Ngàn Năm Luân Hồi


Trầm Tử Thiêng tung người băng qua mái nhà, dừng lại trên tường nhà lão Vương.

Nàng dõi mắt quan sát một hồi, tính toán gì đó rồi nhảy lên mái ngói nhọn hoắt ở bên tay phải.

Trần An tưởng chẳng đi nổi lại đuổi kịp được bóng dáng của nàng.

Hắn trèo lên mái nhà, nhắm ngay phòng ngủ của lão già họ Vương chưa thấy mặt bao giờ.

Trầm Tử Thiêng thấy vậy cũng không hành động một mình nữa, nàng đến bên cạnh hắn, nhìn hắn tháo viên gạch một cách dễ dàng.

Trong lòng thấp thỏm không yên.Trầm Tử Thiêng thầm trợn mắt, nghĩ: “Hắn thuần thục như một tên trộm quen thói đã lâu vậy.

Có lẽ ta cũng phải xem lại sơn động của ta, hắn mạnh và xảo trá như thế, thì chẳng có gì mà hắn không làm được.”Trần An nhìn nàng, vừa cười vừa đặt tay lên môi, ra hiệu im lặng.


Ánh mắt của Trần An như phủ một tầng sương mờ, không còn trong sáng như lúc tỉnh, nụ cười trên môi sắp ngoác tận mang tai, trông hắn như thế lại có chút giống một đứa trẻ.

Trầm Tử Thiêng có cảm giác hắn cứ si si mê mê nhìn mình, nhưng nàng phủ nhận ngay, kẻ say này vốn dĩ có biết trời trăng gì nữa đâu, không khéo cái dáng vẻ minh mẫn vừa nãy là hắn cố tình ra vẻ.“Nhìn trộm như vậy cũng được sao?” Trầm Tử thiêng hỏi nhỏ.

Trong lòng thầm tính toán cách nào để đuổi tên Trần An kia đi, nàng sợ mình đi theo hắn sẽ học mấy cái thói xấu xa hèn mọn này.Trần An thoáng lảo đảo, Trầm Tử Thiêng nhanh tay kéo hắn lại, thầm oán hắn đừng có làm rơi ngói gạch nhà người ta, Trần An cười ngô nghê, ghé tai nàng nói: “Cô không nhìn cũng được, để ta nhìn giúp cô.”Trầm Tử Thiêng cảm thấy tháo gạch nhà người ta đã là một tội, còn nhìn trộm người khác trong phòng mà chẳng được cho phép lại càng bất kính hơn.

Thật chẳng ra thể thống gì.Trần An khom lưng, cúi thấp đầu nhòm vào lỗ hổng.

Hắn mở to mắt như thể nhìn thấy cảnh gì ghê gớm lắm.

Vị cô nương vừa nãy mới cho rằng hành vi của Trần An chẳng ra thể thống gì bây giờ cũng dịch sát bên cạnh hắn, nghiêm túc hóng chuyện.Hai người lắng tai nghe, xung quanh mọi thứ rất yên tĩnh, chỉ có đôi nam nữ trong phòng này phát ra tiếng động vô cùng mạnh mẽ.“Cường, chàng đừng như thế, không sợ người ta đau sao, chàng hết thương người ta rồi phải không?” Giọng nói yểu điệu của một nữ nhân vang lên khe khẽ, nghe như tiếng nỉ non, tủi thân, thật khiến cho người ta thương mến, muốn che chở.Nhưng Trầm Tử Thiêng không cảm thấy như thế, cả người nàng nổi ga gà râm ran mà không hiểu vì sao.Tiếng thở dốc nặng nề của nam tử vang lên, nghe rõ mồn một.

Từ lỗ hổng mà hai người nhìn xuống chỉ thấy chiếc bàn trang điểm của nữ nhân, quần áo vứt tứ tung, chiếc giường đã bị màn trướng che lấp, nhưng nghe âm thanh thôi cũng đủ khiến tai người ta lên mụn lẹo.Nhưng Trầm Tử Thiêng là người khuyết thiếu một phần nào đó về não bộ, chỉ dấy lên một cảm giác khó tả, nàng hỏi Trần An: “Bọn họ đang làm gì vậy?”Trần An đáp: “Làm chuyện phu thê.”Trầm Tử Thiêng: “Phu thê là gì?”Trần An: “Vợ chồng.”Trầm Tử Thiêng: “...”Nàng bỗng nhiên có một ý nghĩ, nếu sau này Trần An cứ mở miệng đòi nàng và hắn làm vợ chồng, nàng sẽ lập tức không nể mặt mà đuổi hắn đi cho khuất mắt.


Vậy mà ban chiều, lão già xem bói kia còn nói cái gì nhu cái gì cương, cứ tưởng sâu xa và thơ mộng lắm.Trầm Tử Thiêng nghe vậy, vô thức nhớ lại cái đêm hắn và nàng làm vợ chồng trong ảo cảnh.

Nàng nghĩ mãi cũng chẳng nhớ ra hắn và nàng đã có những lúc phát ra âm thanh khó hiểu đến vậy.

Nàng nghĩ suy thêm chốc lát, rồi nói: “Có phải đây là chuyện mà ngươi nói về Quỷ Hấp Tinh muốn chúng ta làm vậy không?”Trần An nhoẻn miệng cười, ánh mắt hắn vẫn có chút lơ mơ, Trầm Tử Thiêng có cảm giác hắn đang tưởng tượng ra cái cảnh gì đó khôg tươi sáng lắm, gương mặt hắn trông có hơi hèn mọn.

Hắn gật đầu đáp: “Đúng vậy, nhưng thật ra không phải vợ chồng cũng làm được.”“Tại sao?” Trầm Tử Thiêng cảm thấy mâu thuẫn, lúc này lại nghe tiếng nữ nhân kêu lên một tiếng rất to, nàng giật mình, hai tai vô thức nóng lên, bực bội nói, “Sao...!đau đớn như vậy mà vẫn có thể chịu đựng được ư?”Trần An vẫn cười, hắn vỗ vào mặt mình để tỉnh táo hơn, nói với nàng với vẻ mặt cực kỳ...!đê tiện: “Thật ra cô cũng hiểu, chỉ là cô chẳng biết diễn tả thế nào cho phải.

Cô có biết vì sao lũ chim có thể đẻ trứng, con Bạch Hổ của cô có thể đẻ con không?”“Bạch Hổ chưa có con.” Nàng đính chính, nhịn mãi, cảm thấy ánh mắt Trần An nhìn mình có vấn đề, cuối cùng thẳng tay tát hắn một cái.Trần An ôm má, cảm thấy oan ức vô cùng: “Cô Trầm, sao cô đánh mạnh tay vậy?”Trầm Tử Thiêng thản nhiên nói: “Thấy người xấu, phản xạ tự nhiên thôi.”Trần An: “...”Bỗng nhiên nghe nàng nói vậy, hắn lại không cãi lời nàng như mọi ngày.Hắn đành lảng sang chuyện khác, giọng điệu có chút không cam lòng, oan ức không thể nào bày giãi: “Được được, Bạch Hổ nhà cô chưa có con sao, đã sống lâu như vậy rồi, nó định làm Hổ tu à?”Trầm Tử Thiêng nghiêng đầu, nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.Trần An biết mình nói lỡ lời, hắn nói: “Ý ta là, mỗi một người sinh ra đều phải có cha và mẹ, cô có biết làm sao mới sinh ra được không?”“Ta biết, đến mùa giao hợp, sẽ sinh được con.” Trầm Tử Thiêng đáp, giống như vừa tỉnh ngộ, nàng hỏi, “Vậy là trong ảo cảnh kia, lão hòa thượng muốn ta và ngươi...”Nói đến đây thì nàng ngưng lại, chẳng biết vì sao mà lời nói sắp thốt ra lại trôi ngược trở vào.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy nét mặt của Trần An ngây ngô khờ dại như vậy cũng rất chướng mắt.

Trầm Tử Thiêng đẩy đầu hắn ra: “Ngươi mau quay sang bên kia, không được nhìn ta.”Trần An chẳng hiểu mô tê gì, bị đẩy đi vẫn mặt dày quay trở lại nói: “Trầm tiểu thư ghét ta vừa vừa thôi, đừng đến mức vậy chứ, ta tủi thân lắm.”Trầm Tử Thiêng biết không được như ý nguyện, bèn mặc xác hắn, lạnh giọng: “Ý ngươi là không cần làm vợ chồng cũng có thể làm ra cái chuyện này, thế thì chọn đại một kẻ nào đó mà mình không tin tưởng cũng được sao, vậy khác gì súc sinh đâu?”Hắn gật đầu, trong lòng cảm thấy vui vẻ, hắn thầm nghĩ về cái mặt nào đó thì hắn vẫn rất yên tâm về nàng: “Cô thấu hiểu như vậy, ta cũng yên tâm hơn rồi.


Đúng là như lời ta nói ban nãy, chẳng khác gì súc sinh, nhưng nhân gian không xem sinh con là đến mùa, những chuyện giao hợp như vậy, kể cả không phải là phu thê vẫn có thể làm.

Tùy tiện bỏ ra một chút tiền là có thể vừa nghe mỹ nhân múa hát, nếu có thể thì cùng hẹn với nàng một đêm xuân, he he.”Trầm Tử Thiêng nhìn hắn như thể nhìn một quái thai.Mặt hắn quá hèn mọn.Nàng ngẫm nghĩ một lúc, âm thầm so sánh bản thân với Kha Hoàng, và các con thú nhỏ trên Phương Vân, nghĩ xong khẽ lắc đầu, nàng cảm thán: “Vậy chẳng phải rất loạn sao? Tuy ta chưa thấy người làm vậy bao giờ, nhưng nếu không phải phu thê, không phải chỉ chọn một người như ngươi nói thì thật sự cái gọi là giao hợp để sinh con sẽ trở thành một điều gì đó mang đến lợi lạc và tận hưởng ư?”Trần An nói: “Người trong thiên hạ, không có mùa nào cả.”Trầm Tử Thiêng bỗng mở lòng từ bi, dành trọn vẹn cho hắn một ánh mắt dò xét, nhìn hắn từ đầu đến chân, nhìn đến mức hắn cảm thấy từng sợi lông trên người cũng bị nàng nhìn đến dựng đứng, nghi ngờ hỏi hắn: “Phải chăng ngươi cũng vậy?”Trần An vội nói: “Ta thủ tiết chờ cô, chỉ một mình cô thôi.”Nghĩ nàng không tin, hắn vội thề thốt: “Ta không lừa gạt cô đâu, cả đời này chỉ chờ gặp một mình cô thôi.”Trầm Tử Thiêng nghĩ thầm: “Hắn còn thêu dệt với Vương đồ tể đủ thứ, đối với ta cũng chẳng khác gì, lời nói của hắn tuy rằng không có cảm nhận được tà niệm, nhưng ta không nên vội tin.

Làm sao biết được là thật hay giả.”Vừa hay nghi ngờ thoáng chốc trong mắt nàng đều bị Trần An nhìn thấy, hắn liền thể hiện rõ sự buồn bã trong đôi mắt, hắn nói: “Cô không tin ta cũng được, nhưng đừng đuổi ta đi vội, để ta đi theo hộ tống cô, cô có Kha Hoàng rồi, bây giờ có thêm Trần An, xem như ta là lá bùa hộ mạng to đùng cũng được.”Quý ngài thật là có lòng từ bi đức độ, nàng không dám nhận lá bùa này, xin nhường sự may mắn ấy cho kẻ khác tận hưởng!Trầm Tử Thiêng phớt lờ hắn, nghe tai này lọt qua tai kia, nhìn xuống dưới rồi hỏi: “Lão Vương gia kia ở đây sao?”Trần An ỉu xìu gật đầu, nói thêm: “Và nhân tình.”“Oán khí rất nhiều.” Nàng cảm nhận được luồng ám khí nặng nề trên người nam nhân.Nàng nhìn chằm chằm bức màn trướng che đậy cảnh đỏ mặt bên dưới, nhắm mắt, khai mở thần thức, nhưng phong thần thức lại trong phạm vi gần, tránh làm cho hai kẻ bên trong đánh hơi được, trong khoảnh khắc đó, nàng nhìn thấy được cả mạch đập của nam nhân.

Nam nhân này ngoài năm mươi, ở tim của lão đã bị hư hại, thỉnh thoảng bị tắc nghẽn, khó thở, bởi đã bị nữ yêu quái nằm dưới thân lão buộc một mành chỉ đỏ nối liền trái tim nàng ta và lão.

Thần trí lão Vương đã bị mê muội, không còn tỉnh táo.Nói không còn tỉnh táo sẽ dễ hiểu lầm là kẻ say, kẻ có đầu óc điên loạn.

Nhưng lão Vương này bị ái dục che mờ mắt, sắc đẹp điều khiển cả nhân tâm.

Tâm bị dẫn dắt bởi những lời nói ngọt như mật đổ vào tai, những cái ve vuốt nhẹ nhàng, xúc chạm nóng bỏng trên da thịt, gợi lên khoái lạc, ham thích quá độ, trầm mê ngày đêm.Luồng khói đen ở phần nội phủ của lão hội tụ lại một chỗ, đặc quánh, bành trướng ra khắp cơ thể.

Vừa nhìn cũng biết lão già này không còn sống tới nơi nữa, tà khí ăn mòn cả lục phủ ngũ tạng, hoàn toàn chiếm trọn thân thể lão.Trầm Tử Thiêng nhìn được hai người bọn họ đang làm gì, nàng cũng chẳng còn đỏ tai như ban nãy, vì đã nhìn ra đây chẳng phải một thứ tình cảm trong sáng, tươi đẹp.


Mà chỉ là bị tâm ma dẫn dắt.Quả thật, “lạc” luôn là thứ có sức hấp dẫn ghê gớm với hầu hết nhân sinh, có mấy ai mà thoát khỏi được? Ta đi làm việc kiếm tiền cũng là vì mong cầu “lạc”.

Ta giúp đỡ một ai đó cũng mong cầu được khen ngợi, nghĩa là cầu “lạc”.

Ta mua những món ăn ta ưa thích, chưa chắc vì tốt cho sức khỏe mà vì cái mùi vị đó khiến ta thoải mái, cũng là vì “lạc”.

Cái “lạc” này xem chừng cũng giống như một quả táo cột vào cần câu, buộc lên lưng lừa.

Con lừa ngu si, đang đói bụng thấy được quả táo ngay phía trên đầu, vội vàng đuổi theo.

Nó mải miết đuổi mà không nhìn dưới chân là vực thẳm, sẩy chân một cái, tan xương nát thịt.“Chờ cho đôi nam nữ xong việc, ta sẽ bắt nó về.” Trần An nói, có vẻ hắn đã bớt say phần nào, “Thông thường bị tà khí ăn mòn cả cơ thể sẽ không sống được nữa, nhưng hai kẻ này phóng dật như vậy có lẽ cái thứ ở trong người lão không phải là lão nữa.”“Giống như bị quỷ nhập?” Trầm Tử Thiêng nhíu mày.“Cũng có thể nói là vậy, chờ cho...”“Cần gì phải chờ, trực tiếp phá nhà xông vào bắt luôn không được sao?” Trầm Tử Thiêng ngắt lời, như thể cũng quên mất nàng đang bắt chuyện với kẻ có đầu óc không bình thường, bị rượu nhúng cho úng não, nàng nghiêm túc nói, “Lão Vương gia này sắp chết, và có lẽ bọn họ chẳng có dấu hiệu dừng lại đâu.”“Ngày đêm không nghỉ sao?” Trần An đang thầm kinh ngạc bởi cái sự thẳng thắn của nàng, hình như hắn vừa nhận ra tam quan của nàng đã lệch lạc tới mức xem chuyện phá nhà người ta lúc đang làm chuyện “đại sự” là chuyện vô cùng chính nghĩa, hắn không dám phản bác nàng, chỉ cười nhạo hai kẻ dưới kia, “Vậy thì chẳng trách, lão già này bị câu dẫn như vậy, vợ chết cũng chẳng màng.

Cô thấy được gì rồi?”“Thọ mạng sắp tận.” Nàng bấm ngón tay, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói tiếp, “Nếu ta bỏ mặc, cả yêu nữ cũng khó thoát chết, nhưng ta cứu lão Vương gia cũng không cứu nổi, hai kẻ này, để sống sẽ nguy hại nhân gian, giết chết thì ta khó lòng.

Bởi vì...”Trần An nằm nhoài người, hắn gối lên tay, lơ đãng nói: “Không hẳn là không dễ đối phó.”Hai người mải mê bàn luận mà chẳng nhận ra trong phòng đã không còn tiếng động gì nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui