Thật khó có thể bắt gặp hai con hồ ly to tướng giao đấu với nhau.
Nếu Trầm Tử Thiêng không tạo kết giới quanh nhà lão Vương sẽ rất khó mà không làm dân chấn động.
Từ bên ngoài kết giới nhìn vào, nếu không phải kẻ có năng lực mạnh thì cũng chẳng nhìn thấy cảnh đang diễn ra bên trong.Bầu trời đã tối mịt, người đi lại vẫn nườm nượp, cho dù có nghe thấy tiếng động nhà Vương cũng chẳng ai còn nhớ đến chuyện Vương phu nhân tự vẫn ra sao.
Sở dĩ họ quên đi chỉ là vì nhất thời xảy ra một chuyện không hay như vậy, họ không giấu được sự tò mò.
Tò mò là bản tính, hễ có ai gặp chuyện, thì việc đầu tiên là đứng lại phán xem chuyện này thực hư ra sao, nguyên nhân thế nào, vì đâu mà xảy ra chuyện tang thương.Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, sau đó ai vẫn phải về nhà nấy, lo cơm lo áo, thời gian đâu có nhiều mà lo cho cái lão phu nhân nhà họ Vương.
Chết rồi, thì cũng chỉ xót thương đôi chút.
Trên thế gian này, ai mà chẳng phải chết?Trầm Tử Thiêng và Tứ Nương cô một chiêu ta một chiêu, bên tà bên đạo, bên trắng bên đen, đấu đá nhau kinh thiên động địa.
Sợ là không gian nhà lão Vương có rộng đến mấy cũng chẳng đủ để hai vị yêu quái này thi triển khinh công.Trần An trố mắt nhìn Trầm Tử Thiêng, hắn nói thầm: “Ôi, đúng là mỹ nhân, tức giận cũng rất đáng yêu.”Lão Vương đứng chắp tay theo dĩ lão đạo sĩ, nghe thấy Trần An lầm bầm, lão vội quay ngoắt người lại, nheo mắt nhìn hắn.
Ánh mắt lão như thể muốn đâm xuyên qua Trần An, đằng đằng sát khí.Trần An cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt lão mà chẳng nghi ngại, còn cười hề hề như tên ngốc: “Ôi ông Vương, ông thấy ai trong hai cô gái kia sẽ thắng?”Lão Vương vẫn quan sát hắn, có vẻ lão xem những lời hắn nói chỉ là của một tên ngốc nên chẳng đoái hoài tới.
Lão không trả lời, hừ lạnh một tiếng rồi đi đến gần lão đạo sĩ.Bên trong pháp trận, hai hốc mắt của những chiếc đầu lâu đều ánh lên một màu đỏ rực như máu.
Lão nhiếp tâm niệm chú, những câu chú cũng được viết trên đất, ngay ở giữa pháp trận.
Bạch Miêu bay loanh quanh quan sát tỏ vẻ thích thú lắm, không hề phát hiện lão Vương đang nhìn sang phía nó.Pháp trận đang thi triển, nếu ngang nhiên phá tan, thì người phá phải mạnh hơn người thi triển.
Lão đạo sĩ này hiển nhiên là dựa vào sức lực của Tứ Nương.
Có vẻ ban đầu Trầm Tử Thiêng xem lão đạo sĩ này chỉ xứng hạng tép riu là một sai lầm.
Người không mạnh, làm sao tạo ra một pháp trận mạnh được.Bạch Miêu bay tới gần lão Vương, lão lạnh lùng quan sát nó.
Đám tùy tùng vội giương kiếm, nhưng bị lão Vương đưa tay ra dấu ngăn lại.
Lão cười gằn một tiếng, vẫy tay với Bạch Miêu, nó từ từ bay lại gần, biết là ngửi được mùi tà khí, nhưng nó vốn là kiếm linh, càng tới gần tà khí càng có rung động mạnh.Khi nó chỉ còn cách lão Vương một thước, bỗng nhiên lão Vương há to miệng một cách khó tin.
Miệng của lão ngoác ra, đỏ lòm như một chậu máu.
Lão phóng chiếc lưỡi dài từ trong khoang miệng, đớp Bạch Miêu, một cách nhanh như chớp, nuốt trọn Bạch Miêu vào miệng.Trần An nghe thấy tiếng “ực” rõ ràng.
Hắn mơ màng như chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác một luồng khí nào đó trong tâm thức hắn vụt tắt.Trầm Tử Thiêng tu luyện một mình trên đỉnh Phương Vân, đạo hạnh hiển nhiên rất cao, nhưng Tứ Nương cũng chẳng vừa.
Tu đạo thì phải chật vật mãi mới tu được, cái mạnh ở Trầm Tử Thiêng là mạnh về cái uy.
Còn Tứ Nương, những tà niệm của nàng ta dày đặc như một hố sâu không thấy đáy.
Chẳng có cách nào ngăn chặn lại những tà niệm ồ ạt chảy ra từ nàng ta.Hai người đấu đá mãi chẳng biết mệt, đến nửa đêm, Trần An đã nửa quỳ nửa ngủ gục.
Đám tùy tùng cũng khinh thường chẳng để ý đến hắn, hắn ngang nhiên nằm ngủ ngay lúc trói, chẳng màng thế sự.Trời gần sáng, lão đạo sĩ như thể đã đuối sức, lão dừng lại thở hồng hộc.
Lão Vương bấy giờ mới cất giọng nói ồm ồm: “Pháp trận có gì không ổn à?”Lão lau mồ hôi trên trán, ra vẻ đạo mạo ngay cả lúc mệt mỏi nhất, lão đáp: “Bẩm ông Vương, pháp trận còn rất yếu, sợ là đến trưa cũng khó hoàn thành, bây giờ ta cần thêm vật tế.”Lão Vương nheo mắt, môi lão mím chặt, lão suy nghĩ một hồi, quay đầu liếc nhìn Trần An đang ngủ một cái.Như thể hiểu được ý của lão Vương, một tên tùy tùng chạy tới đá Trần An một cái rõ mạnh vào bụng.
Trần An kêu lên một tiếng, theo phản xạ ngồi dậy, hắn nhăn mặt nói: “Không thấy người khác đang ngủ sao, thật bất lịch sự.”Lão Vương hất cằm.
Tên tùy tùng như không nghe thấy Trần An nói, vội xách Trần An lên, dẫn tới bên cạnh pháp trận.Lão Vương đưa hai tay lên, áp vào kết giới vô hình, nơi tay lão đặt lên xuất hiện một làn sương mỏng, chốc lát sau hiện ra một lối đi, đủ cho một người.
Lão mở kết giới xong thì đứng qua một bên, Trần An còn đang mơ màng thì bị ai đó đạp một cước khiến hắn ngã ngay vào giữa pháp trận.
Tên tùy tùng lập tức lui xuống, kết giới đóng lại.
Lão Vương nhìn lão đạo sĩ đang toát mồ hôi hột, trầm giọng nói: “Giờ thì sao? Đã ổn chưa, ngươi còn cần gì nữa không?”Lão đạo sĩ gật đầu, ra vẻ hài lòng, vuốt râu nói: “Bẩm, ông Vương thật chu toàn, như vậy là được rồi ạ.
Bây giờ chỉ cần ngồi chờ nữa là xong.”Trần An cảm thấy tủi thân, hắn bị Trầm Tử Thiêng đẩy ngã, lúc này lại làm vật tế cho pháp trận quái quỷ.Phía bên Trầm Tử Thiêng, lúc này nàng như đèn cạn dầu, dần dần cũng không giữ mãi được thế chủ động.
Tứ Nương càng đánh càng hăng, tà tâm của nàng ta mỗi lúc một lớn, thấy Trầm Tử Thiêng đuối đi, nàn ta dâng lên một cảm giác phấn khích, cười như điên.
Đuôi nàng ta quật đến đâu nơi đó bị phá nát đến đó.
Cũng may đất đai nhà lão Vương rộng rãi, mấy gian nhà của lão cũng đủ chưa mấy chục người ở.
Thế nên bây giờ mới có cái cho Vũ Nương phá.Trầm Tử Thiêng bị quật trúng, va vào tường, đuôi nàng chống xuống đất, nâng nàng lên cao, giữ thăng bằng.
Nhưng khóe miệng đã tràn máu tươi.
Tứ Nương thấy vậy, gương mặt nàng ta toát ra vẻ điên cuồng: “Ta đổi ý rồi, em à, hai chị em ta chơi với nhau cũng rất vui, hay là như vậy đi, em theo ta để chơi với ta lúc buồn có được không?”Trầm Tử Thiêng không đáp, tay kết thủ ấn, đuôi của nàng thu lại, nàng từ từ đáp xuống đất, quyết định không hiện hình nữa.“ y da, sao lại thế này, em không chơi với ta nữa sao, ta sẽ buồn lắm đó.”Trầm Tử Thiêng nhìn quanh, phần lớn đều đã đổ nát, chỉ riêng chỗ thi triển pháp trận được bảo vệ bởi kết giới nên còn nguyên vẹn.
Nàng phát hiện Trần An đang ở trong pháp trận, sự lo lắng bỗng dấy lên, lúc này muốn tịnh tâm cũng không thể được.Trầm Tử Thiêng lao tới chỗ Trần An nhưng bị Tứ Nương chắn lại, Tứ Nương buồn bực nói: “Em định đi đâu vậy, ta còn chưa hàn huyên xong mà.”Trầm Tử Thiêng nổi giận: “Ta không có thời gian hàn huyên với ngươi.”Tứ Nương kinh ngạc: “Ô, biết giận rồi sao?”Tứ Nương nhìn theo ánh mắt của nàng, thấy Trần An, nàng ta nghĩ ra điều gì đó, che miệng cười khúc khích: “Ta còn tưởng tâm em không tạp niệm, thì ra cũng chẳng khác gì ta.
Thật buồn cười.”Trầm Tử Thiêng không muốn đôi co: “Tránh ra.”Tứ Nương làm sao có thể buông tha cho nàng dễ dàng, nàng ta tiếp tục dùng mị lực.
Lần này nàng ta không dùng giọng nói nữa.
Vũ Nương xoay người mua một vòng trên không trung, tay nàng ta mềm mại và trắng muốt, múa đến đâu những bông hoa kỳ dị màu đỏ rực hiện ra đến đó.
Chốc lát sau, những đóa hoa đã tạo thành một vòng tròn bao phủ lấy Vũ Nương, nàng ta cười tủm tỉm, búng tay vài cái.Những bông hoa kia tan biến, hóa thành một làn sương màu đỏ, vây lấy Trầm Tử Thiêng.Trầm Tử Thiêng biết những đóa hoa này là gì, nếu hít phải làn sương ấy sẽ trở nên điên loạn, dục vọng như biển dâng, lấp tràn cả thần thức.
Lúc ấy sẽ trở nên đói khát.
Thần trí mơ hồ, thế nhưng lại biết đi tìm đối tượng để giao hoan.
Giao hoan điên cuồng, cho đến chết.
Trầm Tử Thiêng bỗng nhớ tới câu nói của Trần An rằng: “Thật ra cô đã thấu hết rồi.”Trầm Tử Thiêng không còn cách nào khác, tự cắt chân nguyên của mình, tạo thành một cơn lốc mạnh.
Cơn lốc ấy hóa thành một cái đầu rồng, nhìn kỹ còn thấy giống hệt hắc long mà Vũ Nương biến thành.
Đầu Rồng há miệng, nuốt làn sương đen.
Trầm Tử Thiêng cũng cạn hết sức lực, thoáng lảo đảo.
Chân nguyên bị cắt đi, cảm giác giống hệt như một phần cơ thể cũng nàng bị chặt đứt vậy.
Đã từ lâu rồi không cảm giác được sự đau đớn đến vậy, cơn đau đột ngột kéo tới, hệt như một người bạn cũ lâu năm gặp lại, khiến nàng quá bất ngờ, không kịp kêu thành tiếng.Tứ Nương tức giận, vội lao theo.Trầm Tử Thiêng tránh đến đâu, đuôi nàng ta như những gọng kìm lao theo đến đó.
Đuôi Tứ Nương đâm xuyên cả vách tường, đâm trúng vai Trầm Tử Thiêng, áo nàng rách toạc, máu đỏ rỉ ra từ làn da trắng nõn.Trần An ở dưới theo dõi nàng, thấy nàng lo lắng cho hắn, lòng thầm cười.
Nhưng khi thấy Trầm Tử Thiêng ôm vai, né tránh chỗ này, trốn chạy chỗ kia, phản công không thành, ánh mắt hắn bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có phần u ám.Trần An huýt một tiếng sáo.Bụng lão Vương bỗng to lên không kiểm soát, lão vận khí nhưng không được.
Lão ngỡ ngàng thốt: “Con mèo đó...”Đám tùy tùng và lão đạo sĩ cũng phải hoảng sợ.Lão Vương quát: “Không được dừng pháp trận.”“Nhưng ta muốn dừng.” Giọng nói Trần An vang lên lạnh lùng.Một đạo kiếm khí mạnh mẽ bạo ngược ập tới, chặt đứt vòng vây quanh pháp trận.Lão Vương quằn quại lăn trên đất, da lão nổi mẩn đỏ, lão lăn lộn trên đất, tự xé rách áo quần.
Tiếng kêu la của lão đáng sợ đến mức đám tùy tùng cũng chẳng dám lại gần, cũng chẳng dám ngăn Trần An lại, cũng chẳng dám cứu lão.Lão tự cào rách cả da bụng như bị ngứa, bụng lão phình to, có con vật lúc nhúc bên trong như thể sắp phá bụng lão chui ra.Trần An đạp lên chiếc đầu lâu một cách dễ dàng, tùy ý như đạp phải rác.Tứ Nương hoảng hốt lao tới, Trầm Tử Thiêng có cơ hội dừng lại, thở hổn hển.
Máu nhuộm đỏ cả y phục của nàng.Còn đâu dáng vẻ liêu xiêu say khướt của Trần An.
Mây đen kéo đến cuồn cuộn, che lấp cả ánh trăng lạnh lẽo.
Hắn vội bay đến bên Trầm Tử Thiêng, đỡ nàng từ từ hạ xuống.Trầm Tử Thiêng nói: “Là ta lo chuyện bao đồng rồi.”Trần An nghe ra nàng có ý trách cứ hắn, hắn không giận nàng, chỉ buồn rầu đáp: “Ta biết ta biết, còn lại hãy để ta lo liệu.”Trầm Tử Thiêng gật đầu, nàng cũng chẳng muốn đoái hoài nữa.Bụng lão Vương căng như quả cầu to tướng, cuối cùng không chịu nổi nữa mà nổ tung.
Máu thịt ruột gan lão văng tứ tung lên cả mặt lão đạo sĩ và một vài tên tùy tùng.
Lão đạo sĩ tỏ ra ghét bỏ, vội chùi đi, nhưng càng chùi càng thấy máu nhiều hơn.
Lão đạo sĩ cũng thức thời, vội bỏ của chạy lấy người.Lão vội chắp tay xin Trần An: “Bẩm công tử, ta, ta có mắt mà không thấy Thái Dương, xin công tử tha cho một mạng, không bao giờ tái phạm mưu hại người nữa.”Trần An không đếm xỉa đến lão.Bạch Miêu phá tung lão Vương gia, biến thành một con cọp cao hơn tám thước, thân hình đồ sộ, răng nanh dài nhọn và sắc nhọn như lưỡi kiếm, mắt ánh lên màu đỏ rực như thể chỉ cần Trần An ra lệnh, lập tức lao tới thiêu đốt đối phương, đôi cánh trên vai giương rộng, vỗ cánh đến đâu đá sỏi, gạch nói tan nát bay tứ tung đến đấy.
Mỗi bước chân là trời rung đất chuyển.
Thiên địa cũng phải chấn động.Trần An quát khẽ: “Ngươi khoe mẽ cái gì?”Bạch Miêu ngừng vỗ cánh, thở phì phò, hai chiếng răng nanh dài ngoẵng và sắc nhọn khiến Tứ Nương khiếp sợ.Lão Vương sau khi chết rất thảm, bên cạnh lão bỗng hiện ra một con cóc gớm ghiếc.
Toàn thân gai góc xù xì, cao một thước, màu đen sì.
Tứ Nương chạy tới, không ôm lấy xác Vương gia mà ôm lấy con cóc.“Thì ra là mượn thân người để tác oai tác quái.” Trần An cười vẻ âm dương quái khí, “Pháp trận này cũng chỉ là để con cóc nhà ngươi có được thân hình của người.
Thế nhưng tiếc quá, không thành rồi.”Tứ Nương nói với giọng điệu không cam lòng: “Ta có làm gì cũng chẳng động gì đến các ngươi, các ngươi lo chuyện bao đồng, còn đứng đây mà nói sao?”“Bớt hàm hồ.” Hắn hiếm khi không nói nhiều, có một chút uy nghiêm mơ hồ bị ẩn giấu.Trầm Tử Thiêng đi tới từ lúc nào, nhìn Trần An một cái, Trần An vội thu tay lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...