tình.

Vừa hay Trầm Tử Thiêng và hắn xuống núi, vốn dĩ hắn cũng không định để nàng đi quá lâu, chỉ muốn đưa nàng đi ngắm thiên hạ ngắn dài ra sao rồi trở về chắp lại kết giới.

Tính thì tính vậy, nhưng hắn cũng không phải là thần thánh cõi Trời.Kết giới của hắn suy yếu, cũng đồng nghĩa với việc chân nguyên mà hắn phong ấn ký ức của Trầm Tử Thiêng đã có dấu hiệu lung lay.

Nếu hai trăm năm qua Trầm Tử Thiêng đột phá thêm cảnh giới, chắc chắn đã có thể cưỡng chế phá phong ấn, thế nhưng bây giờ ký ức của nàng mới có động tĩnh, chứng tỏ khoảng thời gian vừa qua nàng thật sự làm rất tốt chuyện ăn no chờ chết.Ngồi đả tọa chắc chắn không giúp cho nàng nhiều, vì những thứ đó đều là giả.

Ký ức bị phong lại, thì thiền ra cái khỉ gì?Phú Mai biết rõ điều này, lòng từ bi của vị bang chủ kia đã đi dò la khắp nơi, chẳng biết đã dò ra cái gì rồi.Từ khi mang Trầm Tử Thiêng về nuôi, hắn cũng chẳng cho phép ai bén mảng đến đỉnh Phương Vân.

Phú Mai cũng không ngoại lệ, bởi hai kẻ thích làm đỏm này hễ thấy mặt là mang kiếm ra bàn luận.

Nếu để Trầm Tử Thiêng thấy, bản năng của loài thú khó khăn lắm mới khắc chế được sẽ dễ dàng bị khơi dậy.Thế nhưng chuyện Trầm Tử Thiêng là Thanh Trúc, Phú Mai không phải không biết, bởi một lần Trần An đến tìm Ngạn Tổ, lúc ấy hắn bị thương nặng, còn vác về một thanh kiếm gãy.

Kiếm không phải của Trần An, là kiếm của Thanh Trúc.

Ngạn Tổ chữa thương cho hắn, đồng thời cũng thấu triệt được hắn đã trải qua những gì.


Trần An độ thiên kiếp, nhưng vốn vừa bị thương, thế nên chịu không nổi.

Thanh Trúc thực hiện đúng lời thệ, thay Trần An độ một kiếp.

Phú Mai lúc ấy cũng đã có thành tựu trên con đường học đạo, nhân lúc Ngạn Tổ không ở cạnh, hắn phụ trách chăm sóc Trần An, lén lút dùng thuật Thấu Thị trên người hắn, thấy rõ những gì hắn đã trải qua trong thời gian năm mươi năm trở lại đây, cũng thấu được vì sao thanh kiếm bị gãy của Thanh Trúc lại nằm trong tay hắn.Bởi vậy, khi Phú Mai nhìn thấy Trầm Tử Thiêng, xâu chuỗi lại toàn bộ, liền biết rõ Trần An đã làm ra chuyện tày trời gì.Vừa về tới đỉnh Phương Vân, Trần An bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

Hắn dừng lại ở sơn động mà Trầm Tử Thiêng chữa thương cho hắn, nhìn thấy toàn bộ đỉnh Phương Vân lượn lờ hắc khí, khói đen đầy trời.

Đằng xa lóe lên một ánh lửa, tiếng cây cối đổ gãy ầm ầm.

Trần An nghĩ thầm: “Ta mới đi có một ngày thôi mà, vậy thì trăm năm qua thật sự vất vả cho em rồi.”Hắn xuyên qua ba lớp kết giới mà chính hắn tự phong lại, leo lên đến tận đỉnh.

Nào ngờ nhìn thấy hai bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, đánh nhau túi bụi.

Hai bóng đen đó khi thì hóa thành hắc long, phun lửa loạn xạ, khi thì hóa thành người, tàn phá cảnh xuân.

Hắn nheo mắt nhìn kỹ, hai kẻ đó có gương mặt giống hệt nhau, chiêu thức cũng không khác nhau là mấy, y phục chỗ rách chỗ lành, đều là Vũ Nương.Trần An quệt ấn đường, giữa hai hàng lông mày hiện ra một tia sáng le lói, cảnh vật trước mắt biến đổi.

Hai Vũ Nương kia có một kẻ hình thật dáng thật, kẻ còn lại là một đống máu thịt bầy nhầy, trăm ngàn oán khí thi nhau làm chủ trong cái xác thân ấy.“Mê Ti?” Trần An hiếm khi để lộ chút kinh ngạc, “Làm sao lại ở chỗ này?”Lũ Mê Ti này đã biến mất trên nhân gian từ lâu.

Nghe nói ở đâu xuất hiện Mê Ti, chứng tỏ ma vương nhân giới đã xuất thế ở đó.

Lũ Mê Ti này được sinh ra từ kẻ mang nặng oán niệm ngút ngàn, vì để tồn tại, ma vương phải “đẻ” ra oán niệm chất chồng ấy, oán niệm hóa thành đủ loại hình thù, trong đó có Mê Ti.

Mà loại quái thai này xổng chuồng được uống máu người thì thật đáng gờm, mang đặc tính khốn nạn tới mức cõi Trời cũng phải dè chừng.


Để sản sinh ra được loài yêu quái này thì gã ma vương kia phải mạnh tới mức nào.Trần An đánh bạo, tiến tới gần hơn.

Nghe xem hai kia đang luận bàn gì mà hăng say đến vậy.“Thật đáng thương, nghẹn mấy trăm năm chắc hẳn làm não ngươi cũng bị giăng mạng nhện rồi chăng? Hay là để ta đi tìm đại ma đầu kia hỏi tội thay ngươi?” Vũ Nương này có giọng điệu hơi khác thường, rất thích châm chọc kẻ đối diện.“Chớ nhiều lời.

Cút ngay!” Vũ Nương bên kia lại lãnh đạm hơn, vẻ mặt lạnh lùng sát phạt.“Ngươi sống vậy mà cũng được sao? Làm một kẻ vô năng cả đời à?”Những lời này Trần An không hiểu cho lắm.

Nhưng dường như Vũ Nương chân chính lại thấu rõ tường tận.

Có vẻ Mê Ti kia đã chọc trúng điểm yếu của nàng ta nên nàng ta mới muốn đuổi cùng giết tận như vậy.

Mà vốn dĩ đó là đặc tính sẵn có của Mê Ti.

Những gì ngươi chôn giấu trong lòng, hoặc mặt nào đó mà ngươi không dám để lộ sẽ hội tụ trong loài quái thai ấy.Tay Vũ Nương hóa thành ma trảo, xông tới đối phương, quét ngang một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi chui từ đâu thì cút trở về nơi đó, nơi này không chứa thứ tạp chủng như ngươi.”Vũ Nương kia lách mình tránh được, dưới đất lập tức xuất hiện vết cào rộng ba thước, sâu mười tấc, nàng ta trả lời: “Thứ như ngươi mà cũng mắng ta tạp chủng? Ngươi không bảo vệ được Tử Thiêng thì để ta đi, ngươi ngăn cản ta làm gì?”Trần An nghe đến câu này thì cảm thấy tức điên.Vũ Nương kia cũng nổi giận, nàng hóa hắc long, ma trảo sắc hơn đao kiếm, túm lấy đối phương, một đuổi một chạy, cứ vậy vờn nhau không biết bao nhiêu lâu rồi.“Ngươi đi kiếm Tử Thiêng chắc chắn không làm ra được trò trong sạch! Cút!” Hắc long quát.“Ngươi tỏ ra mình trong sạch làm gì? Bao nhiêu lâu nay tâm tư ngươi thế nào ta còn không rõ sao? Ngươi không làm thì để ta tới làm vậy.

Đúng là hèn nhát! Đám nhãi ranh trên kia ngươi cũng không đấu nổi, bây giờ đòi đấu với ta? Nằm mơ đi!” Nàng ta cũng hóa thành hắc long, phun lửa cho mấy cọng râu rồng của Vũ Nương bên kia cháy khét lẹt, mùi thịt rồng nướng chui vào khoang mũi Trần An.“Ta làm gì cũng không đến lượt ngươi bàn luận.” Hắc long ngân dài, trên trời cao bổ xuống một đạo thiên lôi, chẻ đôi thế gian làm hai nửa.

Cây bật gốc, cuốn vào cơn gió lốc.“Nhưng ta không làm, đến chết ngươi cũng không dám làm!” Hắc long bên này không thể thoát khỏi cơn lốc kia, dù chật vật nhưng vẫn lòi cái đầu rồng ra, giọng điệu châm chọc, “Sao thế? Nếu người đó biết được thân phận thật sự của ngươi thì liệu còn có cơ may ở bên nhau đến đầu bạc không? Ngươi cũng thật đáng thương.”Cả hai lao vào nhau, vảy rồng cứng hơn đá cũng bị móng vuốt đâm xuyên qua, tạo thành những đốm lửa nở tung như hoa.

m thanh ma sát khiến người ghê răng.“Ta thà chết, ta và ngươi cùng chết! Khốn nạn!” Hiếm khi Vũ Nương tức giận mà còn hộc ra những lời nói khó nghe như vậy, hiển nhiên là đã bị chọc tới chỗ nào đó.Kẻ kia không chịu thua, còn châm chọc nàng: “Chết làm gì? Ta còn chưa được toại ý...”Lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền tới, nghe kỹ còn có thể thấy kẻ này vừa nghiến răng vừa nhẫn nhịn ghê gớm: “Hay lắm, xem ra lâu nay mùa màng không tốt nên chăn dắt thú nuôi cũng không dễ dàng gì nhỉ? Thiên giới thả rông ngươi lâu rồi đấy, đến giờ trở về nhà rồi.”Hắc long kia bỗng cảm thấy sởn tóc gáy, từ phía sau truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, tứ phương tám hướng trở thành tử địa, nhúc nhích không nổi.

Sắc mặt Trần An đen như than, kiếm của hắn còn có một cái tên khá mỹ miều, gọi là Tam Độc.Tam Độc rời vỏ, dài ngắn tùy ý, Trần An nắm chắc chuôi kiếm, vung tay một cái, hắc long lập tức ngân dài, rơi xuống đất, bụi bay nghịt trời, vùng vẫy như một con giun.

Hắn ngang nhiên gọt cụt hai cái sừng của nó như gọt củ cải.Mê Ti không thể giết chết bằng cách thường được, trừ phi kẻ sinh ra nó không còn sống.


Hắc long trên kia lao xuống, hóa thành Vũ Nương, gương mặt nàng lãnh đạm.

Nàng nhìn Trần An một cái, đưa tay gạt đi vết máu bên khóe miệng.Trần An tự rạch lòng bàn tay mình, một tay hắn thong thả chế trụ đầu hắc long.

Nó nghẹt thở hệt như bị thái sơn đè xuống.

Tay còn lại của Trần An rót máu vào miệng nó.

Hắc long “khặc khặc” vài tiếng, thân hình quẫy đạp lung tung, cây cối bị nó quật ngã hết.Chốc lát sau, hắc long ngừng giãy giụa, “bùm” một cái, biến thành Trần An thứ hai.Vũ Nương: “...”Không còn cách gì hơn nữa sao?“Trần An” này lại khác biệt hoàn toàn, ánh mắt hiền khô, thậm chí có hơi đờ đẫn, không xảo trá như chính chủ.

Chính chủ hoàn toàn bình tĩnh, cách này đối với đa số kẻ khác sẽ hữu hiệu, toàn là đẻ ra cái thứ ngông cuồng sát phạt.

Còn Trần An chính chủ này không bao giờ để ba chữ “không dám làm” xuất hiện trong đầu, những gì muốn làm hắn cũng đã làm, trở thành kẻ đội trời đạp đất cũng chẳng từ, biến thành kẻ gian manh xảo trá hay ngụy quân tử hắn cũng rất hoan hỷ.

Bởi vậy, cái thứ Mê Ti này nếu uống phải máu của hắn sẽ trở thành một tên đần.Bởi vì hắn chẳng có cái gì là không dám làm cả.Đến chết hắn còn tự đâm đầu vào nữa là, mấy thứ này là cái thá gì!Vũ Nương lên tiếng: “Thì ra còn có thể dùng máu để áp chế.

Không ngờ Trần công tử mới lành lặn mấy hôm đã dốc sức giúp ta như vậy, quả là đáng ngưỡng mộ.

Con Mê Ti kia đến cả ta cũng chẳng làm gì được, xem ra Trần công tử có lai lịch không hề tầm thường.”Trần An toan khua môi múa mép thì lại bị “Trần An” kia chắp tay, thành thật cúi đầu chào Vũ Nương: “Cô hiểu lầm rồi, ta vốn dĩ không bị thương nặng đến mức ấy, chỉ là vì nhớ mong cô Trầm mấy trăm năm, chịu không nổi, thế nên mới quay trở lại, kiếm cớ gặp nàng ấy mà thôi.”Trần An: “...”Vũ Nương hiểu ra, mặt lạnh tanh: “Ồ, ta không ngờ đấy, thì ra trước đây Trần công tử đã quen biết chủ nhân của ta từ lâu rồi.

Chẳng hay quý tính của công tử là gì vậy?”Hắn đang toan tính nên giấu Mê Ti này ở chỗ nào đó kín một chút, vừa nghe câu này của Vũ Nương, hắn lập tức bịt miệng Mê Ti lại.

Trong lòng hắn thầm bực bội, không ngờ tên Trần An này chuyện ác độc thâm hiểm, lừa trên gạt dưới thì dám làm, chỉ có thành thật với người ta là không dám.Mê Ti tung chưởng vào ngực Trần An, ra vẻ tiên phong đạo cốt nói: “Ta là Diệp Lý.”Vũ Nương sững lại, mặt mày ngớ ra, nàng nhất thời không phản ứng được.Trần An cảm thấy đau đầu, hắn xoa ấn đường, vội kéo Mê Ti kia đi.

Cảm giác tự kéo chính bản thân mình đi thật sự rợn tóc gáy.Mê Ti cảm thấy bản thân vô cùng chính trực, không việc gì phải tránh né, trước khi bị lôi đi còn ngoái đầu nói với Vũ Nương: “Những năm qua vô cùng cảm ơn cô đã chăm sóc cho Tử Thiêng...!Ngươi kéo mạnh như vậy làm gì? Người như ngươi không xứng đáng được nàng ấy thương nhớ.

Khốn nạn! Ta sẽ đi kiếm nàng ấy!”Trần An mặt nhăn mày nhó: “Ngươi đi chỉ tổ rước phiền phức thôi.

Ngoan ngoãn ở lại đây trấn núi cho ta!”“Ngươi là cái thá gì?” Mê Ti tự xem mình là bậc chính nhân quân tử, dạy Trần An một phen, “Thân là Thần, mà lại không bảo vệ nổi người mình thương.


Ngươi không xem lại chính ngươi đi? Ngươi đi cùng nàng ấy mà để nàng mất tích ngay trước mí mắt mình.

Trách nhiệm ở đâu? Để ta ở bên nàng ấy thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi, hừ...”“Câm miệng.

Mau chỉ chỗ cha đẻ của ngươi ra đây!”“Cha ta chẳng phải chết từ đời tám hoánh nào rồi à? Ngươi ăn nói thật chẳng ra làm sao.

Lịch sự một chút, ít nhất ngươi cũng phải gọi ta một tiếng “công tử”.”Vũ Nương: “...”Nàng đứng như trời trồng.

Ngay từ đầu nàng vốn dĩ đã cảm thấy Trần An là một kẻ không tầm thường.

Đến đỉnh Phương Vân chắc chắn có kế hoạch, chỉ là nàng không hề biết mục đích thực sự của hắn là gì.

Lần đầu nhìn thấy kiếm của hắn, nàng nhạy bén nhận ra được luồng chân khí chạy dọc thân thanh kiếm ấy có nét tương đồng với chân khí bao trùm đỉnh Phương Vân.

Không ngờ hôm nay vớ được một cái đuôi, trực tiếp vạch trần thân phận của Trần An.Nàng vẫn không thể hiểu nổi, Mê Ti chắc chắn là làm những điều ngược lại với kẻ đã cho nó uống máu, thế nên điều mà Mê Ti kia nói hoàn toàn có thể tin được.

Nàng cũng biết rằng Trần An từ trước đến nay mở miệng là rào trước đón sau, không biết câu nào thật câu nào giả, hành vi thì kỳ quái, sức mạnh chẳng thể đo lường.

Điều mà Mê Ti kia nói khiến nàng cảm thấy cực kỳ có lý, vốn dĩ Trần An phải hợp với cái tên Diệp Lý ấy mới đúng.

Vị chân nhân trong lời đồn cũng đến đi vô tung, độc lai độc vãng, tính tình cổ quái, chết do tẩu hỏa nhập ma.

Hỏi Kha Hoàng thì Kha Hoàng cũng chỉ nói sơ qua như vậy.

Hỏi Trầm Tử Thiêng thì chắc chắn không thể nhận được câu trả lời tử tế, thậm chí còn bị Trầm Tử Thiêng lâu lâu hỏi ngược lại.Trần An là Diệp Lý thì cũng không bất ngờ lắm, nhưng cũng khiến cho nàng mệt mỏi.

Nàng cảm nhận được một luồng bạo ngược chực xông ra khỏi lồng ngực, tức giận không chỗ nào xả bỏ, đành phải nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui