Ngàn Năm Chân Tình


Lôi Chấn nhìn sự thay đổi màu sắc trong đôi mắt nàng, tâm lý đi từ ngạc nhiên, kinh hoàng đến dần dần bình tĩnh, thế nhưng hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng như bị thôi miên, căn bản không thể rời mắt khỏi gương mặt nàng. Tuy rằng ánh mắt nàng đột nhiên chuyển màu thật kỳ lạ, nếu không nói là quái dị, có điều.... màu sắc ấy thật đẹp, vàng óng, sóng sánh như mật ong, lúc phản chiếu lại ánh nắng từ bên ngoài kiệu lọt vào, lại tựa hồ như màu hổ phách. Một đôi mắt kỳ lạ, hấp dẫn tới mức khiến cho hắn hoàn toàn quên mất ý thức của bản thân.
Thấy người đối diện đột nhiên không có phản ứng gì, cứ ngây ngốc nhìn nàng, Tuyết Nhi cảm thấy khó hiểu.
- Ngươi làm sao vậy? Tại sao cứ nhìn chằm chằm ta?
- Mắt nàng....
- Mắt ta?
Tuyết Nhi ngơ ngác không hiểu.
- Mắt nàng thật đẹp, giống như hổ phách vậy.

Hắn đơn giản buông một câu, tâm thần vẫn còn chìm trong đôi mắt nàng. Thế nhưng một câu nói này của hắn lại khiến toàn thân Tuyết Nhi rúng động. Mắt nàng có màu hổ phách? Làm sao hắn biết được? Chẳng lẽ.... chẳng lẽ mắt nàng đã tự động chuyển màu? Bao câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu, nhưng điều khiến nàng lo lắng nhất chính là gã nam nhân kia sẽ phát hiện ra thân phận thật của nàng, hắn sẽ phát hiện nàng không phải là người. Ký ức của mấy trăm năm trước lại hiện về. Không! Nàng không thể để bị phát hiện được, nếu không nhất định sẽ rất thảm!
Vội vàng giơ tay che khuất đôi mắt của mình, Tuyết Nhi lùi người lại sát vách xe ngựa, quay đầu đi, giả ngốc run giọng nói:
- Ngươi nói gì vậy, mắt ta sao lại có màu hổ phách được chứ? Ngươi nhìn lầm rồi.
- Ta không tin!
Nếu nàng tưởng cứ như vậy có thể lừa được hắn, nàng quả thực là quá ngây thơ rồi. Lôi Chấn không buông tha nàng, nàng lùi, hắn tiến, dễ dàng một lần nữa chụp lấy bàn tay nhỏ bé của nàng giật ra, đồng thời tay còn lại nâng cằm nàng, buộc nàng phải đối mặt với hắn. Động tác của hắn quá nhanh, khiến nàng vì ngỡ ngàng mà quên mất bản thân có thể... nhắm mắt lại không nhìn hắn, ngược lại, còn trợn tròn đôi mắt to nhìn hắn. Hai người, một đôi mắt to trừng đôi mắt nhỏ, một đôi phương mâu hẹp dài thâm thúy trừng một đôi mắt đen tròn lóng lánh.
Đúng vậy! Là màu đen!
Lôi Chấn không kìm được, đưa tay chạm nhẹ lên mắt nàng. Rõ ràng mới lúc nãy hắn còn nhìn thấy đôi mắt nàng có màu hổ phách, cớ gì bây giờ lại chuyển thành đen rồi? Tuyết Nhi nhìn phản ứng của hắn, cho rằng hắn đã phát giác ra màu mắt khác thường của mình, tim nàng thốt nhiên tăng tốc, một nỗi hoảng sợ tràn ngập cả người khiến cơ thể nhỏ bé không dằn được mà run rẩy. Không được, nàng còn chưa tìm được Ngạo Thiên, nàng chưa thể kết thúc kiếp sống này tại đây.
- Vương gia, đến nơi rồi!
Đúng lúc này, thanh âm của tên gia đinh vang lên bên ngoài xe ngựa. Lôi Chấn khựng lại một giây, sau đó không nói không rằng, nắm chặt lấy tay nàng, vén rèm nhảy xuống xe ngựa. Tuyết Nhi theo lực kéo của hắn, cũng đành phải đi theo. Tâm càng lúc càng hoảng sợ, tên nam nhân này, hắn sẽ làm gì nàng đây?
Bất chợt, kẻ đằng trước đứng lại, đột ngột xoay người nhìn chăm chú nàng khiến Tuyết Nhi cũng phải khựng lại theo. Lôi Chấn nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, dưới ánh nắng mặt trời, chúng vẫn một màu đen tinh khiết. Kỳ quái, lẽ nào lúc nãy đúng là hắn hoa mắt.
Thình thịch, thình thịch!
Tim Tuyết Nhi theo ánh nhìn của hắn, cũng càng lúc càng đập mạnh. Thế nhưng, sau khi chăm chú nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu, hắn không có hành động khác lạ, chẳng qua là lôi kéo nàng vào ngôi nhà trước mắt. Hai người đi lướt qua cánh cửa lớn bằng gỗ đỏ, trên cửa có treo một tấm phù điêu bằng kim loại sáng bóng, ánh mắt Tuyết Nhi lướt qua tấm phù điêu. Chỉ một thoáng, nhưng đủ để nàng biết một điều: ánh mắt nàng đã hồi phục lại sắc đen.
Lôi Chấn không nói không rằng, một đường đưa nàng đến biệt viện ở phía sau, phái hai tỳ nữ tới phục vụ nàng, hay nói đúng hơn là để giám sát nàng, sau đó quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một câu nói.
- Ta còn có việc phải giải quyết, tối nay sẽ đến thăm nàng.

Hắn quay lưng đi, được mấy bước lại chựng lại, hơi nghiêng người, cũng không nhìn nàng nói:
- Tốt nhất nàng đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, vì xung quanh biệt viện này đều có thủ hạ của ta canh gác, ta khẳng định cho dù nàng có võ công cái thế cũng không thể thoát khỏi nơi này, trừ phi là mọc cánh.
Hắn vẫn cứ bá đạo như thế.
Một thanh âm vang lên trong đầu nàng, kèm theo một nỗi buồn man mác, nhưng nàng biết, đó không phải là cảm xúc của nàng, mà là tình cảm còn sót lại của thân xác này. Đúng vậy, Diêu Thủy Liên yêu vị hôn phu của nàng ta, bất quá hắn lại không yêu nàng mà chỉ muốn giết nàng. Còn Tuyết Nhi nàng, vốn không hề muốn dính líu gì đến hắn, lại vô duyên vô cớ hấp dẫn sự chú ý của hắn, để bị hắn giam lỏng như thế này.
Nàng âm thầm thở dài, cảm thấy bản thân thật đúng là xui xẻo. Nhập vào một thể xác mang thương tích nặng nề, phải mất mười mấy ngày mới có thể phục hồi được, những tưởng có thể bắt đầu tìm kiếm Ngạo Thiên, lại bị tên thối Vương gia này bắt giữ.
Ngạo Thiên, ta thật nhớ chàng, rất nhớ, rất nhớ.... Lúc này chàng đang ở đâu? Có nhớ chút nào về ta không? Có biết ta đang tìm kiếm chàng không? Ngạo Thiên, chờ ta, ta nhất định sẽ tìm thấy chàng, chúng ta sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn không rời xa nhau nữa....
Một giọt nước mắt ấm nóng trong suốt lặng lẽ trào ra khỏi khóe mắt nàng.
- Diêu tiểu thư, để chúng nô tỳ giúp người nương thay y phục.
Hai tỳ nữ do Lôi Chấn phái đến tiến tới bên cạnh Tuyết Nhi, muốn giúp cô tắm rửa, thay y phục. Nói gì thì nói, vị Diêu cô nương này là nữ nhân đầu tiên Vương gia tự mình đưa về phủ, không cần hỏi cũng biết đối với Vương gia, vị tiểu thư này rất quan trọng, không chừng còn là nữ chủ nhân tương lai của bọn họ, đương nhiên phải ra sức lấy lòng nàng.
Tuyết Nhi trước giờ không có thói quen gần gũi con người, cuộc sống trước đây của nàng chỉ có một mình Ngạo Thiên, sau khi bị giam cầm trong Phong Yêu Điện lại càng cô tịch, tự dưng bây giờ có thêm hai người xa lạ muốn thân cận, đương nhiên cảm thấy không thoải mái, bọn họ lại gọi nàng là "Diêu tiểu thư" khiến nàng càng khó chịu. Mày phượng khẽ nhíu, nàng lạnh giọng nói:

- Không cần, chỉ cần chuẩn bị nước ấm cho ta rồi lui ra, ta tự mình tắm.
- Dạ.
Hai nha đầu kia sau khi chuẩn bị xong nước ấm cùng y phục cho nàng, liền lui người ra ngoài. Cánh cửa khép lại, Tuyết Nhi cũng buông xuống vẻ mặt lạnh lùng của mình, tiến lại gần bên thùng tắm, đưa bàn tay trắng mịn khẽ vốc một vốc nước lên. Nước ấm vừa phải, trên bề mặt còn rải những cánh hoa hồng thơm ngát khiến nàng thích thú, nhanh chóng cởi y phục bước vào thùng tắm.
Nước ấm khiến cho cả người nàng vô cùng thoải mái, cũng thư giãn rất nhiều, trên miệng vô thức nở một nụ cười ngây ngô, hoàn toàn quên mất bản thân đang bị cưỡng ép ở lại nơi này, vô tư đùa giỡn với những cánh hoa, thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười khúc khích nho nhỏ.
Ngoài cửa, ai đó vì nghe thấy tiếng nước bên trong phòng mà cánh tay đã dặt lên cánh cửa lại khựng lại, không đẩy vào. Ai đó đứng dựa cửa, vì nghe thấy tiếng cười khúc khích nho nhỏ của nàng mà bất giác khóe môi cũng cong lên thành một nụ cười.
Hắn lần đầu tiên phát hiện, hóa ra chỉ cần nghe thấy ai đó cười cũng có thể khiến hắn cảm thấy vui vẻ như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận