Trong một tiệm may nhỏ, bà chủ quán có vẻ ngoài khoảng bốn mươi, gương mặt còn trẻ trung nhưng ánh mắt trầm tư chống cằm ngồi tựa cửa.
Bà ta có vẻ hơi bực bội, dáng vẻ mất kiên nhẫn có thể là do từ mấy hôm nay vắng khách, chẳng một ma nào lui tới.Tiệm may cũng chẳng lớn lắm, nhưng bên trong rất nhiều y phục mới tinh, lúc trước tiệm của bà rất đắt khách, nhất là những cô nương tuổi lớn, thích trưng diện.
Biết bao nhiêu vị phu nhân cũng đã bước qua đây, để lại tiếng tăm không ít cho tiệm may của bà.Đang ngồi chán chường thì có một vị thiếu niên khôi ngô tuấn tú bước vào, ban đầu ánh mắt bà ta sáng lên, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ nghèo rớt mồng tơi của thiếu niên làm bà thất vọng ra mặt.
Bà ta nhìn thấy y phục người này rách nát, tóc tai buộc qua loa, trên đầu còn vương vài cái lá, chẳng biết chui ra từ xó nào.“Ở đây không có đồ ăn đâu.” Bà ta nói với vẻ mặt khinh bỉ, tròng mắt đảo quanh.Người này hóa ra là Trần An, hắn cười nói: “Ta đến mua y phục, không đến xin đồ ăn.”Bà ta bĩu môi, vẫn chưa tin lắm, nhưng cũng chẳng đuổi hắn đi nữa, bà ta xua tay: “Ngươi muốn lấy bộ nào thì lấy, đừng sờ lung tung làm bẩn đồ của ta.”Trần An chọn ba bộ y phục mới, cũng chẳng cầu kỳ, tuy bà chủ ở đây tính khí thất thường nhưng chất lượng y phục không thể chê.“Ta muốn mua một bộ cho vị tiểu thư đi cùng ta.” Hắn đặt trên quầy hàng một thỏi vàng nặng trịch, “Vị tiểu thư ấy cao như vị phu nhân đây, chọn bộ nào nhẹ nhàng một chút, nàng ấy thích cây cối và những động vật nhỏ.”Thái độ khinh bỉ của bà chủ quán biến mất từ bao giờ, bà ta vừa nhìn thấy thỏi vàng đã vội vội vàng vàng đon đả mời chào, đổi xưng hô: “Ôi, sớm biết vị công tử đây hào phóng như vậy, ta thật là sơ xuất, có mắt như mù, vị công tử muốn mua y phục cho vợ ở nhà sao?”Nói đến đây, dừng lại một chút, bà ta đưa thỏi vàng lên miệng cắn thử, cắn xong thấy hài lòng, vội vàng lấy ra một bộ y phục màu trắng gấp gọn đưa tận tay hắn.“Ta nói này công tử, công tử đến tiệm của ta là đúng, y phục của ta vừa tốt, lại vừa đẹp mắt.
Đây là bộ đẹp nhất trong tiệm của ta, vợ của công tử thật là may mắn.”Bà ta tiễn Trần An ra tận cửa, Trần An cầm bộ y phục, quay lại nói: “Tiền thừa...”Bà ta cười cười, ánh mắt bắt đầu đảo quanh.“Không cần trả ta.” Trần An cũng chẳng đôi co, hắn nói xong thì bước đi.“Công tử đi cẩn thận, mai mốt lại ghé.” Bà ta sụt sùi vẫy tay, tỏ vẻ cảm động.
Khi hắn vừa khuất bóng thì vội sờ sờ thỏi vàng trong tay, kìm lòng không đặng mà đưa lên miệng cắn lại lần nữa.Trần An ra khỏi tiệm may, hắn đi đến một quán ăn, Trầm Tử Thiêng ngồi một mình trong một góc vắng người nhất.
Tay nàng từ từ nâng ly trà, thưởng thức trà như thưởng thức một mỹ vị thế gian.
Dáng vẻ tĩnh lặng, Trần An đứng nhìn mất mấy hồi rồi mới đến chỗ ngồi phía đối diện nàng.Trầm Tử Thiêng không ngờ cái bộ dạng rách nát của hắn chỉ là hắn ưa thích thế, nàng cũng biết vàng có giá trị rất cao.
Khi thấy trên tay hắn xách túi tiền trặng trịch, hoài nghi trong lòng cuối cùng cũng trở thành điều không nghi ngờ gì nữa.
Rằng tên Trần An này đầu óc không bình thường, khôi ngô tuấn tú mà thích mặc đồ rách.
Còn khoe mẽ như thể “ta đây có tiền nhưng không có quần áo, không sao cả, ta vẫn giàu”.Nàng cảm thấy không nên đi chung với tên này lâu dài.Trần An vừa đặt mông xuống đã mở miệng lảm nhảm: “Người ta đồn có một nàng tiên ở đỉnh Phương Vân không thể xuống thăm thú nhân gian, cô thấy thế nào? Núi non xanh biếc, người người lui tới cười đùa tấp nập, có nhiều trò vui hơn ở trên ngọn núi quanh năm rét buốt kia nhiều, đúng không?”Bây giờ nàng mới hiểu hôm ấy “nàng tiên” mà Trần An nói là chỉ ai, không ngờ rằng lời đồn khắp thiên hạ về bản thân đã trở thành một giai thoại vừa bí ẩn vừa lâu đời như vậy.
Lúc trước nàng có nghe Vũ Nương nói qua, nhưng tâm trí của nàng vốn không để tâm, lúc này tai nghe mắt thấy có người đứng trước mặt mình nhả ra hai chữ “nàng tiên”, nàng thầm vui mừng vì thấy cuối cùng tên Trần An “miệng chó vó ngựa” này cũng có lúc rất tỉnh táo.Thấy được sự tỉnh táo của hắn, nàng tạm thời gác lại cơn tức hôm qua, mở lòng từ bi đáp lại, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Ngươi thấy vui vẻ thì cứ ở lại chơi.”Hệt như nói với một đứa trẻ, Trần An cười tủm tỉm, cái mạng già này của hắn cũng có lúc nghe được mấy lời như thể bao dung hắn tùy ý đùa nghịch vậy.Trầm Tử Thiêng chỉ nghĩ rằng nên đáp trả lại cái ơn của hắn, nên có ý muốn nói rằng hắn cứ thỏa thích vui chơi, nhưng trong lòng Trần An đã trở thành lời dỗ dành bao dung cho một đứa nhóc.Trầm Tử Thiêng thấy hắn cười tủm tỉm nhìn mình, ánh mắt sáng rực, nàng bực bội nghĩ: “Chẳng đứng đắn gì cả, sao tên này có thể sống dai tới bây giờ nhỉ?”“Này, tiểu tử, ta muốn đổi chỗ với ngươi.
Mau qua bên kia.”Trần An quay đầu, người vừa nói chính là một nam nhân cao lớn, gương mặt dữ tợn, lông mày tua tủa như chổi sể.
Gã để bộ râu dài tới ngực, thắt thành bím.
Hai cánh tay gã lực lưỡng, chiếc áo của gã không có ống tay, để lộ cơ bắp cuồn cuộn.
Người ta còn thấy rõ cả những sợi gân nổi lên làn da màu đồng của gã.
Thứ đáng sợ hơn là bên hông gã mang theo một chiếc rìu lớn.Những người khác nhìn thấy vội cầm bát đũa chạy ra xa, có người còn nhiều chuyện chạy ra đứng bên cửa ngó vào.“Kia là Vương đồ tể đúng không nhỉ?”“Hắn ngồi ở đây từ nãy, bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao?”“Thôi xong, vị tiểu thư kia xinh đẹp quá, con nhà ai thế không biết, bị hắn ta để mắt tới thì thể nào cũng có kết cục thê thảm.”“Lại thêm một cô gái đáng thương.”“Nhưng xem chừng cô gái kia là người quen của tên quèn đó thì phải, chứ có nha dịch nào mà ngồi ăn với chủ thế?”“Đâu quan trọng, mà trông giống như nha dịch thật, dù sao thứ đồ mà Vương đồ tể thích thì có là vợ của quan hắn cũng cướp về cho bằng được.”Trầm Tử Thiêng như không nghe thấy tiếng xì xào, nàng cảm nhận được một tà niệm cực lớn từ Vương đồ tể.
Trần An biến thành một tên khờ, ngoáy lỗ tai, há miệng hỏi: “Cái gì? Ta nghe không rõ!”Vương đồ tể hừ một tiếng, hắn vung tay nói lớn: "Nói lại cho ngươi nghe cũng được, vùng này không ai không biết Vương đồ tể ta, ta, muốn có được cô nương này, ngươi còn chắn đường, ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi."Tà ý thì nhiều thật, nhưng tên Trần An đã là một kẻ quái thai, lại gặp thêm gã Vương đồ tể này khiến Trầm Tử Thiêng thầm bái phục, gã này không chỉ thô kệch xấu xí mà còn có bộ não bị úng nước.
Cứ hệt như một đứa con nít đã đến tuổi bỏ sữa, thế nhưng lớn xác rồi mà vẫn nằng nặc đòi bú mẹ.“Ôi.” Trần An không sợ bản thân chưa đủ hèn mọn, vội nói, “Anh thích tiểu thư nhà ta sao, thật không thể ngờ.”Vương đồ tể trợn mắt: “Có gì mà không thể ngờ, mau tránh ra, ta muốn có nàng.”Trầm Tử Thiêng đang tính toán có nên một cước đá văng gã hay không, nhưng nhìn các thôn dân ở đây người thì run như cầy sấy, người thì chân tay yếu đuối, sợ gã này va vào tường sẽ làm sập quán." y da.
Anh quả là thẳng thắn." Trần An ra vẻ bội phục, hắn chắp tay cúi đầu nói, "Xưa nay ta chưa gặp ai khẳng khái như anh cả, thích gì là muốn có ngay, muốn gì sẽ đoạt bằng được.
Bỗng nhiên anh làm ta nhớ đến ngày xưa ta từng nuôi một con mèo, nó muốn cá phải có cá, nó muốn sờ tay cô gái xinh đẹp thì phải sờ cho được.
Kết cục sao anh biết không? Nó bị cô gái xinh đẹp đằng kia giết thịt đấy."Trầm Tử Thiêng điềm tĩnh nâng tách trà nhâm nhi như thưởng thức trà ngon thượng hạng.
Trong lòng thầm thấy bất mãn vô cùng: “Ta giết mèo bao giờ?”Nhiều người viện cớ ở lại ăn, một phần cũng chỉ để xem chuyện Trần An sẽ đối đầu với Vương đồ tể thế nào, phần khác thì chẳng quan tâm Vương đồ tể, chỉ chú ý đến nàng.Vương đồ tể không có kiên nhẫn, gã túm cổ áo Trần An, nói lớn, nước miếng văng đầy mặt hắn: "Ngươi đừng làm mất thời gian của ta, mau tránh qua một bên.""Ấy ấy." Trần An vẫn ngồi yên tại chỗ, một cái xách tay của Vương đồ tể cũng chẳng nhích được mông của hắn, người có đầu óc bình thường chắc hẳn sẽ nhận ra điều bất thường này, nhưng hiển nhiên gã vai u thịt bắp kia chỉ được cái to xác.
Trần An bận bịu làm một kẻ hèn mọn nghiêm túc, vội nói, "Anh vội cái gì, anh muốn người đẹp cũng được, nhưng ta là nha dịch, cũng hiểu một phần tính cách của nàng, anh không khiến nàng vui được đâu.
Giai nhân đẹp nhất ở nụ cười, anh mang nàng về mà không thấy nàng cười, được vài hôm là anh sẽ chán thôi."Vương đồ tể quan sát Trầm Tử Thiêng, dáng vẻ chẳng bận tâm của nàng càng khiến gã muốn mang nàng về bằng được.
Ánh mắt gã nhìn chằm chằm như muốn nuốt trọn nàng, gã suy nghĩ một hồi, có vẻ cảm thấy Trần An nói rất có lý, gã gật đầu, giọng điệu vẫn phách lối: "Ngươi nói xem, ta làm thế nào thì nàng mới cam tâm tình nguyện ở bên ta?"Trần An trưng ra bộ mặt hèn mọn, hắn vỗ lên mu bàn tay đang túm cổ áo mình của Vương đồ tể.
Vương đồ tể do dự chốc lát, như thể chắc chắn rằng hắn sẽ không lừa gạt gã."Anh yên tâm, ta chẳng biết võ công, trông nghèo hèn thế này thì đấu làm sao được với anh? Cái mạng chó của ta không chừng bị anh hắt xì một cái cũng đi đời nhà ma rồi."Không ngờ Trần An cũng nhận ra mạng của hắn và súc sinh bốn chân kia không khác nhau là mấy.
Trầm Tử Thiêng thầm tán thưởng, hắn rất biết mình biết ta.Lúc này gã mới gật đầu hài lòng."Coi như ngươi còn biết nói năng."Trần An lấy thêm một cái ghế trống, kéo xuống bên cạnh chỗ mình, hắn ngồi xuống và nói: "Anh cứ ngồi đây trước đã, tiểu thư nhà ta chỉ thích những người khẳng khái như anh thôi, nhưng như vậy vẫn chưa đủ làm nàng cười mỗi ngày đâu."Trầm Tử Thiêng: “...”Trầm Tử Thiêng gọi phục vụ lấy một bát hoành thánh, nàng cảm thấy bản thân mình cũng chẳng ra gì, có thể kiên nhẫn ngồi xem tên Trần An khốn nạn này đóng kịch."Không đánh nhau sao?""Ta còn tưởng được xem cảnh hay.""Thôi thôi, ta về đã, ở nhà còn bao nhiêu việc."Mọi người mong ngóng xem trò hay nhưng có vẻ đã làm họ thất vọng, khách quan dần dần thưa thớt, nhiều người bỏ về, phần còn lại chỉ đang xem Trầm Tử Thiêng sẽ xử lý thế nào.Vương đồ tể ngồi xuống, gã vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.Trần An liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt thoáng xẹt qua một chút lạnh lẽo, bịa chuyện một cách say sưa: "Anh nhìn xem, tiểu thư nhà ta vừa xinh đẹp còn dịu dàng, đến ngồi ăn thôi cũng thấy đẹp, thế nhưng khi tức giận sẽ rất đáng sợ."Vươn đồ tể vuốt râu, hắn ngạc nhiên: "Ta chưa bao giờ thấy nữ nhân nào không dám phục tùng ta, dám tức giận với ta ư?""Tại sao không?" Trần An ghé tai gã nói, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai kẻ này giống như một đôi bạn thân, "Anh nhìn y phục ta xem, đều rách hết cả rồi này, ta không làm nàng cười được, nàng liền đánh cả ta, nàng cứ bắt ta phải làm theo ý nàng cho bằng được.""Nàng ta bắt ngươi làm gì?" Vương đồ tể hỏi.Trần An đưa ra một chiếc lọ nhỏ, hắn chỉ vào chiếc lọ, tỏ vẻ thần bí nói: "Rượu này uống vào sẽ mộng thấy ảo cảnh, nhưng lại cảm nhận rõ mọi thứ trong mơ như thật.
Ta sợ quá, ta nhát gan, ta chẳng dám uống, anh nói xem, làm sao ta dám uống chỉ để làm nàng cười cơ chứ? Nàng là tiểu thư, chứ có phải vợ ta đâu."Trầm Tử thiêng ngẩng đầu, liếc nhìn chiếc lọ kia một cái rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Thầm nghĩ: “Hắn đang làm trò khỉ gì vậy?”Vương đồ tể cướp lấy chiếc lọ trên tay Trần An, bĩu môi nói: "Chỉ là rượu thôi, trên đời này bao nhiêu của ngon vật lạ nào mà ta chưa nếm qua? Nhưng làm sao ta biết ngươi không bỏ độc vào đây?""Anh có thể dắt chó đến thử mà." Trần An tỉnh bơ nói."Được." Vương đồ tể lập tức gọi một tên nha dịch ở bên ngoài quán ăn vào, gã nói, "Bắt tới cho ta một con chó, để nó thử độc.""Vâng." Tên nha dịch cúi đầu một cái rồi đi ngay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...