Ngân Hồ

Thiết Tâm Nguyên thật vất vả vùng ra khỏi bàn tay của Dương Hoài Ngọc, tức giận nói:
- Ai nói là để ngươi đi làm những chuyện kia hả… ta chỉ là khuyên ngươi nửa đêm đi tìm tiểu nương tử Tô gia để tâm sự một hai ba bốn thôi, rồi sau đó bị một người nào đó lắm miệng bắt quả tang là được!

- Đợi tới khi kẻ lắm mồm kia đồn thổi chuyện ra ngoài, chẳng phải tiểu nương tử Tô gia không lấy ngươi thì còn lấy ai được nữa chứ.

Dương Hoài Ngọc đau khổ lắc lắc đầu nói:
- Trong Tô gia, toàn bộ hạ nhân đều là hạng người trung trinh, hơn nữa nếu làm như vậy thì Tô Mi sẽ hận ta cả đời thôi.

Nghe Dương Hoài Ngọc nói như vậy thì Thiết Tâm Nguyên càng chắc chắn hơn là thằng này vẫn khốn nạn như cũ. Nếu quả thật gã suy nghĩ cho Tô Mi thì cũng sẽ không trước tiên là nói về người ở của Tô gia trung trinh hay không rồi… Nói cách khác, gã hiểu rằng bản thân không có cơ hội, chứ nếu có cơ hội thành công thì chưa biết chừng nha.

- Trung trinh sao? Người sở dĩ trung trinh là bởi vì cái giá của sự phản bội quá cao, nếu như ngươi có thế để cho người của Tô gia có thể bỏ qua cái giá cao đó của sự phản bội thì chuyện này đã thành tới tám phần rồi! Ta áng chừng ngươi thu mua người ở của Tô gia cùng lắm thì cũng không tới mười xâu tiền đi!

- Sao ngươi biết những trò này chứ?


Dương Hoài Ngọc nhìn Thiết Tâm Nguyên như nhìn quái vật.

Thiết Tâm Nguyên tùy tiện móc quyển sách vẫn đút trong túi áo ra, lắc lắc nói:
- Chẳng qua ta chỉ dùng thời gian mà ngươi uống rượu, chơi đùa, chán chường, thương cảm để đọc sách mà thôi. Có thời gian thì nên xem nhiều sách, bên trong sách cái gì cũng có, bất kể vấn đề gì thì trong sách đều có đáp án. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải chọn đúng sách để xem mới được.

- Ngươi xem sách cách nào mà tìm được cách giải quyết vấn đề thế?
Dương Hoài Ngọc tỏ ra hết sức tò mò với việc này.

- Đơn giản thôi! Bình thường ta sẽ tự nghĩ ra đáp án trước đã, rồi lại đi xem sách. Nếu như tìm thấy đáp án giống nhau thì ta sẽ xác nhận quyển sách đó là sách tốt, còn nếu không thấy đáp án kia thì lại sẽ tiếp tục đi tìm, cuối cùng chắc chắn sẽ phải có bộ sách có đáp án giống ta nghĩ ra. Nếu như thật sự không có, thì đương nhiên là người có học vấn cao về lĩnh vực này vẫn chưa viết sách mà thôi."

Nghe Thiết Tâm Nguyên nói kiểu chẳng biết xấu hổ này xong, Dương Hoài Ngọc cười khổ đáp:
- Ở Đại Tống kẻ được gọi là thần đồng rất nhiều, riêng ta cũng đã thấy không ít. Họ hoặc là chuyên ở thơ từ, hoặc là chuyên về đạo lý, hay là chuyên có các kỳ tư diệu tưởng… Có điều chuyên về giảo quyệt như ngươi thì ta vẫn là lần đầu tiên thấy đấy.

- Quả thật ngươi ra một ý kiến hay, ta mới vừa rồi cũng có chút động tâm. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì ông đây vẫn không làm nổi rồi.

- Tổ tông lão tử thà chết trận ở Kim Sa Than cũng không muốn làm ẩu làm tả như Lý Lăng, vậy nên ông đây cũng không định làm ảu làm tả như vậy. Hiện tại vốn cũng đã bị Tô Mi coi thường, nếu như còn làm thế nữa thì ông đây còn coi là người sao?

- Không lấy thì cứ không lấy đi, cùng lắm thì cưới một em sơn nữ về có khi cuộc sống lại càng thoải mái không chừng. Dù sao đi nữa thì ta cũng cám ơn ngươi đã nghĩ kế giúp ta, tiền ăn của nhà ngươi ngày mai ta sẽ mang đến trả, không nợ!

Thiết Tâm Nguyên cười cười, gõ gõ thành giếng nói:
- Hảo hán tử, vậy coi như ta tha thứ cho ngươi đi. Có điều, ngươi thật không định nghe một chút chủ ý thứ hai ta nghĩ ra cho ngươi nữa hả?


Dương Hoài Ngọc cười toét miệng:
- Nếu như vẫn là chủ ý nham hiểm thì không nói cũng được, ông đây vốn cũng đã vất sạch thể diện rồi, còn chút ít kiêu ngạo trong xương là không muốn bỏ nốt đâu!

Thiết Tâm Nguyên thở hắt ra rồi nói:
- Năm nay sau khi Triều đinh khai ấn lúc Tết Nguyên Tiêu thì chuyện đầu tiên là làm gì ngươi có biết không hả?

Dương Hoài Ngọc lắc lắc đầu nói:
- Không biết!

Thiết Tâm Nguyên tiếc nuối nhìn Dương Hoài Ngọc nói:
- Cho tới bây giờ ngươi vẫn không nghĩ tới đi tranh cái chức Võ trạng nguyên một tí nào cả à?

Dương Hoài Ngọc bật cười:
- Ông đây là con nhà tướng, không cần phải đoạt cái Võ trạng nguyên bèo nhèo với đám kia làm gì cả. Hơn nữa hiện giờ mặc dù ông đây chỉ là phối quân, nhưng qua năm thì cũng có tước vị đấy nhé. Khởi điểm còn cao hơn Võ trạng nguyên nhiều!

Thiết Tâm Nguyên cười khỉnh:

- Ta coi thường nhất là đám tướng môn đệ tử quần là áo lượt, đầu to óc quả nho như các ngươi đấy. Tự cho là gia thế sâu dày thì có thể xem thường kẻ đứng đầu các kỳ thi của Triều đình hả?

- Nếu như chỉ cần đám tướng môn các ngươi là đã đủ để gánh vác cái trách nhiệm nặng nề thủ vệ biên cương thì bệ hạ cần gì đi tổ chức thi cử cho mệt chứ? Cần gì đề bạt thêm người tài từ dân gian nữa đây?

- Đánhxong một trận Thủy Xuyên thì chỉ sợ bệ hạ đã cực kỳ thất vọng với đám tướng môn các ngươi rồi! Từ chuyện của Tế Phong Tư Mộng là có thể nhận ra, bệ hạ biết rõ hồ ly cắn không chết Tế Phong Tư Mộng nhưng vẫn trao vinh quang cho con hồ ly này mà không cho các ngươi chiếm được bất kỳ tiện nghi nào cả.

- Ta dám khẳng định, nếu như ngươi cứ ôm rịt lấy cái tước vị nát kia của ngươi mà không bỏ xuống nổi thì đời này ngươi cũng chỉ có từng ấy tiền đồ mà thôi.

- Nếu như ngươi bỏ nổi tước vị của mình, đắp da mặt cho dày mà không ngại thể hiện bản thân trong khoa cử, bất luận ngươi có thể lấy được chức Võ trạng nguyên hay không… thì bệ hạ nhất định sẽ kính trọng ngươi hơn mấy phần!

- Đồ ngốc à, thử nghĩ xem! Ngươi có gia thế, lại có võ nghệ, kể cả không có cái tước vị không đáng tiền ấy thì ngươi sợ gì mà không kiếm nổi địa vị trong quân chứ.

- Võ trạng nguyên có không đáng giá mấy đi nữa thì cũng là hảo hán chân chính giết ra từ thiên quân vạn mã. Lấy tình hình hiện tại thì người có được cái chức này ắt sẽ được bệ hạ trọng dụng. Đây chính là chuyện chắc như đóng gạch rồi! Ngươi thích làm cấm quân ở Đông Kinh hay là thích đi một quân ở châu nào đó làm chủ tướng hả?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui