CHƯƠNG 51 HỜN GHEN
Thời gian gần đây,Tô Vân Á luôn bám riết lấy anh,ngoại trừ giờ thiết triều,ả đều tận dụng cơ hội gần gũi anh,cho dù anh đang bận phê duyệt tấu chương ả cũng đến làm phiền,ngay cả giờ dùng bữa,ả cũng mặt dày ở lại cung Thừa Càn,cô đã rất bực tức nhưng lại không thể đuổi ả đi,đành kêu anh hạ lệnh đuổi ả,anh lại không đồng ý,không lẽ anh đã phải lòng ả ?
Cô vừa cầm chiếc quạt,quạt cho anh vừa đảo mắt suy nghĩ,nếu đúng là như vậy........cô nhăn nhó trừng mắt nhìn ai kia đang thản nhiên ngồi đọc sách,hoàng đế thì vẫn là hoàng đế,cô vốn không tin tưởng nam nhân trong cái thời cổ đại này lại có thể một lòng một dạ yêu một người,nhất là hoàng đế !!!! Haizzzz,cô thật ngu ngốc khi yêu phải người không nên yêu.Trời đất,cô đang suy nghĩ cái vớ vẩn gì thế này,từ lúc nào cô biết yêu cơ chứ ? Không,cô còn ngây thơ non dại như vậy cơ mà,cô lắc lắc đầu rồi tự đánh vào đầu của mình.
- Ngươi bị làm sao vậy ? - Anh khó hiểu nhìn cô
- Ta làm sao chứ ? - Cô gắt lên
- Âu Dương Bảo Nhi ! Ngươi muốn chết phải không ? - Anh trầm giọng
- Hoàng thượng,Tô cô nương "lại" đến - Tiểu Nghịch Tử cung kính bẩm báo,chữ "lại" của hắn kéo dài ra,có lẽ hắn cũng không ưa gì ả
- Cho vào ! - Anh lạnh giọng ra lệnh
Cô phụng phịu lườm anh,chân đá vào bàn kêu cái "BỘP".Thế rồi một tiếng la thất thanh vang lên phá tan bầu không khí tĩnh mịch :
- ÁH.....................- Cô nhảy cẫng lên ôm chân của mình,khuôn mặt mếu máo nhìn Tô Vân Á đang thong thả đi đến hành lễ với anh
- Nha đầu,ta nghĩ ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi đi - Anh khuyên nhủ
- Ta bị như vậy mà ngươi không quan tâm thì thôi lại còn đuổi ta ? - Cô tức giận thét
- Là ngươi tự làm tự chịu !
- Ta không về,ta cứ ở đây đó,"người ta" ở đây thì được,sao ta lại không thể ?
-......................
- Hay là các ngươi muốn làm chuyện đó ? - Cô bực bội chớp chớp mắt tưởng tượng ra những hình ảnh hai người họ làm với nhau ở một căn phòng kín đáo,không hề để ý đến người bên cạnh sắc mặt đã tối sầm lại,cốc vào đầu cô một cái đau,cô nhăn nhó xoa xoa trán,tặng cho anh cái liếc sắc nhọn
- Đầu óc ngươi đúng là đen tối,ngươi muốn làm chuyện đó với ta sao ? - Anh nở nụ cười xấu xa
- Ta ? - Cô tự chỉ vào mình hỏi lại - Ta không thèm !
- Thật sao ? Ta có nên cho ngươi thử không ? - Anh trêu chọc
- Hoàng thượng.............-Tô Vân Á nãy giờ lên tiếng cắt đứt cuộc trò chuyện của bọn họ
- Ngươi đến đây làm gì ? - Anh còn chưa lên tiếng cô đã chen ngang
Tô Vân Á không để ý đến cô,bưng cái khay đựng đầy điểm tâm đi đến đặt xuống bàn,cười dịu dàng nhìn anh,nhẹ giọng :
- Thần đã tự tay làm chút điểm tâm để hoàng thượng dùng,nó sẽ giúp người có tinh thần làm việc tiếp !
Cái gì chứ ? Điểm tâm thì cô cũng làm được nha,cô đã ăn đến phát ngán rồi,vậy mà ả cứ ra vẻ ta đây đảm đang lắm,thật đáng ghét ! Cô khoanh tay bĩu môi.
- Ngươi cứ để đó đi ! - Anh nhàn nhạt nhìn ả
- Hoàng thượng,điểm tâm rất ngon đó ! - Ả ngoan cố cầm một cái điểm tâm đưa cho anh
Cô xụ mặt nhìn anh rồi lại nhìn sang ả,sao họ cứ phải liếc mắt đưa tình với nhau chứ ? Thấy anh không từ chối ả,mà cầm chiếc điểm tâm đưa lên miệng ăn,cô thật muốn đem hai người ra băm thành trăm nghìn vạn mảnh,bực tức mà không thể làm được gì,cô giậm chân uỳnh uỳnh đi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...