CHƯƠNG 25 NHƯỢC LINH - DIỆT THIÊN - TUYẾT NHƯỢC HI (GẶP LẠI)
Cả đêm hôm qua nàng mất ngủ,nguyên nhân là vì tức giận quá mà không ngủ được,nên hai mắt nàng thâm đen hết cả lên,nhìn mình trong gương mà nàng thấy sợ.Nàng lại càng ghét hắn hơn.Buồn rầu lê cái thân tàn ma dại đến phòng ăn,nàng cứng đơ tại chỗ,nhìn chăm chăm vào nam nhân đang ung dung uống trà,nói chuyện phiếm với y.Hắn không phải là Lãnh Diệt Thiên sao ? Sao lại ở đây ? Chẳng cần biết trong nháy mắt lửa giận hạ xuống lại tăng lên gấp bốn trong nàng,tay nàng lén rút cái trâm trên đầu,thẳng tay phi đến kẻ đang ngồi giữa phòng kia.Cảm nhận được luồng sát khí vô hình đang bắn về phía mình,hắn nghiêng người,tránh được cái trâm của nàng,giơ chén lên đỡ cây trâm
"Phập" cây trâm cắm thẳng lên cái chén
Không chỉ dừng ở đấy,nàng xoay người tung một loạt nhiều cây kim nhỏ,hắn cũng nhanh nhẹn không kém,dùng kiếm đỡ được hết,phá sạch những đòn tấn công của nàng.Tức giận nhìn thành quả luyện tập cả tháng nhưng không hề chạm tới một sợi tóc của hắn,nàng nhìn sang bên cạnh,cướp ngay thanh kiếm của tên thị vệ trước cửa,lao đến chỗ hắn
"Keng ! Keng !"
Tiếng kim loại va chạm vào nhau,tạo nên những tiếng động sắc gai người,từng nhát kiếm của nàng đậm sát khí,đánh toàn đến chỗ hiểm của hắn,nhưng may mà hắn chỉ đỡ chứ không hề đánh trả,nếu không chỉ sợ ngày này năm sau là ngày giỗ của nàng.Nàng tức giận tung kiếm đánh tới bao nhiêu thì ngược lại hắn ung dung đỡ lấy,vẻ mặt bình thản,như đang trêu đùa nàng,thích thú nhìn cô nương mình vừa cứu chưa đầy một tháng đang giơ kiếm muốn giết mình.Cuối cùng,đánh đến nửa ngày không làm gì được hắn,nàng ngừng lại xua tay về phía hắn:
- Stop ! Ngừng lại - Thấy hắn bỏ kiếm vào bao,nàng mệt mỏi lê thân đến phía bàn,ngồi xuống cạnh y
Thấy y vẫn đang ngồi uống trà,vẻ mặt như đang xem diễn một bộ phim kiếm hiệp,nàng tức giận hất cả chén trà nóng về phía y nhưng y cũng chỉ lặng im nhìn cái chén lao về phía mình,sắp đến mặt y thì y mới nhẹ nhàng né tránh,nhìn về phía nàng trông rất thách thức.
Nàng sửng sốt,hết nhìn y rồi lại nhìn hắn,lại quay sang nhìn y,nhìn hắn,hết mấy lượt,nàng cảm thấy mình thật là nhỏ bé,thật vô dụng trước hắn và y,không thể chịu nổi,nàng giậm chân chạy về phòng.Vào phòng mình,nàng lấy hết hơi trong mình,hét to lên :
- A ! Tức quá đi !
"Rầm ! Rầm ! Rầm ! "
Và tiếp theo là một loại tiếng động lớn,báo hiệu rằng : "Số đồ sáng nay đã bị phá,cần thay lại "
Thấy nàng chạy đi cộng với tiếng hét kinh hoàng mình vừa nghe được,hắn hồ nghi quay sang nhìn y :
- Nàng ta sao vậy ?
- Không biết - y nhún vai,vẻ không quan tâm - Chắc còn giận vì việc hôm qua ngươi không đến đón nàng
- Thật sao ? - Giọng nói lạnh lùng nhưng trong lòng thì tan chảy
- Không biết - y vẫn tỏ vẻ như thế thật khiến hắn tức giận
- Võ công của nàng ? - Hắn hỏi
- À ! Ta dạy đấy,nàng đúng là đồ đệ giỏi,mới một tháng mà đã nhanh nhẹn như thế rồi - y tự mãn
- Đợt sau đừng dạy nàng - Hắn tức,giọng nói gay gắt,nghĩ đến việc nàng và y thân thiết bên nhau,cùng nhau luyện võ là hắn cảm thấy có ngọn lửa vô hình đang bùng lên trong mình
-...............- y không trả lời,mỉm cười nhìn hắn
- Ngươi..............- Hắn ngạc nhiên
- Ta đã nói rồi,trên đời này ngươi là người hiểu ta nhất,cũng như ta là người hiểu ngươi nhất - bỏ lại câu nói đó,y bình tĩnh bước ra khỏi phòng,không quên rút cây trâm ra khỏi chén,để lại hắn một mình trong phòng.Hắn thật không ngờ sau một tháng lặn lội ở Bạch Hổ quốc,cố gắng hoàn thành nhiệm vụ thật nhanh vì lo lắng cho nàng,vậy mà khi trở về,cách hắn nhận là nàng tung kiếm chém mình,y lạnh nhạt với mình
Đang trong trầm tư suy nghĩ,hắn nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng vang vào :
- Hoàng huynh,có chuyện gì vậy ? Ta nghe thấy tiếng hét của Nhược Linh - Nhược Hi vẻ mặt lo lắng bước vào,ngạc nhiên đứng chôn chân tại chỗ,lặng nhìn nam nhân trước mặt.Chỉ thấy toàn thân nam nhân ấy là một nguồn khí lạnh,khuôn mặt lạnh lùng,không biểu tình nhìn Nhược Hi,như người xa lạ,điều này làm Nhược Hi đau.Trong một khoảnh khắc,nàng đã nhận ra nam nhân này,nam nhân đã ra tay cứu nàng ba năm trước,nam nhân mà khiến nàng suy tư suốt ba năm,không hề muốn xuất giá,chỉ một lòng chờ đợi được gặp hắn một lần,vậy mà hắn không hề nhận ra mình
- Ngươi là ai ? - Hắn lạnh nhạt hỏi
- Ta là Hiên Viên Nhược Hi , là hoàng muội của Tuyết.Còn ngươi ?
- Lãnh Diệt Thiên - Ám sắc lạnh lùng
-..........................- Tất cả chìm vào khoảng lặng.Lãnh Diệt Thiên.......Lãnh Diệt Thiên.........tên thật hay,Nhược Hi lẩm bẩm tên hắn,nhắc nhở bản thân mình phải ghi nhớ cái tên này vào trong tim,vào trong tâm trí mình
- Công tử có quan hệ gì với hoàng huynh của ta ? - Nhược Hi quan tâm hỏi
-..................- Chỉ thấy hắn lạnh lùng thốt ra hai chữ - Kẻ thù - Rồi bước ra khỏi phòng
Vô tình như thế,lãnh cảm như thế nhưng lại khiến cho trái tim Nhược Hi đập không ngừng trong lồng ngực,chỉ là khi nghe hai tiếng "kẻ thù",Nhược Hi bỗng thấy sợ hắn coi mình như kẻ thù của hắn chỉ vì hoàng huynh
- Đứng lại - Nhược Hi hoảng sợ ra lệnh,nhưng tiếc là đáp lại chỉ là khoảng không trước cửa,bóng dáng hắn đã biến mất từ xa
Nhược Hi nhìn chằm chằm chỗ hắn vừa đứng lúc ấy,âm thầm mong lại được gặp hắn.Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó,nàng vội chạy thẳng đến tẩm phòng của y
Phòng khách trống trơn,trơ trọi,lạnh lẽo không từng.Nơi vừa diễn ra cuộc hội ngộ của bốn con người,bốn số phận,bốn linh hồn,bốn mảnh ghép của cuộc đời,nơi giao nhau của nhiều trái tim.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...