CHƯƠNG 110 CƠN TỨC GIẬN THỨC THỜI
Trước cửa Ngự thư phòng vang lên những tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Di,trên người nàng mang vô số thương tích,khuôn mặt nhỏ nhắn toát mồ hôi hột,hai bàn tay nắm chặt chân ghế,tóc tai bù xù chạm xuống dưới đất
- Dừng tay ! - Cô tức giận lên tiếng
- Quý phi nương nương ? - Tiểu Nghịch Tử trợn mắt thô lố
- Tham kiến nương nương ! - Đám nô tài kinh hãi vội vã quỳ xuống
- Ta chỉ đến để đòi người - Cô thản nhiên - Không vấn đề gì chứ ? Tiểu Nghịch Tử ?
- Dạ...chuyện này...- Tiểu Nghịch Tử tỏ vẻ khó xử
- Không cần nghe theo lời nàng - Anh đẩy cửa bước ra từ trong phòng,đôi mắt vô tình chạm vào bảo kiếm trên tay cô,anh tức giận gằn giọng - Âu Dương Bảo Nhi ! Ngươi dám đụng đến nó ?
- Tại sao ta lại không dám ? Ai bảo ngươi nhốt ta trong phòng ? - Cô vênh mặt hất hàm - Thả người của ta ra,nếu không...
- Nếu không thì sao ? Ngươi sẽ giết ta ? - Anh nhàn nhạt hỏi,nhìn cô với vẻ mặt thách thức
- Ngươi nghĩ ta không có bản lĩnh đó ? - Cô thẹn quá hóa giận,rút kiếm đâm thẳng về phía anh
Thấy cô đang chạy xồng xộc về phía mình,anh chợt nhớ đến thai nhi,cô luôn hậu đậu như vậy,không bao giờ nghĩ đến tình huống sẽ xảy ra với bản thân,đó là lý do khiến anh tức giận mấy ngày nay.Anh nhẹ nhàng tránh né nhát kiếm của cô,chỉ trong nháy mắt,bảo kiếm trên tay cô đã nằm gọn trong tay anh
- Âu Dương Bảo Nhi,ngươi đừng quên rằng ngươi đang mang thai,dù ngươi chạy nhảy thì cũng phải biết suy nghĩ - Anh cằn nhằn
- Vậy thì ngươi cũng đừng chọc ta tức chết ! Nếu không hài tử của ngươi ta sẽ cho nó chết luôn trong bụng - Cô lên giọng cảnh cáo
- Ta biết ngươi sẽ không đủ nhẫn tâm,đừng dùng lời đe dọa đó đối với ta,sẽ chẳng có công hiệu gì - Anh không nhanh không chậm đáp
- Ngươi...
- Có thể thả người - Anh ra lệnh cho đám nô tài,xoay người bước vào Ngự thư phòng
- Nương nương - Tiểu Di yếu ớt lên tiếng - Đa tạ ơn cứu mạng của nương nương !
- Không cần cảm tạ ! Ngươi mau về Du Tịnh cư dưỡng thương - Cô cười nhạt trả lời
- Dạ - Tiểu Di chậm chạp bước đi
Cậu nhóc từ đằng xa bước tới,tò mò nhìn cảnh tượng xung quanh,khuôn mặt lộ rõ vẻ nuối tiếc khi không kịp xem một màn kịch hay,chỉ có thể trách hắn đã chậm một bước.Cô không thèm liếc mắt nhìn hắn,đôi chân bước đều về phía trước
- Tỷ tỷ,ta đã biết mọi chuyện - Cậu nhóc bước theo sau vội lên tiếng
- Ngươi biết thì cũng chẳng giải quyết được gì ! Xéo đi ! Ta muốn yên tĩnh ! - Cô bực mình la hét
- Tỷ tỷ,ngươi muốn làm lành với Phi Tùy Phong thì cũng nên xin lỗi hắn một câu,đừng tỏ thái độ với hắn,nếu không,vĩnh viễn hai người cũng không thể làm lành - Cậu nhóc tốt bụng khuyên nhủ
- Ta không cần sự dạy bảo của ngươi,và ta cũng không có lý do gì phải xin lỗi hắn,hắn dám đụng tới nha hoàn của ta,vậy thì ta việc gì phải hạ mình ? - Cô cố chấp đáp
- Tỷ tỷ,suy cho cùng thì người có lỗi vẫn là ngươi !
- Song Vô Ngân ! Chuyện giữa hai chúng ta đâu cần ngươi can thiệp ? Ngươi tốt nhất nên lo cho thân ngươi thì tốt hơn ! - Cô trừng mắt xoay người rời đi
~~Tại Phạn Hồng lâu
- Mọi việc tiến triển tốt chứ ? - Liên Tư Ảnh khẽ chớp mắt rót ra một chung trà
- Đúng như cô nương dự đoán ! Hiện tại hoàng thượng và Âu Dương Bảo Nhi đang có mâu thuẫn - Nam tử mặc đồ đen cũng chính là đại nội mật thám - Vũ Đình Hy lên tiếng
- Tốt lắm ! Mâu thuẫn càng sâu thì càng có lợi đối với chúng ta ! Ngươi tiếp tục làm việc của mình đi - Liên Tư Ảnh nở nụ cười khoái trá
- Dạ !
-.................
Cách đó không xa,tại một chiếc bàn sau tấm bình phong,cũng có hai người đang ngồi nói chuyện.Đó chính là Đông Phương Dật Hiên và tên tùy tùng của hắn
- Hiên công tử,người định giảng hòa thật sao ?
- Ta đã suy nghĩ rất kĩ,vì vương quốc của chúng ta,ta cần phải hạ thấp danh dự
- E rằng Phi Tùy Phong hắn sẽ không đồng ý,huống hồ người đã từng ra tay với người hắn yêu !
- Ta dù sao cũng đã chuẩn bị tinh thần,hắn nếu như không muốn làm hòa thì ta sẽ kéo binh mã tới giao chiến !
- Người có nắm chắc phần thắng ?
- Việc chưa xảy ra thì không thể kết luận,vương quốc của chúng ta yếu thế như vậy,không thể dùng mưu lược mà phải dùng mưu trí !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...