Vừa nghe đến hai chữ "Vương gia", tâm Tam Lang cùng Tiểu Hoa chấn động, vội vàng ngước mắt lên nhìn. Người vừa cất tiếng nói chuyện với bọn họ là một nam tử trạc ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, gương mặt rắn rỏi ngăm đen được bao quanh bởi một viền râu đậm càng khiến hắn có vẻ uy vũ. Hắn mặc âu phục của một gia đinh, nhưng nhìn vào chất lượng vải thượng hạng có thể biết hắn là gia đinh của một gia đình không tầm thường. Tầm mắt họ lại chuyển dời về phía bóng người sau lưng hắn, nhất thời hít vào một hơi, toàn thân chấn động. Nam nhân này mình khoác trường bào màu tím bằng gấm quý giá, gương mặt tuấn mỹ vô song lại mang theo thần sắc lạnh lùng, ánh mắt cao ngạo không ngừng tỏa ra khí chất cao quý, khiến người ta không cách gì có thể ngước nhìn hắn lâu được.
Tam Lang cùng Tiểu Hoa hai người run sợ, vội vàng dắt nhau cùng quỳ xuống.
- Thảo dân có mắt như mù, không biết đây là xe ngựa của Vương gia, vô ý mạo phạm. Kính xin Vương gia rộng lượng bỏ qua.
- Hừ, các ngươi có biết cỗ xe ngựa kia đáng giá bao tiền không? Con đôi hắc mã kia nữa, chính là cực phẩm trong số tuấn mã, các ngươi hại nó bị thương, các ngươi bồi thường nổi sao? May mắn là Vương gia nhà ta võ công cái thế, không bị chuyện vừa rồi làm tổn hại, nếu không các ngươi có mười cái mạng cũng không đủ đền bù!
Tên gia đinh liên tục phun nước miếng mắng mỏ, chủ nhân của hắn như cũ bang quan đứng phía sau, không tỏ bất kỳ thái độ gì, còn hai kẻ đang quỳ dưới đất thân thể càng lúc càng co rúm lại, run rẩy. Bọn hắn thật đúng là xui xẻo mà, vừa xuất môn, đụng ai không đụng lại đụng ngay xe ngựa của Vương gia. Lần này thì rắc rối to rồi. Bất chợt, một thanh âm nhàn nhạt cất lên.
- Chỉ là cẩu nô tài mà cũng dám nhiều lời! Đúng là miệng cho không nói được tiếng người.
- Ngươi!....
Nghe có người mắng mình là chó, hắn giận dữ quay phắt về phía nàng, định bụng sẽ cho kẻ to gan kia một trận, nhưng khi ánh mắt chiếu đến gương mặt nàng, gương mặt bỗng chốc ngây dại. Nàng... nàng thực đẹp! Gương mặt mỹ lệ không tỳ vết, mang theo vẻ yêu mị, tựa như không thuộc về thế giới này.
Tuyết Nhi nhìn gã đàn ông cường tráng kia bằng nửa con mắt, loại người như hắn nàng đã gặp nhiều, vốn dĩ cũng không thèm quan tâm đến hắn, nếu không phải do hắn muốn ức hiếp Tam Lang cùng Tiểu Hoa, nàng cũng sẽ lười, tiếc cùng hắn nói một chữ. Nghĩ đến đây, Tuyết Nhi không khỏi có chút nhíu mày. Thực kỳ lạ, không hiểu sao cái khoảnh khắc nhìn thần sắc lo lắng bất an của Tam Lang, tim nàng bỗng chốc thắt lại, có cảm giác thật khó chịu. Vì sao vậy? Vì hắn là ân nhân của nàng?
- Diêu Thủy Liên? Ngươi còn sống?
Trong lúc nàng còn đang cảm thấy khó hiểu vì cảm xúc của mình, một thanh âm trầm thấp vang lên bên tai. Thanh âm này vừa lạ, vừa quen khiến nàng không khỏi phải ngẩng mặt lên nhìn.
Một gương mặt nam nhân vô cùng anh tuấn, đôi mày rậm, đường nét khắc sâu, tròng mắt thâm u tựa hồ ẩn chứa cả trời bí mật, sống mũi cao thẳng, bạc môi đẹp tựa như vẽ. Trên người hắn vừa toát ra một thứ khí chất uy nghi lãnh ngạo, vừa thâm trầm cô độc, giờ đây, biểu cảm lại thêm phần kinh ngạc.
- Ngươi thật là Diêu Thủy Liên?
Hắn lặp lại câu hỏi, vì nàng không trả lời mà cảm thấy có chút bực bội.
Diêu Thủy Liên? Cái tên này thực quen, mà người nam nhân này cũng thực quen đi. Tuyết Nhi lục lọi trong trí nhớ của thân xác này. Đúng vậy, là "thân xác này", không phải thân xác của nàng. Cho dù Vương mẫu nương nương pháp lực cao thâm đến đâu cũng không có khả năng đưa cả thân xác và linh hồn của nàng ra khỏi Phong Yêu Điện, vì vậy nàng đành phải nhập vào thể xác của người khác để đến nhân gian. May mắn, vừa đến nhân gian đã gặp ngay thân xác của một vị cô nương vừa chết không bao lâu.
Và vị cô nương này chính là Diêu Thủy Liên, mà người trước mặt nàng đây là Kinh thành Tử Vương gia – Lôi Chấn, vị hôn phu của Diêu Thủy Liên.
- Ngươi nhận nhầm người rồi.
Nhàn nhạt nói, nàng đưa tay kéo Tam Lang cùng Tiểu Hoa dậy, ý đồ muốn bỏ đi.
Muốn đi? Làm gì có chuyện dễ như thế chứ? Cánh tay lập tức bị ai đó túm lấy.
- Nàng nghĩ ta có thể nhận nhầm vị hôn thê của mình?
Ánh mắt lạnh lùng quét về phía hắn.
- Từ bao giờ thì Vương gia ngài quan tâm đến vị hôn thê là ta vậy? Không phải ngài chán ghét việc kết hôn với ta đến mức phải phải người đi giết ta sao?
Một bên mày rậm khẽ nhướng lên, hắn nhìn thái độ lạnh nhạt của nàng, khóe môi không kìm được mà nhếch lên tạo thành một nụ cười.
Thú vị!
Thật sự rất thú vị!
Sao trước đây hắn không phát hiện vị hôn thê của mình lại thú vị đến thế cơ chứ? Đúng vậy, nàng nói không sai, hắn vốn chán ghét nàng, chán ghét Hoàng thượng chỉ vì muốn ổn định thế cục trong triều định mà ra một đạo Thánh chỉ buộc hắn phải kết hôn với một nữ tử xa lạ. Hắn chắn ghét gương mặt ngượng ngùng e lệ của nàng mỗi lần nhìn thấy hắn, quấn lấy hắn. Vì vậy, để vứt bỏ cái thứ phiền phức là nàng, hắn đành phải nhọc công tiễn nàng một đoạn đến Địa phủ. Không nghĩ tới, nàng cư nhiên không chết, còn trở nên thú vị như vậy.
Gương mặt mỹ lệ đoan trang hiền thục trước kia, giờ khó hiểu lại có thêm một phần yêu mị, ánh mắt nàng lạnh lùng hướng về hắn, cằm nhỏ nghểnh cao đầy kiêu ngạo, bất giác thật sâu hấp dẫn hắn, khiến cho tim hắn đột nhiên mãnh liệt đập trong lồng ngực.
Hắn vẫn nắm lấy tay nàng, không nói không rằng quay người bước đi. Tuyết Nhi nhíu mày, tên nam nhân này muốn kéo nàng đi đâu? Nàng không thèm đi với hắn. Đôi chân ngoan cố trụ lại, nàng cố giằng ra cổ tay mình.
- Ngươi muốn kéo ta đi đâu?
- Về Vương phủ!
Hắn thản nhiên nói.
- Ta không đi! Buông tay!
- Nàng là vị hôn thê của ta, bất kể nàng muốn hay không đều phải theo ta về.
Tuyết Nhi nhướng mày, nam nhân này thật không biết nói lý lẽ. Trước đây là kẻ nào sai người đi giết Diêu Thủy Liên? Bây giờ lại muốn đưa nàng về Vương phủ làm cái gì? Giết nàng một lần nữa sao? Còn lâu! Nàng bây giờ cũng không phải là Diêu Thủy Liên.
Tuyết Nhi bất ngờ tiến lên trước mấy bước, thu hẹp khoảng cách giữa nàng và hắn, tay phải tung ra một quyền hướng lên mặt hắn. Không ngờ nàng lại tấn công mình, Lôi Chấn giật mình nghiêng người né tránh, cánh tay buông lỏng, thừa lúc Tuyết Nhi đem tay rút ra, vội lách người tránh xa khỏi hắn.
- Nàng biết võ công?
Lôi Chấn cau mày ngạc nhiên.
- Ta chưa từng nói là không biết.
Diêu Thủy Liên là thiên kim Thừa Tướng phủ, đương nhiên không biết võ công, bất quá nàng cũng không phải là nàng ta.
- Lôi Chấn, ngươi nghe cho rõ, kể từ ngày ngươi cho người giết Diêu Thủy Liên, chúng ta đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Ta bây giờ không phải Thủy Liên, càng không phải là vị hôn thê của ngươi. Ta không muốn phải gặp lại ngươi lần nữa. Cáo từ!
Nói xong, nàng liền xoay người ý muốn đi. Nhìn theo bóng lưng của nàng, khóe môi hắn cong lên, ý cười càng lúc càng sâu, không kìm cười mà phát ra thành tiếng. Nàng quả thực rất hấp dẫn hắn. Cánh tay Tử Vương gia vươn ra, trong chớp mắt đã tóm lấy cổ ai đó đang quỳ trên mặt đất. Tiếng nữ nhân thét lên chói tai.
- Tam Lang!
Vừa đi được mấy bước, Tuyết Nhi vì tiếng thét này mà quay lại, nhìn thấy Lôi Chấn đang dùng một tay chế trụ cổ của Tam Lang, hắn thấy nàng quay đầu lại, âm thầm cười, cánh tay gia tăng thêm lực đạo, Tam Lang vì thế càng thêm đau đớn khổ sở, gương mặt vặn vẹo tím tái. Không hiểu sao vừa nhìn thấy một màn này, trái tim nàng liền vô cùng đau đớn, như có ai dùng dao chém xuống vậy, nhịn không được một tay đưa lên nắm chặt lấy ngực.
- Tam Lang! Vương gia, xin ngài, xin ngài rộng lượng tha cho chàng! Tiểu nữ cầu xin ngài, Vương gia!
Tiểu Hoa nhào đến bên cạnh hắn, bất chấp tất cả, hai tay nắm lấy tay Lôi Chấn như cố muốn gỡ chúng ra khỏi cổ Tam Lang, vừa khóc lóc vừa cầu xin. Lôi Chấn liếc nàng bằng ánh mắt chán ghét, chân vung lên một cái, Tiểu Hoa đã bị đá sang một bên, một ngụm máu tươi trào ra khỏi khóe miệng. Tam Lang nhìn cảnh này, vừa đau lòng vừa phẫn nộ, nhưng bản thân hắn cũng không có cách nào thoát ra.
Lôi Chấn nhìn về phía Tuyết Nhi, lạnh lùng mỉm cười.
- Thế nào? Nàng không đi nữa sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...