Ngạn Long


[Lưu ý: tác phẩm có nhiều chi tiết tự tạo, tạo ra sự riêng biệt.

Không so sánh với bất cứ luận cứ cố định tại trang web nào.]
Chương 19: Trâm Hoa Tím
Nhân vật: Tô Ngạn Chi, Thừa Cầm, Uy Thanh.
Ngạn Chi nói xong thì tiến vào trong làn khói dày đặt mờ ảo che hết đi bóng dáng của nàng nhanh chóng.

Bên đây Thừa Càm chỉ biết lắc đầu, môi nở nụ cười nhẹ.
Sau khi tắm suối nóng xong thì Ngạn Chi lên trên bờ nơi khô ráo, vào bên trong một nhà gỗ thay y phục.
Thừa Cầm cũng đã thay y phục xong, dáng vẻ cường tráng với y phục trắng toát ra tiên khí.
Ngạn Chi vừa thay y phục xong thì cũng rời khỏi ngôi chòi gỗ nhỏ.

Khi nàng bước ra dáng vẻ thước tha, ba vòng rõ ràng, mái tóc xỏa dài, nét nài rõ ràng, trên tóc cài một trâm cài màu tím.

Là cây trâm nàng chê sến sẩm lúc nãy.
Đầu Ngạn Chi cúi xuống nhìn y phục, sau đó quay một vòng ở ngoài sân, y phục bay theo làn gió có khói trắng từ suối nước nóng, đập vào ánh mắt của Thừa Cầm.
Dưới ánh trắng sáng chói chiếu rọi tà y phục trắng xóa, làn da nàng trắng nõn như da em bé, đôi môi nở một đường cong như trăng khuyết.
Thừa Cầm ngỡ người một lúc lâu, Ngạn Chi bước đến gần xua tay trước mặt của hắn.
"Này, huynh làm sao vậy? Từ lúc bên trong suối đến giờ cứ ngớ người ra hoài vậy!"
Bị đáng thức bởi Ngạn Chi, Hắn thắn giọng nói.
"Không có gì! Có muốn đi dạo đêm không?"
Giọng nói trầm khàng của hắn bày ra mời gọi nàng, Ngạn Chi thắc mắc với Thừa Cầm.
"Dạo đêm? Không phải giờ này cũng là hơn giữa đêm rồi sao, ai còn thức vào giờ này nữa chứ.

Không phải là huynh muốn ta đi dạo với huynh cũng mấy con ma đấy chứ?"
Câu hỏi vô tri của Ngạn Chi khiến Thừa Cầm bất lực, hắn giải bày cho Ngạn Chi hiểu.
"Triệu Hương thành không phải như những nơi khác, một người chưa ra ngoài như cô thì cũng không lạ gì với những điều mới lạ đâu."
Nói xong Thừa Cầm nhìn lấy Ngạn Chi nói thêm.
"Triệu Hương thành nổi tiếng là có những hoạt động không kể ngày lẫn đêm, không có việc dạo với ma như cô nghĩ đâu.

Bên ngoài vẫn còn rất nhiều nơi vui chơi, dù sao cô nói chưa từng được đi đâu, nhân tiện lần này đi một chuyến cho bung xỏa hết những tò mò của cô đi!"
Không ngờ hắn lại nhớ rõ những lời nói của Ngạn Chi ở khu rừng đó.

Sau khi nói thì Thừa Cầm nhanh chóng rời khỏi.


Ngạn Chi vội theo sau Thừa Cầm.
"Không ngờ huynh vẫn nhớ những thứ đó đấy! Ấy, huynh đợi ta với."
Thừa Cầm như đang cố gắng đi chậm lại để tốc độ bàn thờ đảo ngược của Ngạn Chi có thể đuổi kịp hắn.

Khi ra đến cửa y quán.
Xích Đẩu quán vẫn như thế, cửa thì đóng kín, đèn nến thì lu mờ không rõ ánh sáng.

Ngạn Chi nhìn Thừa Cầm rồi hỏi.
"Đi dạo của huynh đấy à? Ta đố huynh đi ra được đấy, huynh mà mở cửa là ma nữ hù huynh cho xem.

Ở đâu ra còn rất nhiều gian hàng còn thức đến tận giờ này chứ!"
Ngạn Chi thì lẩm bẩm liên hồi, Thừa Cầm chậc môi, sau đó đẩy chốt khóa cửa.

Mở ra một ánh sáng mới ngay trước mặt.
Ngạn Chi chưa kịp mở mắt nói thêm thì bị một tay của Thừa Cầm túm lấy cổ tay của nàng kéo ra ngoài.
Ánh sáng đột ngột khiến Ngạn Chi nheo mắt lại, động tĩnh ồn ào vang lên xung quang tai Ngạn Chi.

Khi nàng mở mắt ra thì đã thấy đầy rẩy người đi đường.
Có những cặp gia đình đang cõng con cái lên trên cổ, cũng có người dắt đi, không khỏi có những cặp đôi bên nhau ở đây.
đèn lồng ở đây thắp sáng tất cả đướng xá, bao phủ bởi một màu vàng có chút cam bởi ánh sáng phát ra từ những chiếc lồng.
Ngạn Chi ồ lên một cái, thích thú những điều mới lạ ở đây.

Ngạn Chi quay sang Thừa Cầm, nhanh chóng vỗ tay vào bắp tay Thừa Cầm, nàng nói.
"Cái...!cái này, cũng quá đông đúc quá rồi đấy.

Thật sự còn rất nhiều người như huynh nói, không ngờ hôm nay ta lại có thể chiêm ngưỡng những thứ xa xỉ như thế này đó! Tốt quá rồi!"
Ngạn Chi như muốn nhảy cẩn lên.

Sau đó Ngạn Chi kéo tay Thừa Cầm đi đến những quầy hàng bán kẹo ngọt.
"Ông chủ, cái này là thứ gì vậy?"
Ông chủ nơi đó cũng ngây ra vì sự thiếu hiểu biết của Ngạn Chi, Thừa Cầm thở dài giải thích cho Ngạn Chi.
"Đây là kẹo đường, được đun từ đường với nước.


Bên kia còn kẹo đường tạo hình, cô có muốn đến xem không?"
Ngạn Chi hớn hở trả lời: "Có thứ đó nữa sao? Ta muốn xem!"
Nói xong Thừa Cầm kéo nàng sang quầy phía dưới một chút, nơi làm kẹo đường có hình dạng của những động vật, những vông hoa đẹp mắt.

Ngạn Chi tròn xoe mắt nhìn nói.
"Kì diệu thật, ta chưa bao giờ thấy thứ này cả."
Hắn nghe nàng nói thì có một chút gì đó lộ ra trên mặt, sau cùng thì lựa một cây kẹo, đưa văn tiền cho ông chủ.
Hoàn tất thì hắn đưa cây kẹo có hình bông hoa ly cho Ngạn Chi, nàng nhận lấy trong vui vẻ.

Thừa Cầm sau đó hỏi nàng.
"Cô ở Tô phủ đã được cho ăn những thứ gì?"
Ngạn Chi đang thưởng thức hương vị của kẹo đường cũng nhanh chóng hồi âm.

Nàng nói với dáng vẻ bình thản.
"Ta ở Tô phủ ăn ngon nhất là bánh bao, nhưng buổi ăn thì ta được mọi người cho ăn cơm trắng, có khi là cháo có một ít muối.

Đúng rồi, có một lần phụ thân ta đối với ta rất tốt.

Cho ta cả một đĩa bánh bao với nước tương.

Dạo gần đây ở cùng huynh thì ta được ăn cá nướng đó!"
Trên môi Ngạn Chi nở nụ cười ấm áp, trong đó lại có một khuôn mặt khó coi của Thừa Cầm.

Hắn cảm thấy sót xa cho Ngạn Chi.

song hắn hỏi nàng.
"Có đói không?"
Ngạn Chi với khuôn mặt có chút ửng hồng vì trời dần se lạnh vào tháng này, nàng nhẹ nhàng gật đầu như đứa con nít đang cần được yêu thương.

Thấy vậy hắn nói với nàng, cầm tay Ngạn Chi.
"Đi theo ta."
Rồi Thừa Cầm lại dắt Ngạn Chi đi đến một quầy hàng bán đồ ăn khuya.


Ở đây bán cháo và thịt muối, khói bay lên từ nồi cháo trong quầy khiến không gian có chút se lạnh lại ấm hơn một chút.
Thừa Cầm mở giọng.
"Hai phần!"
Ông chủ hiểu ý liền nói "có liền".

Lời nói của Thừa Cầm vừa ngắn gọn vừa xúc tích, không dài dòng hơn người bình thường.
Khi cháo nóng được đem ra, Ngạn Chi lại có chút buồn trong lòng.

Nàng nói.
"Không biết một tháng nay phụ thân ta có khỏe không, ta muốn về nhà xem một chút."
Thừa Cầm lại có một chút khó hiểu, hắn ngờ vực.
"Không phải nơi đó đối xử với cô không tốt sao? Không cần quay về làm gì.

Những thứ có cánh cũng phải đến lúc thoát khỏi chiếc lòng giam cầm, quay về há phải là cửa nhà giam đang vươn rộng đón cô về hay sao?"
Thừa Cầm nói rất đúng, Ngạn Chi cũng thấy nó rất hợp lí, nhưng nàng thân là nhi nữ lại không làm tròn chức trách của một hài nhi, cũng thật rất đáng trách.
Thừa Cầm nhìn thấy nàng ngơ ra thì nói.
"Mau ăn đi, cháo mà để trong thời tiết này rất nhanh nguội.

Ở đây có thịt muối, thịt ủ từ nước tương rất ngon.

Ăn đi!"
Hắn là một người rất ít nói giờ đây lại chịu giải bày ra những thứ nàng chưa từng biết đến.

Trong lòng nàng không tránh được có một chút xao động.
xong thì Ngạn Chi cũng mau dùng bữa khuya nóng hổi này, những hớp cháo ấm nóng được đưa từ miệng xuống cuốn họng, đi ngang thanh quản làm dịu cơ thể đang có đôi chút lạnh này của Ngạn Chi.
Nàng thở ra một hơi có khói mờ, môi lại cong lên một chút.

Thừa Cầm nhìn Ngạn Chi có vẻ vui hơn chút thì cũng cảm thấy yên tâm dùng bữa.
Sau Khi dùng bữa song xuôi, Thừa Cầm và Ngạn Chi cũng phải quay về Xích Đẩu quán, bước chân hai người đi gần đến phòng.

Ngạn Chi nói với hắn.
"Cảm ơn huynh vì đã dẫn ta đi dạo đêm, nếu không ta thành người rừng từ đây rồi.

Huynh ngủ sớm đi, ta về phòng nhé?"
Thừa Cầm nhẹ gật đầu với nàng, chờ khi Ngạn Chi rời vài bước khỏi, hắn mới đi vào bên trong phòng của bản thân.
Ngạn Chi khẽ mở cửa nhè nhẹ cố gắng không đánh thức Uy Thanh.

Nhưng người tính đâu bằng trời tính, Uy Thanh đang ngồi ở bàn trà, nhìn Ngạn Chi diễn trò.

Vừa đóng cửa thì Ngạn Chi bị Uy Thanh ngồi đó làm cho hồn vía lưu lạc.
"ôi trời, Uy Thanh.

Cô làm gì ngồi đó như ma nữ không bằng vậy?"
Uy Thanh không quan tâm Ngạn Chi vừa mới đi đâu về, nàng ta thở dài chóng cằm than thở.
"hazz, ta đang tương tư một người."
Ngạn Chi bất ngờ, lại gần ngồi xuống hỏi Uy Thanh.
"Tương tư? Cô đang tương tư ai vậy?"
Uy Thanh thở dài thêm: "Ta có nói thì cô cũng không giúp được gì cho ta đâu! hazzz!"
Ngạn Chi chậc môi, nói: "Cô không nói thì sao ta giúp cô được?"
Uy Thanh nghe thì cũng đúng, nhìn đến Ngạn Chi đang trước mặt, nàng ta than thở nói ra chuyện lúc sáng của Uy Thanh với Châu Kiệt.

Ngạn Chi nghe xong la lên.
"Cái gì?"
Uy Thanh lúng túng, đưa tay lên ra hiệu bé thôi.

Ngạn Chi bé mồm lại hỏi nàng ta.
"Chỉ vì cây trâm này? Mà cô lại đi tương tư tên quân lính đó à? Hoàn cảnh gì vậy?" song Ngạn Chi nói nhỏ dần.
"Ta cứ tưởng cô thích tên Thừa Cầm đấy!"
Uy Thanh bất lực nói: "Nói bậy! Không được nói như thế nữa, hắn có sức hút đấy.

Nhưng mà quá lạnh nhạt, không hợp với ta!"
Uy Thanh đúng là kén cá chọn canh, Ngạn Chi khá bất ngờ với kiểu người nàng ta đem lòng mến mộ.

Chỉ là một tên lính quèn.
Trên tay Ngạn Chi đang cầm cây trâm màu đỏ như "máu", mân mê khó hiểu vì tình cảnh rung động chớp nhoáng này.
Một hồi suy nghĩ thì Ngạn Chi có lấy cây trâm màu tím trên tóc hỏi Uy Thanh.
"Mà cô có biết trâm này là ai cài cho ta không? khi xuống suối nóng thì ta đã thấy nó cài trên tóc ta rồi!"
Uy Thanh nhìn cây trâm cũng không biết lai lịch hay nhớ ra là nó ở đâu liền lắc đầu.
"Ta cũng không rõ, Chắc là phụ kiện thêm ở y phục thôi.

Quan tâm nó làm gì? Mà cô đó, trên người cô giờ ta mới để ý là cô chẳng có lấy một trâm cài tóc khác, tóc thì đơn sơ như thế này thì sao sau này kiếm được phu quân đây?"
Chẳng biết từ lúc nào mà Uy Thanh lại chuyển sang cách ăn mặc, trang sức của Ngạn Chi rồi.

Nàng nhanh chóng đánh trống lãng.
"Cô cứ kệ tôi đi, càng ngày càng giống Tuyết tỷ của ta rồi.

Mà đúng rồi, ta có cách giúp hai người có thể gần lại nhau thêm chút đó!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận