CHƯƠNG 48 GẶP PHẢI ĐỊCH THỦ
Cuối cùng thì vết thương của cô cũng đã lành trong mấy tuần chỉ nằm dài trên giường và được kẻ hầu người hạ chăm sóc.Những ngày tháng nhốt mình trong cái cung này cô cảm thấy mình như sống dưới địa ngục,giờ thì cô đã có thể đi lại tự do.
Đẩy cửa ra ngoài,cô vươn vai ngáp ngủ,hôm nay là ngày đầu tiên cô dậy sớm như vậy,mấy tên lính ngạc nhiên nhìn cô không chớp mắt,cô khó hiểu liếc quanh bọn họ,rồi hít một hơi thật sâu tận hưởng không khí dịu mát của buổi bình minh.
**************
Tại Ngự thư phòng
- Hoàng thượng,người xem,ai trở về này - Tiểu Nghịch Tử kinh hỉ,đứng ở cửa hô lên
Một bà già khoảng sáu mươi tuổi bước ra,ăn mặc điềm đạm,khuôn mặt phúc hậu mỉm cười.chỉ nhìn thôi cũng đủ để biết bà là một người vô cùng quý phái.
- Mẫu hậu ? - Anh ngạc nhiên khi thấy bà lão,bước đến ôm chặt lấy bà
- Phong nhi !
- Mẫu hậu,sao người nói muốn du ngoạn sơn thủy mà trở về nhanh như vậy ?
- Thực ra,ta trở về đây là muốn nhắc nhở con việc lập hậu.
- Lập hậu ? Con đã từng nghĩ đến !
- Ta thấy trước giờ con chưa hề ân sủng một ai,nhưng hoàng tộc của chúng ta cần phải có hài nhi nối dõi,con hiểu chứ ?
- Con biết !
- Ta đã tìm cho con được một đối tượng rất cân xứng - Thái hậu cầm tay anh mỉm cười hiền hậu - Á nhi,mau ra đây,không cần ngượng ngùng,đều là người một nhà
- Dạ ! - Nữ tử từ ngoài cửa đi vào,quỳ xuống hành lễ với thái hậu và anh
- Được rồi,riêng con không cần hành lễ ! - Thái hậu vui vẻ đỡ nàng ta đứng dậy - Phong nhi,đây là Tô Vân Á,con gái của quan chi huyện,dọc đường nàng bị lũ cướp bắt đi nên ta đã cứu nàng.Con biết không,nàng không chỉ xinh đẹp thôi đâu mà còn rất có tài,rất xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ.
- Thái hậu,người đừng nói con như vậy,con có giỏi giang gì đâu - Nàng ta thẹn thùng liếc mắt đưa tình với anh
- Con không cần khiêm tốn ! - Thái hậu vuốt tóc Vân Á nở nụ cười
Anh không thèm nhìn nàng ta lấy một cái,chán nản liếc ra cửa,mắt đã nhìn thấy cô đang lao xồng xộc đến,vì cứ cắm đầu chạy,chân vấp phải bậc thềm,cứ tưởng rằng sẽ ngã sưng trán,ai ngờ anh đã vòng tay đỡ được cô.
- Lần sau cẩn thận một chút - Anh nhắc nhở
- Biết rồi ! - Cô chu môi đáp cộc lốc,rồi ngó ra sau lưng anh nhìn hai người lạ mặt,cô tò mò hỏi - Họ là ai vậy ?
- Nhìn thấy thái hậu mà còn không hành lễ ? - Vân Á ghen tức cất giọng
Cô há hốc mồm cả kinh nhìn bọn họ.Cái gì chứ ? Thái hậu ư ? Từ đâu lại nhảy ra một thái hậu ? Vậy mà cô cứ tưởng mẫu hậu của anh mất lâu rồi chứ ?
- Ngươi không đủ tư cách ra lệnh cho nàng - Anh lạnh lùng lên tiếng
- Phong nhi,sao con có thể nói chuyện với hoàng hậu tương lai như vậy ? Vị nữ tử đó là ai ? Sao lại không biết phép tắc gì hết - Thái hậu giận dữ quát
- Mẫu hậu,ả ta không phải hoàng hậu tương lai của con,riêng chuyện lập hậu,con không thể nghe theo người - Anh để lại một câu,cầm tay cô kéo mạnh đi khiến cô lảo đảo suýt ngã nhào ra đất.Bị kéo đi,cô cảm thấy rất khó chịu,anh đi rất nhanh,mà cô lại phải ra sức chạy theo mới kịp,cô bực bội lên tiếng :
- Ngươi đi chậm thôi !
Anh dừng lại đột ngột,quay người lại làm cho cô đâm sầm vào anh,cô nhăn nhó xoa trán,trừng mắt với anh.
- Âu Dương Bảo Nhi ! Nếu ta không lập ngươi làm hoàng hậu thì sao ?
- Nếu thế thì sao ? - Cô giả bộ ngơ ngác hỏi lại,còn lâu cô mới ngộ nhận cảm giác của bản thân
- Đồ ngốc ! - Anh dí trán cô - Ta đang hỏi ngươi
- Ngôi vị hoàng hậu đối với ta chẳng có gì hay ho,không lẽ ngươi định lập nữ tử vừa rồi làm hoàng hậu ?
- Nếu thật là vậy,ngươi để ý sao ?
- Ta................sao ta phải để ý ............? - Cô không được tự nhiên quay mặt đi chỗ khác
- Nha đầu ngốc,ngươi nên tự thú nhận rằng ngươi thích ta - Anh cốc đầu cô,bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ của cô hiện giờ
- Đồ thần kinh ! Ta không thích ngươi - Cô giẩu mỏ cãi
- Ngươi chắc chắn ?
- Ta chắc chắn !
- Không hối hận ?
- Không thể không hối hận !
- Ngươi đang tự thú nhận !
- Ta thú nhận hồi nào ?
- Ngươi vừa nói thích ta !
- Ta nói hồi nào chứ ?
- .........................................
Khắp hoàng cung truyền lại tiếng cãi vã của hai người,đám phi tần ngồi trong cái đình gần đó đang trò chuyện cũng phải ghen tị nhìn theo họ,ai cũng ganh ghét tặng cho cô một cái lườm nguýt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...