Ngạn Long


Nhân vật: Thừa Cầm, Tô Ngạn Chi, Uy Thanh, Châu Kiệt, Yêu Ma.
Châu Kiệt hí hửng bỏ qua những điều kì lạ, nói.
"Ngạn Chi, cô có định ở lại đây không? Ta dẫn cô đi chơi."
Ngạn Chi nghe đến từ đi chơi thì vẻ mặt sáng như sao băng, đập bàn.
"Có!"
Uy Thanh có vẻ chưa định hình được họ làm những điều gì, lại thấy Ngạn Chi và Châu Kiệt chuẩn bị đi đâu đó.
Không may cho họ, Thừa Cầm một hơi nói với giọng đầy hầm hực.
"Đến đây không phải nghỉ dưỡng.

Châu Kiệt tướng quân, xin tự trọng.

Cô ta nhất định phải ở lại y quán để thi hành nhiệm vụ truy bắt yêu ma với môn phái của chúng ta."
Đôi mắt bén Thừa Cầm như muốn nuốt chửng những hành động tùy tiện của y, Châu Kiệt có vẻ ngạc nhiên, hắn nhìn Ngạn Chi có chút bối rối.

Uy Thanh cảm giác bầu không khí có chút không đúng thì mở miệng.
"Đúng đó Châu Kiệt tướng quân, Ngạn Chi cần phải ở lại đây, có vẻ không tiện đi lại lắm.

Thế này đi, vào dịp nghỉ lễ thì huynh lại tìm Ngạn Chi."
Nói xong Uy Thanh xua tay chỉ thị Ngạn Chi bỏ ý định đi chơi, với vẻ mặt hầm hực của Thừa Cầm được bày ra.
Dù nàng khó hiểu nhưng vẫn nghe lời làm theo ý Uy Thanh.

Ngạn Chi vỗ nhẹ vai Châu Kiệt nói.
"Đúng vậy, hay ngươi về trước đi.

Ta có thời gian sẽ tìm ngươi, yên tâm đi."

Không cho Châu Kiệt có cơ hội nói nhiều, nàng nhanh chóng đẩy cơ thể hắn rời khỏi y quán.

Hai tay lắc nói lời tạm biệt.
Châu Kiệt vừa nhướng mày ngờ vực vừa rời khỏi, có lẽ hắn đang dựng tóc vì không hiểu đang trong tình cảnh gì.
Thừa Cầm ngồi dậy nghiên đầu nói:
"Lấy thức ăn, dùng bữa rồi đi với ta."
Ngạn Chi lườm cháy mắt với hắn, tỏ thái độ không phục.

Uy Thanh cười nhạt bảo nàng mau đi lấy thức ăn.
Nơi Thừa Cầm muốn đưa nàng đi là một con suối cao trong thành, Uy Thanh cũng không muốn ở lại y quán, đồng hành với hai người họ, tiếp tục che dấu bản thân.
Dưới một khe đá, dòng suối trong veo chảy ngược theo dòng.

Tiếng lách tách từ những giọt nước đọng trong hang nhỏ giọt.
Chỉ có ba người, Uy Thanh, Thừa Cầm và Ngạn Chi ở đó dừng chân nghĩ mệt.

Hiện tại họ vẫn đang trong thành Triệu Hương.
Nói đến đây cũng phải kể đến, thành Triệu Hương đối với nhiều thành khác đều lớn hơn so với diện tích và cả bách tính.
Ngạn Chi hớp một ngụm nước suối từ dòng chảy xuống, thở một hơi dài chất vấn.
"Ta không biết cưỡi ngự kiếm, cũng không biết dùng thuật pháp để bay.

Huynh dẫn ta đi bắt yêu ma? Sao mà ta làm cho được.

Chắc ta phải rời khỏi đây để giữ an toàn mới được."
Thừa Cầm lắng nghe song thì phì cười, chế nhạo nàng.
"Ấn khí trên người cô để trưng à? Cô phá luật thì rõ ràng cô sẽ bị môn phái giết chết."
Câu nói khiến nàng sởn gai óc, màng da ngoài nổi lên những chấm li ti.

Ngạn Chi lấp bấp nói.
"Cái này...!Huynh không nhắc thì ta quên mất.

Nhưng biết phải làm sao đây?"
Uy Thanh ngồi đó nghe lời tán ngẫu của họ, Thừa Cầm nhăn nhó một hồi cũng đưa ra kết luận.
"Ta dạy cô."
Lời buôn ra không thể nào thu lại, Ngạn Chi cũng khá giật nảy, không ngờ hắn lại có thể dành thời gian dạy nàng.
Thừa Cầm nhìn nàng, sau đó Ngạn Chi ngu gì mà không đồng ý.
"Được thôi."
Vừa dứt câu, không đợi quá lâu.

Hắn bay tới nàng, vòng tay kéo thắt eo nàng lên.

Cơ thể lơ lửng khiến Ngạn Chi hét toán loạn.

Hắn nhẹ nhàng áp sát môi vào tai dặn nàng đôi lời.
"Đừng sợ, trên đời này vẫn còn rất nhiều thứ đáng sợ hơn.


Đừng vì nổi sợ nhỏ bé này mà khiến bản thân dần bị kéo xuống vực sâu."
Ngạn Chi tự hỏi, hôm nay liệu hắn đã uống nhằm thuốc hay phát sốt rồi hay sao?
Nghe đến đây nàng cũng buông lòng sợ hãi, cố gắng mở đôi mắt của bản thân, nhìn xuống dưới.
Cũng không phải đáng sợ lắm, vì một thứ gọi là cổ vũ rất đáng trân trọng hơn những ngày tháng thúc ép bay lượn trên bầu trời trước đây.
Ngạn Chi thoạt nhìn về khuôn mặt tuấn tú của Thừa Cầm, đôi mi nàng rũ xuống, không biết trong người đang nảy sinh một loại cảm xúc kì lạ gì nữa.
Tà y bay lượn theo gió, cùng với hai thân hình dính chặt với nhau, ngay trên đầu con suối.

Uy Thanh cảm thấy giờ phút này thật an tịnh.
Sau một hồi tập tành thì nổi sợ bên trong nàng dần nhỏ bé lại, nàng không còn nghĩ độ cao đáng sợ đến mức quỷ dữ như trước nữa rồi.
"Cũng không khó lắm, vì sao thời gian ta được dạy ở núi lại không được như thế này? Huynh làm bằng cách nào vậy?"
Thừa Cầm nhếch mép, lườm nàng song quay người nói.
"Không có gì."
Ngạn Chi tức sôi máu với biểu hiện lườm quýt của hắn, khói trên đầu muốn phát hỏa mà bay lên.
Nàng quay phất đi, đến bên bờ suối ngồi xuống không thèm đôi co với hắn.

Nhưng sau đó mắt nàng lại trao đổi sang hắn, một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện lại sộc lên trong đầu nàng.
Khiến nàng phải tự đánh mình để bình tỉnh lại.

Thừa Cầm cũng nhìn ra nhưng hắn khó hiểu với hành động của nàng.
Từ đâu có một luồn tà khí đen ngoằng bay lơ lửng ngay bên cạnh ba người họ.

Tứ đầu ghì chỉ có Ngạn Chi đưa mắt ngờ vực tới nó, nhưng sau đó tà khí đen bổng nhiên biến động.
Nàng hét toán lên: "Có yêu ma!"
Uy Thanh và Thừa Cầm nhanh chóng đề phòng lui ra xa, Ngạn Chi sợ hãi lùi về sau, sau đó tự khắc ôm lấy vùng cổ nàng.
Nàng sợ nó sẽ giống như lần trước, giống như lần mà huynh trưởng Lăng Thiếu làm với nàng lúc khi mới xuống núi một lần nữa.
Theo phản xạ khi có một góc nhỏ để trốn, Thừa Cầm đứng bên cạnh lại là bờ tường vững chắc cho nàng trốn đằng sau.
Hắn liếc nhìn Ngạn Chi sau đó nhìn về hướng tà khí, mở giọng thăm giò.
"Ngươi là ai?"
Câu hỏi vô dụng, tà khí cứ bay luẩn quẩn rồi bổ nhào tới phía Ngạn Chi, nàng hét lớn.

Thừa Cầm nhanh chóng dùng thanh ngự kiếm trẻ đôi tà khí.
Uy Thanh cho ra ý nghĩ: "Không chém được đâu, nó giống như ta vậy.


Không chết được giống yêu ma thường."
Nếu nói ra thì Thừa Cầm cũng rõ việc này, chỉ có một mình Ngạn Chi là không hiểu nguyên lí hoạt động này của tà khi thôi.

-_-
Thừa Cầm ra lệnh cho Uy Thanh: "Uy Thanh, cô lui ra xa, có động tĩnh bất lợi hãy hỗ trợ ta."
Uy Thanh hiểu tình cảnh liền đồng ý với y, gật đầu nhanh chóng lui ra xa, nhưng vẫn cho Ngạn Chi đứng sau lưng y.
Đôi tay Ngạn Chi túm chặt bạch y của Thừa Cầm, khiến bạch y nhăn nheo gấp thành nhiều nếp nhăn.
Về phía tà khí đen, nó lại không che giấu biến đổi thành một dáng người.

Từ bên trong xuất hiện một nam nhân cường tráng.
Dòng mắt thâm đen, tóc tai bùi xùi, hắc y lôi thôi lết thết.

Vừa hiện ra lại xộc vào trong mũi nàng một mùi hôi khó chịu.
Ngạn Chi cau mày, chốn sau lưng Thừa Cầm.
Tên yêu ma vặn vẹo xương khớp, thèm khát lâu ngày.

Có lẽ yêu ma này đã bị biến dị thành một loài mất nhân tính.
Tên này được xét theo cấp cao, một loài ăn thịt người tàn bạo và thèm khát mức độ cao.
Tên yêu ma lao tới như hổ đói, hại cho nàng một phe hú vía.

Mắt nàng nhắm chặt, hắn lại bị Thừa Cầm cản lại dùng thanh kiếm chém bay xa.
Thừa Cầm nhanh chóng lao đến đánh chém liên tục vào yêu ma, thanh kiếm phát sáng màu đỏ, tưa ra các tia lửa than hừng, bay trong khoảng không.
tên yêu ma né rồi đáp trả liên tục, Thừa Cầm không hề yếu thế, dùng một chân đá hắn bay xa trăm mét..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận