Tống Vãn Chi kinh ngạc một chút.
Không biết là do bởi vì cách diễn đạt của Giang Tứ hay là do anh cúi quá thấp khiến cô quên rút lui tạo khoảng cách với anh.
Điếu thuốc lá dài nhỏ nhẹ mấp máy ở bờ môi đóng mở của anh, dường như nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Lúc nói chuyện khóe môi của anh vô tình nhếch lên một chút, thuốc lá cũng vì thế mà vẫy theo một cái, đầu thuốc lá không được đốt gần như sắp hôn lên môi cô.
Mở cặp mắt hoa đào trời sinh thâm tình của mình, anh hơi buông tầm mắt lại cố gắng kìm nén nhưng không thể kìm nén được sự nghiện thuốc đến sốt ruột này.
Thế là một ánh mắt của anh liền khiến cô đỏ mặt.
Tống Vãn Chi hoảng đến mức lui hai bước mới ngừng.
Đồng thời Giang Tứ khàn giọng cười đến phóng túng lại hợp ý, dựa tường thẳng người trở lại.
Cô gái siết chặt quai đeo cặp sách cứng ngắt đứng ở ngoài một thước, cúi thấp mặt xuống, ngón tay trắng ngõn siết chặt quai balo, cho dù một giây sau liền nhấc lên đánh mạnh vào Giang Tứ cũng sẽ không có gì bất ngờ.
Cuối cùng màu đỏ tươi đẹp này vẫn lan khắp cái cổ trắng nõn của cô gái, đỏ đến tận cằm.
Đôi môi dịu dàng bị cắn đến trắng bệch, lõm vào rồi dần đỏ hồng trở lại.
Lúc Giang Tứ cười một tiếng cuối cùng, anh thoáng nhìn sang cô rồi từ từ dừng lại, sau đó anh liền dựa vào cạnh tường, hơi cúi đầu cắn thuốc, nháy mắt một cái nhìn cô chằm chằm.
Vừa trêu chọc thành công vừa thư giản được mấy phần cảm xúc, anh như phục thù mà ngóc đầu trở lại.
Thật ra cô vẫn luôn không làm gì cả.
Chỉ có thể coi như anh thua mà thôi.
Giang Tứ lấy xuống điếu thuốc vẫn còn chưa châm lửa, nhét vào trong túi.
Lầu hai không cho hút thuốc lá, anh sợ nếu mình còn nhìn cô một lúc nữa sẽ thật sự không nhịn được mà châm thuốc.
Phó chủ tịch dẫn đầu trường học cũng không thể làm trái kỷ luật được.
"Được rồi, không trêu em nữa." Giang Tứ đưa mắt nhìn đồng hồ: "Phòng tuyên truyền cũng sắp đến giờ tập hợp rồi, nói cảm ơn xong cũng phải nắm chặt thời gian."
Tống Vãn Chi đình trệ, con ngươi ướt át hơi sẫm lại.
Hoá ra anh chỉ trêu chọc cô thôi sao.
Chẳng trách anh luôn gọi cô là bạn nhỏ.
Ảo não và khổ sở vì tự mình đa tình cùng nhau xông tới, mặt cô gái hơi ửng hồng, càng cắn môi đến tái nhợt. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Nhưng đến cuối cùng cô cũng không nói gì cả, chỉ là đè xuống mi mắt run rẩy, bỏ tay vào trong balo lấy đồ bên trong ra.
Dưới mi mắt Giang Tứ hiện lên một cánh tay trắng nõn, móc giữa ngón thứ hai và ngón thứ ba mảnh khảnh là một cái túi nhựa trong suốt lại trông rất bình thường.
Trong túi chứa mấy cục kẹo được gói bằng giấy óng ánh.
Giang Tứ ngừng hai giây, có hơi bất ngờ lại buồn cười, anh khẽ nhướng mày: "Hối lộ tôi à?"
"Cảm ơn anh chuyện ngày đó…"
Những suy nghĩ Tống Vãn Chi vừa soạn sẵn trong đầu đã bị chặn lại.
Dường như cô trở nên mơ hồ, ngẩng gương mặt nhọn lên nhìn anh, cuối cùng môi dưới được cắn hồi lâu cũng được buông ra, màu đỏ được thấm đến ướt át, trong đôi môi khẽ nhếch lên mơ hồ ẩn chứa một khe hở nhàn nhàn như tuyết mịn giữa hàm răng.
Mí mắt Giang Tứ khẽ nặng.
Nụ cười tản mạn này được rút đi, anh nhận lấy cái túi trong tay cô gái, anh cúi đầu lấy ra một viên trong đó, viên kẹo được gói bằng giấy thủy tinh nằm trong túi giấy trong suốt.
Giang Tứ đè xuống một loại tâm trạng nào đó, nhéo nhéo túi giấy, anh không ngẩng mắt lại nói ra vẻ đùa cợt: "Luôn lấy kẹo để hối lộ tôi, có phải là quá lấy lệ rồi không."
Tống Vãn Chi ngơ ngác.
【 Mục đích mà Kỷ Vũ Phi bày ra cuộc liên hoan bạn học này, rõ ràng là có dụng ý khác...】
【 Ai bảo người ta có tiền. Mời gần một trăm người đến nơi thế này dùng bữa tối, đó cũng không phải là số ít...】
【 Huống hồ Kỷ Vũ Phi xinh đẹp lại còn lớn mật chủ động, có tiền lại còn có vốn liếng, còn là kiểu mà Giang Tứ thích nữa...】
Trong vài khung ảnh hồi tưởng lại, điểm huyết sắc cuối cùng ở trên mặt của Tống Vãn Chi cũng đã suy tàn.
Cô khó chịu buông tầm mắt.
Cô quên rằng bên cạnh anh không thiếu người lấy lòng, gia cảnh nhà các cô ấy ưu việt, diễm lệ, chủ động, hào phóng, làm tóc xinh đẹp, mặc váy đắt đỏ, vĩnh viễn đều kiêu ngạo hệt như công chúa.
Ngoại trừ thích anh ra thì giữa cô và họ chẳng có gì giống nhau cả.
Các cô ấy theo đuổi tình yêu, lấy lòng lại còn xinh đẹp.
Tống Vãn Chi bắt đầu cảm thấy khổ sở.
Cô có chút hối hận, đến cuối cùng vẫn không nên tham lam, phải nên giữ khoảng cách xa xôi lạ lẫm lúc ban sơ kia. Càng gần anh, những lưỡi dao sắc bén kia lại cắt cho cô mình đầy thương tích. Nhưng bởi vì thích, bởi vì kiềm chế sự yêu thích không nổi nên cô luôn luôn muốn tới gần anh. Đau thì rụt về một chút, tốt hơn một chút thì lại nhịn không được mà bước về phía trước. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Người ta luôn nói đừng nên ngã ở cùng một nơi, nhưng cô lại luôn phạm những điều ngu dại kia từ trên thân một người.
"Thật xin lỗi." Tống Vãn Chi cúi đầu rất thấp, giọng nói cũng nhẹ đi: "Tôi mua quà đắt tiền không nổi."
"?"
Cái tay nắm túi của Giang Tứ dừng lại, ngoái nhìn.
Anh nhìn chằm chằm Tống Vãn Chi hai giây, Giang Tứ như hiểu ra được gì đó, hơi nhướng mày: "Không phải…"
Đúng vào lúc này, cửa phòng học bên cạnh được đẩy ra, Nguyên Hạo thò đầu ra: "Ôi, thành viên của phòng chúng ta sắp lên đây rồi, đi cùng Đinh Vũ Kiều đấy, các cậu còn chưa nói xong không bằng chờ hôm khác nhé?"
Giang Tứ liếc mắt về, ánh mắt hơi lãnh đạm.
Nguyên Hạo vô tội: "Cậu hung dữ như thế làm gì? Tôi cũng vì đàn em thôi… Khụ, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu, tính ghen của Đinh Vũ Kiều cậu cũng biết mà."
Giang Tứ giận phát cười: "Tôi với cô ta có liên quan à?"
"Cô nào?" Nguyên Hạo giả ngu.
Giang Tứ vừa cắn môi dưới vừa cười đến bực bội lại tức giận, giơ tay giả vờ muốn đánh anh ấy.
"Nè nè, không nói giỡn nữa." Nguyên Hạo tránh đi, lập tức trông thấy thứ trong tay Giang Tứ: "Này, đây không phải là kẹo cậu chia cho tôi trên bãi tập lần trước sao?"
"..."
Tống Vãn Chi ở bên cạnh nghe được thì trì trệ.
Nguyên Hạo phản ứng hai giây, giật mình: "Tôi đã nói rồi, từ khi nào mà cậu lại có kẹo trong túi chứ, hoá ra đây chính là đàn em cho cậu? Kẻ ăn hối lộ nhà cậu…"
Tiếng ngân chưa dứt.
Nguyên Hạo bị ánh mắt mỉm cười mang đầy vẻ lạnh lẽo của Giang Tứ nhấn chìm trở về.
Nguyên Hạo bất đắc dĩ im lặng, bước đến nhấc hai tay, tự giác quay đầu: "Các cậu mau mau trò chuyện đi, tôi về xem mẫu đơn trước."
"Không cần đâu học trưởng." Đột nhiên Tống Vãn Chi mở miệng. Chờ Nguyên Hạo dừng lại, cô cảm thấy thất thố, lại buông mi mắt trở về, giọng nói trong trẻo cũng rơi vào yên tĩnh: "Em đã cảm ơn một tiếng rồi. Những viên kẹo này... nếu như phó chủ tịch Giang không thích thì cứ chia cho những người khác đi. Không cần phải nói là do em cho, vậy là không được tính là hối lộ."
Nguyên Hạo: "Hả?"
Tống Vãn Chi không đợi Giang Tứ phản ứng, cô cúi đầu nắm chặt balo, kéo căng mắt cá vướng víu đang đau muốn bước nhanh lướt qua nam sinh tựa vào cửa sổ phía trước.
Váy dài bị gió ở hành lang thổi nhẹ.
Trong mùi hương trà đắng trong sạch, đuôi váy màu trắng quấn sang ống quần đen lười biếng chống lên tường của Giang Tứ.
Một giây trước khi Tống Vãn Chi sắp lướt qua trước người anh, đuôi mắt của Giang Tứ nhảy lên một cái, tiếp theo không có dấu hiệu nào mà cúi người về phía trước, anh nắm lấy cổ tay hết sức nhỏ nhắn dễ gãy kia.
Tống Vãn Chi vội vàng không kịp chuẩn bị, bị người kia túm trở lại.
Sợi tóc màu đen nhẹ lướt qua chóp mũi thanh lệ trắng nõn của cô gái, cô hốt hoảng nâng tầm mắt, lộ ra đuôi mắt bị cảm xúc va chạm đến chát chát đỏ đỏ, còn có đôi mắt kinh hoàng ẩm ướt hi vọng nhìn anh.
Tống Vãn Chi nhịn không được nữa mà phiền muộn mở miệng: "Giang Tứ..."
Nguyên Hạo nghe thấy thì sững sờ.
Giang Tứ lại như đạt được mà cười, đôi mắt anh đen láy, chậm rãi cúi thấp người nói với cô gái phía trước: "Không phải là phó chủ tịch Giang sao?"
Trong ánh mắt kia chứa đầy tính công kích và cảm giác áp bách, nụ cười vừa ác ý lại phóng túng.
Tống Vãn Chi tức giận, lại không cách nào phản bác hoặc phản kháng.
"Gọi học trưởng." Thậm chí anh còn bắt lấy cổ tay của cô rồi khàn khàn giọng nói, như trêu đùa như khi dễ lại giống như bức bách.
Tống Vãn Chi càng tránh không được mà gương mặt càng nhuộm đỏ, hơi ẩm trong đôi mắt ngày càng nặng hơn, giống như là sắp ướt đẫm lại giống như kinh hoàng mà nhìn anh: "Giang Tứ, anh buông ra…"
"Gọi học trưởng." Giang Tứ chậm rãi lặp lại.
"..."
Tính tình của Tống Vãn Chi che giấu một lưỡi dao trong mềm mại, càng căng thẳng cương quyết. Dáng vẻ của cô ánh lên như bị ức hiếp sắp khóc nhưng càng không chịu khuất phục mà ngẩng đầu đỏ mắt trừng anh. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Giang Tứ không buông.
Có một loại cảm xúc nào đó giấu dưới nụ cười, phảng phất như muốn đốt xuyên đáy mắt đen nhánh của anh.
Nguyên Hạo ở bên cạnh thấy đến choáng, lúc này mới phản ứng được, anh ấy vội vàng tiến lên kéo Giang Tứ ra, thấp giọng khuyên: "Cậu đấy, đột nhiên nổi điên làm gì chứ, quỷ nhập vào người à?"
Sau khi giằng co mấy giây, lúc này Giang Tứ mới lười biếng đè ép cảm xúc buông mắt, sau đó nhìn cánh tay nhỏ bé của cô, anh thả lỏng ngón tay ra, dựa người trở về.
Đôi mắt dài hơi rủ xuống, thu lại dưới mi, giống như ánh lửa vẫn chưa được dập tắt hoàn toàn giữa tro tàn đen kịt.
"Thật xin lỗi, tối hôm qua ngủ không ngon." Giang Tứ không ngẩng mắt: "Làm em đau rồi?"
"..."
Tống Vãn Chi không nói chuyện.
Bị ánh mắt khinh thị chọc ghẹo của anh khiến cho tức giận và khổ sở, cô đỏ đuôi mắt, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía bậc thang.
Đợi bóng lưng kia biến mất trong tầm mắt rồi.
Nguyên Hạo mới nhíu mày quay lại, dò xét Giang Tứ: "Cậu vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?"
Giang Tứ đạp suy nghĩ nhìn qua túi kẹo trong tai, nụ cười trên mặt vẫn còn chưa tháo xuống, vẻ mặt đã có chút lười biếng mệt mỏi: "Nói rồi, ngủ không ngon."
Nguyên Hạo: "Cậu đang lừa gạt ai đây? dáng vẻ lúc cậu đi học thời kỳ tại phòng thí nghiệm chịu đựng một tuần bình quân mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng tôi đều thấy rồi? Lúc ấy cậu cũng không làm như lúc nãy!"
"..."
Nguyên Hạo lấy hơi, vừa mới chuẩn bị không ngừng cố gắng nói thêm thì đột nhiên bị ánh mắt đen như đao của người kia vung lên lướt qua một cái, đầy ý lạnh.
Anh ấy run lên, đưa tay che ngực: "Làm gì, cậu muốn trút giận lên tôi à? Đến cuối cùng xảy ra chuyện gì, lúc nãy còn rất tốt mà... Chẳng lẽ là bố cậu, khụ, bác Giang lại tìm cậu?"
Giang Tứ tự động nhảy qua một câu cuối cùng, nở một nụ cười lãnh đạm: "Cậu đã nói gì sau khi đi ra."
"Tôi? Tôi nói cái gì?"
"Lần trước ở thao trường, tôi đã chia kẹo cho cậu?"
Nguyên Hạo nghẹn một cái, chột dạ chuyển mắt: "Chuyện đó..."
"Làm trưởng phòng phòng tuyên truyền, 'cướp' với 'chia' cũng chẳng biết có khác hay không?” Ánh mắt của Giang Tứ càng đen: "Có phải là đại biểu đoàn chủ tịch như tôi nên nghiêm túc dạy dỗ cậu không hả?"
Nguyên Hạo: "..."
Cũng may thời gian vòng hai đã gần đến, thành viên của phòng tuyên truyền đã đến cứu vớt trưởng phòng của bọn họ.
Lúc mọi người đang bắt chuyện qua lại với thành viên của phòng, họ đưa mắt nhìn bọn họ đi vào phòng học. Nguyên Hạo quay người lại, trông thấy Giang Tứ vẫn dừng trước cửa sổ trong hành lang giữa đêm đen kia.
Trong đầu Nguyên Hạo bỗng có một bóng đèn sáng lên.
"Ồ, đại chủ tịch Giang." Nguyên Hạo nghi ngờ đi qua, dừng lại: "Hôm nay cậu không kiềm chế được nỗi lòng, chắc sẽ không phải là vì đàn em kia chứ?"
"Tống Sơn Chi."
"A?"
Giang Tứ ngừng một hai giây, lười biếng nâng lên cặp mắt đào hoa kia, như cười như không đáp: "Cô ấy tên 'Tống Sơn Chi', không phải tên 'đàn em kia'"
"Đầu tiên, cô ấy tên gì cũng không chậm trễ để tôi gọi cô ấy đàn em, tiếp theo." Nguyên Hạo nhịn xuống đôi mắt trợn trắng: "Cho dù tôi không có trí nhớ biến thái kia giống như cậu, nhưng trí nhớ của tôi cũng rất tinh tường… Còn nữa, đàn em tên là Tống Vãn Chi!"
Giang Tứ không biết đã lấy ra cái bật lửa nhỏ trong túi quần kia từ bao giờ, cũng không phản bác, chỉ cầm ở trong tay rồi bật nắp kim loại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Coco & Killian (LuvEva team) và được đăng duy nhất tại luvevaland.co. Nếu có thắc mắc gì xin nhắn về page LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tiếng bật nắp như một tiết tấu chậm chạp, âm thanh trong trẻo rung động vang lên trong hành lang yên tĩnh.
Nguyên Hạo cảm thấy đau răng, sau đó nhẹ giọng lướt qua trước mặt anh: "Đại chủ tịch Giang, cậu còn nhớ ba thủ tục 'Không chủ động, không thèm để ý, không giữ lại' kia không?"
"Nếu như tôi nói." Giữa tiếng bật nắp bật lửa, tiếng người nọ trầm thấp, lộ ra tinh thần lười nhác: "Tôi phát hiện chẳng những tôi muốn chủ động, thậm chí tôi còn muốn ép buộc thì sao?"
"..." Nguyên Hạo ngốc trệ mấy giây mới cứng ngắc quay đầu: "Cậu đang nói đùa gì thế?"
Ở cửa dưới ánh trăng ảm đạm, nắp bật lửa nhẹ nhàng bị bật lên.
"Tách."
Nắp đóng lại.
Người kia uể oải thẳng người, cất vào túi, đi vào phòng học.
"Ừm, nói đùa đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...