Mấy ngày trước, gã Phiên tăng cắm dao lại tới nữa. Có lẽ là vết thương vẫn chưa khỏi nên y chỉ đứng trước cửa tiệm, tay vẫn cầm cái bình bát, khuôn mặt đen đầy râu vẫn nở nụ cười cổ quái như thường lệ.
Mẫu thân cho hắn một bát cơm nhưng y lắc đầu không nhận, mẫu thân lại ném vài đồng bạc vaò bình bát, y vẫn lắc đầu, dốc hết tiền trong bình bát, đặt trả từng đồng từng đồng lên bàn, giở giọng cổ quái nói lớn:
Dâng con của nàng hiến tặng cho ngã Phật đi!
Y nói ra tựa như sét đánh ngang mày, Vương Nhu Hoa vội vơ lấy cái tô sứ lớn còn chưa rửa phang thẳng vào gã phiên tăng.
Cái tô sứ vỡ vụn, Phiên tăng vẫn nở nụ cười như chẳng hề hấn gì, nói tiếp:
Hắn vốn là tọa hạ đồng tử của Phật Đà, hôm nay hạ xuống nhà đã chính là phúc báo của ngươi. Nếu ngươi trả lại, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ ngươi đi vào miền cực lạc!
Mẫu thân liền vơ lấy tấm thớt đập thẳng tới, Phiên tăng vẫn không tránh né, mẫu thân vơ lấy cây chổi vụt tới, Phiên tăng vẫn không tránh, vừa chịu đòn vừa nói:
Cười thay thế nhân không bỏ được ơn cha mẹ, nghĩa vợ chồng, tình bằng hữu mà không biết rằng trên thế gian này mọi thứ đều là hư ảo mà thôi! Giống như một giấc mộng dài, tỉnh lại thì đường ai nấy đi. Thiết Vương thị, ngươi không bỏ được sao?
Đôi mắt mẫu thân bỗng nhiên đỏ ké, lần này vung lên là thái đao, thấy thái đao chém vào bả vai không rút ra được, gã Phiên tăng nhìn thấy máu tuôn xối xả vẫn tự nhiên tuyên một tiếng phật hiệu, nói:
Vô lượng thọ phật, thế nhân thật ngu muội. Mười năm sau lão tăng sẽ lại đến!
Nói đoạn hắn giật thanh thái đao đang giắt ở đầu vai xuống, đặt lại bàn, sau đó toàn thân giống như pho tượng bê bết máu chầm chậm đi về cuối phố.
Còn tới nữa lão nương sẽ chặt cái đầu trọc của ngươi!
Vương Nhu Hoa cầm thanh thái đao uy phong lẫm lẫm đứng giữa đường cái quát to.
Hành động của mẫu thân khiến người dân Đại Tống trầm trồ khen ngợi không dứt.
Pháp luật Đại Tống vô cùng bao che. Ở trong thành, chỉ cần ngươi không làm bị thương dân Khiết Đan, dân tộc sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng, thì chẳng ai quan tâm ngươi đã làm gì cả.
Người Cao Ly, người Uy Quốc, người phiên bang, cùng với những người không cùng màu tóc với dân Đại Tống đều nằm ngoài phạm vi bảo hộ của pháp luật.
Nếu họ đả thương người Tống thì sẽ bị chém đầu mà không cần hỏi, nếu như người Tống giết người nước khác thì phải xem tâm trạng của quan xét xử. Nếu như tâm trạng họ không tốt thì liền phán cho tội danh cố ý gây sự, đánh mấy chục trượng là xong chuyện.
Hơn nữa, luật ở Tống triều quản lý tăng nhân rất nghiêm ngặt. Tăng nhân không có độ điệp như lão phiên tăng là đã vi phạm pháp luật của Đại Tống rồi.
Vì vậy, dù Vương Nhu Hoa có chém tên phiên tăng máu chảy đầm đìa nhưng vẫn không chịu tha cho y, chạy đi báo cáo cho trưởng phường. Trưởng phường liền tức giận dẫn theo mấy tráng hán đuổi theo Phiên tăng.
Chẳng mất chốc, phiên tăng đấm đìa máu tươi kia đã bị tóm gọn, còn bị nhốt trong lồng heo, mang đến huyện nha.
Khi phiên tăng đi ngang qua cửa hàng thang bính Thất ca, y vẫn nở nụ cười si ngốc, chỉ vào Vương Nhu Hoa cười thốt:
- Ngươi hiểu rồi, ngươi hiểu rồi!
Vương Nhu Hoa lại mắng thêm một tràng, Thiết Tâm Nguyên thì trợn mắt thầm tự hỏi: ‘Kiếp trước của mình là gì thì ai còn rõ hơn mình nữa chứ?’
‘Tiểu hài tử ở cái Tây Thủy Môn này nhiều không đếm xuể, vì sao phiên tăng này chỉ chọn mình? Trước mặt người ta thì mình và mấy đứa trẻ một tuổi khác đều giống nhau như đúc đấy.’
‘Cho dù có khác nhau chút ít, bất quá cũng chỉ sạch sẽ hơn một tẹo, chỉ im lặng hơn một tẹo mà thôi. Hài tử như vậy tuy không nhiều nhưng tuyệt đối không phải là không có. Tại sao phiên tăng kia lại chỉ nói mình là Phật đà đồng tử cái mẹ gì đó nhỉ?’
Nhưng bất luận Thiết Tâm Nguyên có nghĩ như thế nào thì chuyện này vẫn là một điều bí ẩn. Trừ phi hắn đi hỏi lão phiên tăng kia, nếu không thì chẳng thể nào biết được đáp án.
Kể từ khi xảy ra chuyện phiên tăng, Vương Nhu Hoa lập tức tuyệt đối không cho Thiết Tâm Nguyên rời khỏi tầm mắt của mình. Sau đó nàng dứt khoát cõng hắn, nên càng thêm cực nhọc.
Cứ như vậy đến mấy ngày sau, mẫu thân liền thuê thêm hai người giúp mình bán hàng. Trong mắt của nàng, chuyện của nhi tử còn quan trọng hơn rất nhiều so với mấy chuyện kiếm tiền, làm ăn… gì gì đó!
Vào ngày thứ sáu, khi mẫu thân đang bận hỏi chuyện mấy người xin tới làm phụ bếp thì nghe được hai tin tức.
Sau khi chờ mấy ngày mà không có kết quả, Dương Hoài Ngọc đã đập phá huyện nha, còn bẻ gãy cả hai tay một tên Chủ Bộ trong huyện nha, đập nát cả mười ngón tay của hắn.
Khi án được Khai Phong Phủ tiếp quản, lần này lão thái quân Dương gia hoàn toàn đứng về phía con mình. Nghe nói mấy tên Ngự Sử ngôn quan trên kim điện đã tố cáo Dương Hoài Ngọc vô pháp vô thiên mà ngay cả Đông Đài Đô Ngự Sử bà cũng không bỏ qua, bị mắng như tạt hết nước miếng vào mặt.
Cho nên Khai Phong Phủ buộc phải thả Dương Hoài Ngọc đã tự thú, sau đó còn bồi thường cho nhà của Lưu A Thất sáu xâu tiền thì cái án tử này mới xem như là chấm dứt.
Còn về phần tên phiên tăng bị Dương Hoài Ngọc giận dữ đá cho gãy cổ thì từ đầu chẳng hề xuất hiện trên văn thư của quan phủ.
Người ta đồn rằng cái tên Phiên tăng kia lúc chết vẫn còn ngồi thiền, đầu vẫn cúi xuống, vô cùng trang nghiêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...