CHƯƠNG 54 BƯỚC ĐẦU
- Sư phụ ! Người đây rồi - Lấy nước trong hang về,nàng thấy Độc cô cô đang chăm chú pha độc,nhìn sang bên cạnh nàng thấy có hai nam nhân bị treo ở đó,nhìn lành lặn thế kia chắc sư phụ vừa bắt được,ba người hôm qua mới thử 3 loại độc của nàng chẳng lẽ đã chết rồi sao,chẳng lẽ nàng làm độc kém đến thế.Nhớ đến những người được thử độc của sư phụ đều 10 ngày mới chết,chết từ từ trong đau đớn tột cùng của thân xác,không chịu nổi mới cắn lưỡi mà chết,còn những người qua tay nàng đều không trụ quá một ngày,thật không hợp ý nàng mà.(Jennifer : Tỉ ! Jen khâm phục tỉ)
Nhìn ánh mắt của nàng hướng về hai nam nhân kia đầy vẻ suy sụp,Độc cô cô lên tiếng an ủi nàng:
- Linh nhi,ngươi đừng buồn,ít ra 3 người hôm qua đã chịu được 3 loại độc của ngươi chẳng bù cho hôm đầu tiên,chỉ nhìn màu độc ngươi làm bọn họ đã ngất xỉu,khi tỉnh dậy thì mới tự sát mà chết
- Sư phụ,đấy là an ủi hay trách mắng con làm độc không được đẹp,không đúng quy trình - Nàng ngước đôi mắt buồn rầu lên hỏi bà lão
- A ! Nha đầu,ngươi đang bắt bẻ sư phụ à ?
- Con không dám - Nàng phụng phịu nhận lỗi
- Được rồi,tha cho ngươi lần này.Độc ta vừa dạy,ngươi đã biết cách làm chưa ?
- Ân,biết,sư phụ
- Tốt lắm ! Làm lại một lần ta xem
- Được ạ - Nàng tiến đến bàn của mình,lần lượt làm lại Bách Lí thảo - loại độc mà sư phụ vừa dạy
Thiên Phong các.Phòng chữ Phượng.
Lãnh Diệt Thiên đang ngồi ở bàn chính giữa gian phòng,xem lại sổ sách trong những ngày mình vắng mặt,hắn rất yên tâm về cách làm việc của lão Ngũ nhưng vẫn phải theo dõi cho biết tình hình,đây là công việc hằng ngày mỗi khi đến đây của hắn.
Cốc ! Cốc !
- Chủ nhân - Tiếng lão Ngũ ngoài cửa,phải có việc quan trọng thì mới có người làm phiền khi hắn đang nghỉ ngơi trong phòng
- Vào !
- Chủ nhân,việc điều tra tung tích của Độc cô cô đã có kết quả nhưng chưa cụ thể cho lắm - Lão Ngũ tiến vào,dừng trước bàn,cung kính nói
- Chưa cụ thể ? Nói - Hắn vẫn lạnh lùng,chăm chú xem sổ sách trước bàn,nhưng vẫn nghe lão Ngũ nói chuyện
- Độc cô cô đã quy ẩn được 10 năm nên tìm kiếm rất khó,chỉ phát hiện là bà ta sống trong một khu rừng tại Phúc La trấn nhưng không rõ là ở chỗ nào vì ở đó không hề có nhà cửa,chỉ toàn cây cối - Dường như đã quen với tính cách của Lãnh Diệt Thiên,lão Ngũ không phiền lòng khi hắn nói ít,vẫn điềm nhiên thông báo tin tức mình vừa nhận được
Dừng bút lại,Lãnh Diệt Thiên trầm tư một lúc rồi mới ngẩng đầu nhìn lão Ngũ,ra lệnh :
- Sai người đi tìm kiếm trong khu rừng,ở đó không có nhà cửa,rất có thể bà ta sống trong hang động,tìm kĩ vào cho ta
- Vâng,chủ nhân - Tiếp nhận được mệnh lệnh của hắn,lão Ngũ đi ra ngoài,không quên cẩn thận đóng lại cửa cho hắn.Xuống dưới phòng khách,đã thấy Mạc Phù xăm xăm bước tới,túm tay mình hỏi dồn dập :
- Sư huynh đâu ? Vẫn trong phòng à ? Huynh ấy đang làm gì ? Ngươi vừa lên thông báo gì cho huynh ấy ?.........
- Tiểu thư,ngươi hỏi từ từ thôi,lão không trả lời hết được - Thấy Mạc Phù tiếp tục thao thao bất tuyệt,lão Ngũ đành lên tiếng can ngăn
- Hì hì,xin lỗi lão - Mạc Phù xấu hổ,đỏ mặt,nhận ra mình hơi quá,liền cười hối lỗi
- Đứa nhỏ này,đã lớn vậy mà vẫn tính trẻ con - Lão Ngũ yêu thương xoa đầu Mạc Phù,phải biết Mạc Phù và Lãnh Diệt Thiên đầu do một tay lão nuôi lớn,chăm sóc nên lão rất hiểu rõ tình cảm Mạc Phù dành cho Lãnh Diệt Thiên - Sư huynh ngươi đang trong phòng xem sổ sách,đừng làm phiền,tối hắn sẽ đưa ngươi đi chơi
- Con không phải là trẻ con mà đòi đi chơi - Mạc Phù nghe lão Ngũ nói liền giận dỗi phản bác
- Đúng rồi,ngươi không phải trẻ con - Nhắc lại câu nói của Mạc Phù,lão Ngũ cười ha hả rồi bước đi,trong lòng thầm nghĩ nha đầu kia thật đáng yêu,nếu thành đôi với Thiên nhi thì thật tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...