Ngàn Năm Luân Hồi


“Cái lão quan huyện kia từng có một ý trung nhân hồi còn trẻ, nhưng lễ cưới không thành, nàng ta mệnh yểu, duyên nợ với trần thế cũng đã hết, ăn cơm bị nghẹn mà chết.” Thanh Trúc cũng không hình dung được cái kiểu ra đi của nữ nhân này, chỉ đành sơ lược cái chết của nàng ta rồi tiếp tục nói đến lão quan huyện, “Lão ta không buông được, dù sao thì nếu bên cạnh mình có một người luôn kề cận, khi ta bất an thì được nghe lời an ủi, khi ta vui vẻ thì được nghe lời bình an, khi ta cô đơn thì chỉ cần nhìn thấy chiếc khăn tay của nàng cũng làm ta ngon giấc.”“Ý nàng là...” Võ Sang hơi ngờ ngợ.Trần An tức tối thầm nghĩ: “Đã hiểu rõ chuyện phong tình thế này cơ mà, còn giả bộ làm lơ ta!”Nàng nhíu mày, cảm thấy có chỗ kín đáo trên cơ thể như bị kiến cắn, thế nhưng đang ở trước mặt Võ Sang nên không có hành động gì cả.

Cũng may là cái cảm giác đó cũng đi nhanh.

Nàng thầm nghĩ giải quyết xong vụ này phải trở về Côn Sơn tắm cho thật sạch sẽ.Võ Sang cười, bỗng nhiên lấy đi chiếc bút lông mà nàng cầm trong tay, ánh mắt hắn dạt dào tình cảm: “Ý nàng là trong lòng người có chấp niệm, yêu hồ chẳng cần lấy sắc, chỉ cần trở thành cái mà người ta hằng mong muốn, mơ mộng ngày đêm mà chẳng được.

Vậy thì quá dễ cho đám yêu hồ này rồi.”Thanh Trúc thầm nghĩ: “Con cáo ban nãy ta gặp còn thông minh hơn nhiều, ngươi là cái thá gì!”Ngoài miệng nói: “Đúng là quá dễ dàng, nhưng chỉ là với những ai không buông được tạp niệm thôi.

Bởi vậy các đạo sĩ cao thâm không đến lượt bọn chúng vơ được, trừ phi mấy kẻ tu hành này cũng chỉ là đồ rởm.”Một con người sống mấy chục năm, ai thọ mạng lâu thì thêm được vài chục năm nữa.

Suốt cả một đời nhuốm mùi gió sương, đêm ngày chỉ mong bình an trôi qua.

Thế nhưng mấy ai mà giữ được cái chân tâm ban đầu của mình.

Ái tình khó dứt, không thể đoạn nổi.

Vài đồng bạc lẻ làm lương tâm day dứt.

Tạp niệm như bụi ngoài đường, nhiều không kể xiết.

Một chút ngon ngọt của yến oanh hồi còn bôn ba, hồi còn ngông cuồng muốn xưng hùng xưng bá như dòng nước ngọt chảy len lỏi trong tâm.

Mất rồi thì thèm.Thanh Trúc đứng dậy, Võ Sang nhìn nàng mỉm cười.

Trần An thấy nụ cười của hắn, bèn nghĩ bụng: “Cái thứ này thì làm được gì, Thanh Trúc, đâm hắn cho ta!”“Vào tháng trước, trước khi đi anh Sang đi còn nói muốn tặng cho ta một món quà.” Thanh Trúc hơi cúi đầu, nàng nhẹ giọng nói, “Nhưng mà anh về cả tuần nay rồi, hình như quên mất thì phải.”Võ Sang nghe vậy, ban đầu hơi sửng sốt, sau đó cười to, hắn đến bên cạnh nàng, thân mật ôm lấy nàng: “Đúng là ta đã quên mất rồi, thật sự xin lỗi nhé.

Thật ra nàng cũng nhớ ta, tại sao không nói rõ lòng mình? Nàng vẫn chỉ là một nữ nhi, chỗ nên đứng không phải ở đây.”Thanh Trúc cười lạnh, nàng giơ tay xoa đầu hắn.


Đúng như dự đoán, hắn lập tức rùng mình một cái, đuôi và tai thi nhau mọc ra.

Thanh Trúc nhảy ra sau, rút kiếm chém tới, hành động nhanh như cắt.Võ Sang cười gằn, gương mặt hắn có một làn khói đen lượn lờ trên ấn đường, biết mình bị lộ, lập tức hiện nguyên hình, né mũi kiếm của nàng: “Làm sao ngươi biết?”Giọng điệu Thanh Trúc lạnh nhạt, nàng đáp: “Cao nhân chỉ dạy.”“Ngươi cũng giỏi lắm, ta xem thường ngươi rồi.” “Võ Sang” nói, “Nếu ngươi đã biết thì hẳn là lão già kia cũng đã thấu.

Ha, ta cứ tưởng ngươi thẳng thắn thật thà, hóa ra cũng chỉ là giả bộ đạo mạo.

Đóng kịch với ta mà để cho ta không phát hiện được.

Ngươi xem thường ta sao?”“Ngươi cố tình tách ta ra khỏi các chị em, lộ liễu như vậy rồi mà còn dương dương tự đắc.” Thanh Trúc nói, “Có thông minh đến mấy thì cũng phải tự xem lại mình, bản thân là một hồ yêu, còn chưa đủ năm cái đuôi, vậy mà cũng đòi đấu trí với ta? Ngươi đoạt được xác của anh Sang, hẳn là đã dùng tà thuật dơ bẩn mới thành công.

Hai tên kia thì lúc trước cũng chẳng thân thiết với anh Sang tới mức ấy, bây giờ cứ gặp nhau là anh anh em em.”Trần An cũng không thể hiểu nổi, ba con cáo con diễu võ dương oai, cứ tưởng đạo sĩ tu hành là dân làng, thật sự bị Thanh Trúc đập cho đầu rơi máu chảy cũng chẳng oan ức gì.Sau khi Trần An đi, nàng đoán rằng thật ra Trần An chưa chắc là yêu thật.

Bởi vì nếu thật sự là yêu hồ lưu manh xảo trá sẽ không đưa nàng đến tận núi Ni, nhằm ngay hang ổ của bọn chúng.

Nàng không biết hắn là ai, vì sao lại trêu chọc nàng, thế nhưng không thể phủ nhận một điều rằng Trần An đã cố tình giúp nàng làm Võ Sang lộ nguyên hình, hết đường chối cãi.

Nàng là một nữ tử khá cứng rắn, nếu đã nợ người ta một ân tình, chắc chắn sẽ quên hết những gì mà người ta thất lễ với nàng.

Có lẽ lão sư phụ Tư Gàn của nàng nhìn thấu được, với tính cách như vậy, nàng chỉ có thể là một đạo sĩ ẩn tu, nếu chen chân vào chốn giang hồ, chắc hẳn nàng không thể tồn tại lâu.

Nhưng con người nàng phân biệt thiện ác quá rõ ràng, nếu không xông pha trừ gian diệt bạo, nàng không bao giờ cảm thấy cõi lòng mình thanh thản.Võ Sang lúc này cũng nhắc nhở: “Cứng quá thì dễ gãy, nữ nhi thì nên làm cho trọn phận nữ nhi.

Chỗ nàng nên đứng không phải ở đây.”“Vậy đứng ở đâu mới được?” Trần An và Thanh Trúc có cùng câu hỏi.“Đứng ở trong lòng ta này, tới đây.” Võ Sang cười.Trần An nghĩ bụng: “Ôi cái câu sến rện nửa vời này mà cũng đòi đưa người ta về nhà, ngu thật!”Thanh Trúc cũng hiếm khi không kìm lòng được mà chửi một câu: “Điên hết thuốc chữa!”Con sâu ục ịch trên cổ Thanh Trúc nhả ra một làn sương trắng.

Làn sương ấy chen vào tay áo Võ Sang, thần không biết quỷ không hay.

Sau đó Võ Sang bỗng cảm thấy đôi chân tê cứng, đi đứng có chút khó khăn.


Hắn cười gằn: “Bày đặt chánh đạo, ngươi dám dở trò với ta!”Dứt lời, Võ Sang tự cắn ngón tay, vẽ một đường máu, Trần An ngạc nhiên, thầm trầm trồ, tên hồ ly này còn biết cả thuật dùng máu chữa thương.Thanh Trúc nói: “Bớt nói nhảm, kẻ như ngươi thì biết cái gì gọi là chính đạo?”Ban nãy nhìn thấy Võ Sang ôm nàng, lòng Trần An đã nóng như lửa đốt, hắn cũng không chậm trễ nữa, bèn xử lý cho xong.Xung quanh thư phòng bỗng chốc sáng lên, kiếm khí của Thanh Trúc xé gió chém tới, Võ Sang né được, cái bàn đá bị vỡ làm đôi, bụi bay đầy đất.

Không gian chật hẹp như vậy cũng khó tung hết chiêu thức.

Thanh Trúc có vẻ cũng tốt tính, không mất kiên nhẫn, tiếp tục xông đến.“Nóng tính như vậy làm sao đắc đạo?” Võ Sang tuy biến được thân người, nhưng dù sao thì đạo hạnh còn non nớt, bị kiếm khí của nàng quét trúng, bả vai bị thương, máu chảy ròng ròng.

Hắn thấy vết máu, đùng đùng nổi giận, không còn cười giả lả như ban nãy nữa, “Hừ, ngươi dừng lại!”Trần An nghĩ: “Ôi, ngươi thông cảm, đến ngay cả ta cũng mà nàng ấy cũng tàn nhẫn xuống tay, huống gì cái con cáo nửa vời như ngươi!”Lúc này Trần An nhìn thấy Thanh Trúc dừng lại thật, lập tức hiểu ra chuyện gì, “ồ” lên một tiếng.

Thì ra kẻ này đã bí mật hạ bùa chú Thông Thuật trên người nàng.

Tuy nhiên bùa chú từ một tay mơ như Võ Sang thì chỉ duy trì được một khắc.Thông Thuật, hạ lên kẻ nào, kẻ đó răm rắp nghe theo ý mình.

Người càng có chân nguyên cao thâm, thậm chí khống chế toàn bộ ý chí của kẻ đó.

Chẳng biết con cáo này học của ai mà Thông Thuật chẳng phát huy hết sức mạnh.

Tuy rằng cơ thể Thanh Trúc tạm thời bị khống chế, nhưng ý chí của nàng vẫn vẹn nguyên.Trần An có lòng dạ đen tối, hắn nghĩ: “Một khắc là đủ để ngươi làm ra trò gì rồi! Khốn nạn!”Thanh Trúc bất động, lòng nóng như lửa đốt.“Võ Sang” cười khẩy, ánh mắt hắn thâm hiểm, gương mặt cũng trở nên quái dị.

Hắn bế Thanh Trúc lên, thô bạo ném lên giường.

Trong đầu Thanh Trúc nổ “ầm” một tiếng.

Lòng tự tôn bị xé tan tành, bỗng chốc trở thành đống dẻ lau bị tên Võ Sang này đem đi lót mông.Trần An chưa vội ra tay, vốn dĩ là để xem Thanh Trúc ứng phó ra sao, hắn cũng gần như quên mất đám cáo này đâu chịu đấu một mất một còn với nàng, trong đầu luôn có âm kế hiểm độc, không đánh lén thì cũng kéo nàng xuống chết chung.“Nàng nói đúng.” “Võ Sang” ngồi xuống bên mạn giường, cúi đầu nói với nàng, hắn cũng không tránh né ánh mắt sắc như đao đang chòng chọc vào mình, “Con người có nhiều chấp niệm sẽ dễ dàng bị mắc bẫy hơn.

Với nàng thì thật là khó khăn, cái tên Võ Sang này có chấp niệm là nàng đó, ta cứ tưởng giữa hai người các ngươi đã có sự thân thiết rồi, nào ngờ chỉ là hắn đơn phương.


Hôm nay ta mượn thân xác hắn, coi như là cho hắn một ân huệ mà trước đây chỉ dám mơ, chứ không dám làm thật.”Thanh Trúc không thể nói năng được gì, “Võ Sang” lại ung dung ngồi tự thuật một mình.“Kẻ này cũng thật đáng thương, trước kia hắn bôn ba tứ xứ, biết nàng thích hoa Tử Đằng, chạy về trồng cho nàng một vườn, cứ đến mùa là hoa nở rợp trời.

Tất cả cũng chỉ vì mong muốn nàng cười với hắn ta một cái.

Trên thế gian có của ngon vật lạ, khi bỏ bạc ra mua cũng phải đắn đo, lúc thì sợ tính cách tiết kiệm của nàng, sẽ mắng hắn là không biết tiếc bạc, lúc thì lại mong muốn nàng được ăn ngon mặc đẹp, yếu đuối một chút, để hắn che chở một chút.

Hồi còn thơ bé, khi vừa mới đưa nàng về, có biết hắn đã nghĩ gì không?“Hắn nghĩ, cô gái này không được ai chăm sóc, từ nay hắn sẽ là người chăm sóc nàng, không thua kém gì sư phụ.

Thế nhưng dần dần lớn lên, tâm tư cũng không còn trong sáng nữa, hắn chẳng dám kề cận nàng, chỉ âm thầm đứng từ xa, vì biết rằng nàng chỉ xem hắn là anh trai.

Ban nãy thấy nàng đội hoa Tử Đằng trên đầu, ta còn tưởng nàng cũng đã bén một chút tâm tình cho hắn.

Nào ngờ...!nàng mắng yêu hồ chúng ta là lừa gạt người đời, nàng cũng lừa gạt hắn đấy thôi.“Ôi, con người thật phức tạp, nếu thích thì mang về luôn, đắn đo làm gì!”Câu cuối cùng Trần An rất đồng tình với hắn, hắn nghĩ bụng: “Con cáo này hóa ra cũng có tình ý thật sự.”Ngón tay “Võ Sang” chần chạm đến má nàng thì khựng lại, cười khổ: “Có lẽ hắn sẽ hận ta mất.”Nhưng lát sau lại nói: “Hận thì hận, dù sao thì hắn cũng chết rồi.”Dứt lời, hắn giải một nửa cấm chế, Thanh Trúc nói được, lập tức hỏi: “Là ai giết hắn?”“Thương tâm mà chết thôi.” “Võ Sang” đáp.

Đoạn, hắn nâng cằm nàng, tình tứ nói, “Thôi, hàn huyên đủ rồi, bây giờ ta và nàng làm chính sự nhé.”Lúc này một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Kẻ nào dám cướp người của ta?”Cấm chế chưa giải của Trần An nội đấu với một nửa cấm chế của “Võ Sang” trong nội phủ của Thanh Trúc, của “Võ Sang” chỉ là hàng rởm, ban nãy Trần An cố ý không chải cấm chế bởi một tác dụng khác của nó là bảo vệ bản thân khỏi một cấm chế khác.

Hắn tính trước được rằng con cáo này sẽ không chơi trò quang minh chính đại gì.

Bởi vậy nên một lát sau nàng đã có thể cử động được.“Võ Sang” quay đầu lại, chỉ thấy một bàn tay chộp ngay đầu mình, hắn thất thần một chút, khi tỉnh lại thì đã bị lẳng ra ngoài, vách tường đá xuất hiện một lỗ hổng hình người, “ầm ầm” đổ xuống.

Ánh sáng từ bên ngoài lọt vào.

Còn toàn thân “Võ Sang” văng ra ngoài kia đã mềm oặt, xương gãy hết, hiển nhiên là chết ngắc rồi.Thanh Trúc chống người dậy, khẽ khàng thốt lên: “Cao nhân...”Trần An kéo nàng dậy: “Đã định ước với ta rồi mà lại nuốt lời.”Thanh Trúc vội chắp tay, nàng cúi đầu nói: “Cảm tạ cao nhân cứu một mạng, sau này xin được báo đáp.”Hắn biết lời nàng nói là thật, Thanh Trúc đã mang ơn ai thì sẽ chết không từ với người đó.

Hắn chỉ biết âm thầm thở dài, ôi cái cô gái này thật là cứng rắn, nhưng không sao, vốn dĩ nàng như vậy mới đúng là nàng.Trần An nói: “Vậy lấy thân báo đáp nhé!”Khóe miệng nàng khẽ giật, tuy biết hắn cứu mình, là một cao nhân, thế nhưng lời ăn tiếng nói của kẻ này thật sự chẳng ra gì.

Nàng thầm nhịn xuống nội tâm đang giằng xé, sự phân biệt thiện ác cũng bị nàng vứt sang một bên, chỉ đành thành thật nói: “Điều này ta không thể đáp ứng được.”Hắn cười “ha ha”, gật đầu nói: “Chuyện lão quan huyện thần trí mơ hồ kia hẳn là nàng cũng giải quyết xong rồi.

Mà ban nãy nàng lơ là quá, dám một thân một mình ở chung với một yêu hồ, lá gan cũng lớn lắm.”Không hiểu sao Thanh Trúc lại cảm nhận được một chút tức giận trong lời nói của hắn, tuy vị cao nhân này cười tươi rói, nhưng lại khiến nàng có chút bối rối.

Nàng bèn nói: “Thật ra ta cũng biết chẳng có tộc yêu hồ nào ở đây cả, chỉ có ba tên này tự tung lời đồn rồi tự vác xác đến, mà yêu hồ không phân biệt nam nữ.


Đạo hạnh còn non nớt, thế nhưng dân lành cũng đấu không lại được.

Tà ma ngoại đạo lớn chung với chính đạo, không bên nào cao, cũng chẳng bên nào thấp.

Lão quan huyện chính trực ngay thẳng, quỷ thần ngưỡng mộ, tuy nhiên ba kẻ này lại học được Thông Thuật, sai khiến lão làm theo ý mình, sau đó xâm nhập vào tiềm thức lão, moi ra được chấp niệm, nên lấy đó làm uy.

Sở dĩ ta cũng không làm gì nhiều, phúc mạng của lão quan huyện kia lớn, thế nên Thông Thuật của chúng chỉ có hiệu lực khi chúng còn sống.”“Thì ra là thế, vậy nếu ta không ở đây, nàng sẽ làm thế nào?”“Ta chỉ biết đánh, không biết tính mưu kế, cho nên...!thật sự không biết làm cách nào cả.” Thanh Trúc thành thật nói.Trần An lắc đầu, hắn chắp tay sau lưng, ra vẻ đạo mạo: “Nhưng ta biết nàng vẫn có thể cầm chắc phần thắng.

Ban nãy, cấm chế của ta không hoạt động, thì cấm chế của tên kia cũng không có được bao nhiêu tác dụng, với lại, trên miếng ngọc bội mà nàng đeo có pháp trận, sẽ cứu được nàng một mạng.”Thanh Trúc thoáng kinh ngạc, buột miệng hỏi luôn: “Miếng ngọc của ta...!làm sao ngài biết được?”Trần An chỉ cười, hắn phất tay, cấm chế trên người nàng cũng chính thức được hóa giải.

Cấm chế này hắn có thể tùy ý kích hoạt, tùy ý ra lệnh ngừng hoạt động, bởi vậy chính Thanh Trúc cũng không biết mình đã thật sự bị giải hay chưa.Hắn cũng chẳng quan tâm hai con cáo còn lại, dù sao thì ngoài nàng và hắn ra, tất cả đều là ảo cảnh.

Thế nhưng có vẻ Trầm Tử Thiêng bị mắc kẹt trong Thanh Trúc, không có được khả năng tự do thoải mái như hắn.

Ban đầu, hắn còn tưởng rằng lão Quảng Đức biến giả như thật, thế nhưng ngay lúc Thanh Trúc lấy ra miếng ngọc bội kia, hắn liền biết ngay nàng cũng là thật.

Nếu nàng bị thương, Trầm Tử Thiêng cũng chẳng thể yên ổn.Bỗng nhiên bầu trời trên cao chuyển màu, mây đen kéo đến, giăng kín ngợp trời.

Thiên lôi nổi giận, sấm chớp đùng đùng.

Lần này Trần An không che giấu sự tức giận nữa, quát: “Láo xược, dám giở trò với ta!”Thanh Trúc ngẩn người, Trần An kéo nàng rời khỏi sơn động.

Một đạo thiên lôi giáng xuống người Thanh Trúc, Trần An mượn kiếm của nàng, hoành kiếm, thay nàng chống đỡ, rồi hắn tung người lên cao, tay kết thủ ấn, miệng lầm bầm một câu chú chẳng rõ là gì.

Sau đó, thanh kiếm trên tay hắn dài ra, trở thành một thanh kiếm khổng lồ, dài bằng năm người trưởng thành, rộng mười tấc.

Kiếm khí lạnh lẽo như sương hàn.

Kẻ đứng ở trên cao kia mày kiếm mắt sáng, nét mặt cương nghị, áo bay phần phật.Mưa rơi xuống, Thanh Trúc ngẩng đầu, trong mắt nàng là hình ảnh Trần An vung kiếm xé trời.Một tiếng gào lớn từ chân trời vọng lại, đau xé ruột xé gan.Ánh mắt Thanh Trúc bỗng chốc trở nên vô hồn.

Cả người nàng tan vỡ như bọt biển.Ảo cảnh bị phá!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui