CHƯƠNG 113 SỰ TRỢ GIÚP CỦA THẨM HÀ
Tại Ngự hoa viên
- Hoàng thượng,tại sao hôm nay người lại có nhã hứng thưởng hoa ? - Tiểu Nghịch Tử nhìn anh với ánh mắt dò hỏi
- Chỉ là ngẫu nhiên muốn nhớ về một vài chuyện - Anh nhàn nhạt đáp
- Người chắc hẳn đang nghĩ đến quý phi ?? - Tiểu Nghịch Tử lập tức có thể hiểu được
- Chúng ta đi thôi - Anh không trả lời,lên tiếng ra lệnh nhằm lảng tránh câu hỏi của Tiểu Nghịch Tử,đang chuẩn bị cất bước rời khỏi,anh chợt dừng lại,ánh mắt hướng đến cái đình trong bồn hoa ở phía xa.Nơi đó có một nữ nhân mặc một bộ y phục màu xanh dương giản dị,đầu không cài trang sức,tóc được buộc bằng một sợi dây dài màu đỏ,gương mặt trắng mịn không thoa phấn,đôi môi bởi không được tô son mà có chút nhợt nhạt,hai bàn tay thon dài đang đặt trên cây đàn nhẹ nhàng gảy và hát...
"Hoa nở là lúc hoa được nâng niu nhất
Nhưng khi hoa rơi thì chỉ chờ sự héo úa
Hết độ rồi hoa mong đợi ai ?? Hoa trách móc ai ??
Thật ra hoa chỉ cần một người kề bên an ủi..."
Tiếng đàn kèm theo tiếng hát não lòng của một người con gái hoà tấu làm cho người ta nghe mà cảm thấy đau lòng,bài hát dường như đang than phiền,đang trách móc một ai đó đã bỏ rơi người con gái ấy,có mới nới cũ mà không hề nhớ đến cô ấy ngày qua ngày chờ đợi ở nơi đây...
- Khúc hát thật thê lương - Anh khoanh tay ngồi tựa người vào lan can nhìn vị cô nương lạ mặt
- Hoàng...hoàng thượng...?? - Cô gái có phần khiếp sợ,run rẩy quỳ gối xuống đất
- Ngươi biết trẫm ? - Anh ngạc nhiên hỏi,người hơi cúi xuống đỡ cô gái đứng dậy
- Người đã quên thiếp rồi sao ? Thiếp là Thẩm quý nhân,mới ngày đầu nhập cung đã được người phong làm phi,sau khi trải qua một số chuyện không may,đã bị người lãng quên,dần dần thiếp trở thành một vị quý nhân thất sủng,sống trong Lam Viễn trai,chẳng khác nào lãnh cung !
- Thì ra ngươi là Thẩm Hà ?? Không nghĩ tới hiện giờ trông ngươi khác xưa như vậy,nhưng hình như ngươi rất bức xúc về chuyện trẫm đã bỏ mặc ngươi.Thực tình,ngươi vốn biết là trẫm không hề dao động với bất kì nữ nhân nào trong cung mà? Phải không ?
- Thẩm Hà đương nhiên biết,nhưng Ngọc quý phi không phải là nữ nhân trong cung hay sao ? Người không phải là đã dao động với nàng sao ? Vì cớ gì người nói không dao động với bất kì nữ nhân nào ? - Thẩm Hà lật ngược tình thế
- Ngươi đang bắt bẻ trẫm sao ? - Anh khẽ nhíu mày
- Thần thiếp chỉ nói đúng sự thật ! - Thẩm Hà bướng bỉnh
-.......................- Anh không đáp lại,chỉ bật cười nhìn Thẩm Hà,căn bản là nàng ta đã nói đúng,và anh cũng không thể phủ nhận điều này
*************************************************
- Tỷ tỷ.........- Cậu nhóc vừa chạy như ăn cướp,miệng vừa gọi to,giơ hai chân đạp mạnh cánh cửa khiến cho cô đang nằm trên giường chợt giật mình tỉnh giấc
- Song Vô Ngân !! Ngươi bị gì vậy hả ?? Ngươi không để cho ta ngủ sao ? - Cô tức giận ngồi bật dậy,hoa tay múa chân la hét vào mặt hắn
- Có chuyện không hay rồi - Cậu nhóc vẻ mặt nghiêm trọng
- Chuyện gì ??? - Cô nhìn hắn chằm chằm dò hỏi
- Haizzz...đi theo ta rồi sẽ biết - Cậu nhóc cầm tay cô kéo thẳng ra Ngự hoa viên
- Này,ngươi định dẫn ta đi đâu chứ ?? Mau buông ta ra,tiểu tử thối...buông ta ra - Cô bực bội cố gắng gỡ tay cậu nhóc ra khỏi tay mình
- Tỷ tỷ,việc này liên quan đến cuộc đời của ngươi đó !! Có thể thôi la hét đi được không ?? - Cậu nhóc phàn nàn
- Nhưng tay của ta đã bị ngươi bóp đến thắt máu rồi đó,ngươi không thể buông ra sao ? - Cô giậm chân uỳnh uỳnh
- A...! Thực xin lỗi....tỷ tỷ - Cậu nhóc áy náy gãi đầu
- Không so đo với ngươi - Cô gạt tay tỏ vẻ cho qua
- Tỷ tỷ,ngươi cứ đi về phía trước,sẽ thấy một cảnh tượng đẹp mắt,ta về đây - Cậu nhóc sau khi bỏ lại một câu liền xoay người rời đi
- Cảnh tượng đẹp mắt ? - Cô tự lẩm bẩm,nhìn theo cậu nhóc tỏ vẻ khó hiểu rồi vội vã gọi với - Song Vô Ngân ! Ý của ngươi là sao chứ ?
- Rồi tỷ sẽ biết - Cậu nhóc tiếp tục bước đi,câu nói vang vọng lại khiến cho cô trở nên tò mò
Cô không khỏi thở hắt ra một hơi,mặt mày ngờ nghệch đứng yên tại chỗ,sau một hồi nghĩ mãi không ra là cái gì,mới chậm chạp bước vào trung tâm của Ngự hoa viên,bắt gặp anh và Thẩm Hà đang ngồi trong đình cười nói vui vẻ.Hừ ! Cảnh tượng đẹp mắt mà tên tiểu tử đó nói đây sao ?Chẳng có gì là hay ho ! Chẳng có gì là đẹp mắt ! Hắn đang muốn chọc tức cô sao ? Khi không lại thêm dầu vào lửa,hắn vốn biết cô và anh đang bất hoà kia mà !!
- Tiểu tử thối !! - Cô nắm chặt bàn tay,nhịn không được thẳng chân đạp vào tảng đá,một tiếng kêu động trời vang lên kèm theo cái chân của cô bị trấn thương nặng
Anh và Thẩm Hà quay lại phía sau đảo mắt tìm kiếm nơi vừa phát ra tiếng động,ánh mắt đều dừng lại trên người cô,cô đang ngồi bệt đất với bàn chân dính đầy máu
- Bảo Nhi ? Ngươi đang làm chuyện ngốc gì vậy ? - Anh lo lắng tiến lại gần cô
- Quý phi nương nương,sao người lại...
- Thẩm Hà,ngươi mau cho người gọi thái y,ta đưa nàng về cung - Anh gật đầu nói với Thẩm Hà
- Không cần các người lo,ta tự đi được,chỉ là vết thương nhẹ.Đối với ta chẳng nhằm nhò gì,cứ tiếp tục làm việc của các ngươi,ta không muốn bị đàm tiếu là kẻ phá hoại chuyện tốt của người khác,thật chẳng hay ho gì - Cô tỏ vẻ mạnh mẽ,nhịn đau cố chấp nói
- Âu Dương Bảo Nhi...- Anh tức giận trừng mắt nhìn cô,đang chuẩn bị mắng cho cô một trận thì Thẩm Hà nhanh miệng
- Quý phi nương nương,người đã hiểu lầm rồi,Thẩm Hà chỉ là trò chuyện với hoàng thượng như một người bạn mà thôi,chúng ta không hề có ý gì khác,người đừng trách lầm hoàng thượng
- Ta không quan tâm,chuyện của hắn dù sao cũng không liên quan tới ta !! - Cô vùng vằng đáp
- Thẩm Hà biết,người và hoàng thượng...
- Không cần nói giúp cho trẫm ! Thẩm Hà,ngươi về đi,nàng muốn sao mặc nàng,trẫm không quan tâm !! - Anh gằn giọng,tức giận không thèm liếc nhìn cô lấy một cái,xoay người rời khỏi Ngự hoa viên
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...