Ngân hà độ anh

Trần Tinh Độ ngẩn ra, trong lòng xuất hiện dao động rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại. Không biết đây chỉ là những lời nói lúc say của đàn ông hay là những lời nói phát ra từ tận đáy lòng. Sau khi nói xong thì chậm rãi buông tay cô ra, nhắm mắt lại, gối đầu lên vai cô nặng nề đi vào giấc ngủ.
 
Trần Tinh Độ đang đắm chìm trong sự dịu dàng, còn tưởng là anh sẽ nói thêm vài câu nữa. Cô cử động bả vai, gọi tên của anh. "Phó Tư Dư?"
 
". . . . "
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hô hấp của người đàn ông trầm ổn, không có bất kỳ phản ứng nào.
 
"Phó Tư Dư?" Trần Tinh Độ gọi lại một lần nữa.
 
". . . ."
 
Xác nhận người đàn ông đã thực sự ngủ say rồi, Trần Tinh Độ tức đến nỗi suýt chút nữa muốn nhảy dựng lên, những suy nghĩ tốt đẹp vừa hiện lên trong đầu đã bị đánh vỡ, "Anh cứ thế mà ngủ luôn à? Có lầm không vậy?".
 
Người đàn ông ngủ rất say, giống như tựa vào lòng cô khiến anh cảm thấy an tâm. Hô hấp đều đều nóng bỏng phả vào cổ cô.
 
Lông mi dài cũng rung động theo hơi thở của anh, nhìn từ góc độ này, mũi của anh vừa cao vừa thẳng, đôi môi nhợt nhạt hơi mím lại, góc cạnh rõ ràng như một lưỡi dao sắc bén.
 
Trần Tinh Độ không tự giác được mà nhìn anh hồi lâu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, cô thu hồi lại ánh mắt, nhìn về phía màn đêm bên ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: "Bỏ đi, lần này tạm tha cho anh."
 
-
 
Ngày hôm sau tỉnh lại, bắp chân của Trần Tinh Độ bị đau nhức, cô không phải là người quen đi giày cao gót, tối qua lúc đi làm, cả buổi tối đều mang giày cao gót, suýt chút nữa khiến cô mệt chết.
 
Cô ngồi dậy từ trên giường, bước xuống giường, nghiêng đầu vươn vai, cổ cũng đã sái đến nơi rồi, tối qua lúc ở trên xe đã để anh dựa vào suốt cả đoạn đường, lúc xuống xe cô cảm thấy cổ mình như cứng lại, không có cách nào trở lại như cũ, vừa cử động thì cảm thấy đau nhức.
 

Đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, đúng bảy giờ sáng liền tự tỉnh dậy. Trần Tinh Độ nghiêng cổ nhìn về phía phòng khách. người đàn ông vẫn còn đang say giấc, dáng người của anh thon dài, lại bị cô tùy ý ném lên ghế sô pha, đôi chân dài thừa ra bên ngoài, đáng thương đến nỗi không lời nào có thể diễn tả được.
 
Thân hình cao lớn thu mình lại ở trong góc, bộ dáng giống như chịu nhiều oan ức lắm vậy.
 
Trần Tinh Độ cũng lười để ý đến anh.
 
Nếu không phải tối qua anh uống đến say mèm, cô lại không tìm thấy chìa khóa nhà của anh, sợ là cứ vứt anh như vậy ở hành lang sẽ có người đến báo cảnh sát, thì cô cũng không cho anh vào nhà mình.
 
Còn đỡ anh lên sô pha nằm ngủ, là đã may lắm rồi. 
 
Trần Tinh Độ đi vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt xong, đi đến trước ghế sô pha, lấy mũi chân mình đá vào bắp chân bị thừa ra bên ngoài của anh, từ trên cao nhìn xuống nói: "Phó Tư Dư, dậy đi."
  
Phải nói rằng, ngay cả tư thế ngủ của người đàn ông này cũng rất nhã nhặn, cho dù tối qua bị cô kéo lê cánh tay lên trên sô pha, cúc áo sơ mi buông lỏng, vạt áo nhăn nhúm, vẻ ngoài hỗn loạn như vậy, không phù hợp với khí chất bẩm sinh của anh, ít nói lại lạnh lùng.
 
Cho dù là say rượu, cũng là say rượu một cách nhã nhặn. 
 
Nghe thấy có người gọi tên mình, Phó Tư Dư chậm rãi cử động một chút, mở mắt ra, bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm chói mắt anh vô thức lấy tay che lại. Trần Tinh Độ lại giở trò xấu, lấy tay đẩy cánh tay của anh ra, không cho anh chắn ánh sáng.
 
Giây tiếp theo, Phó Tư Dư theo phản xạ có điều kiện nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong lồng ngực.
 
Trần Tinh Độ đứng không vững, cả người đều ngã vào trong lòng của anh.
 
Cô dậy sớm nên chưa kịp thay bộ đồ ngủ ra. Trên người chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, ngay cả nội y cũng không mặc, đã bất ngờ bị anh ôm vào trong ngực, nằm trong lồng ngực cường tráng của đàn ông. Khuôn mặt cô thoáng chốc trở nên ửng đỏ, "Phó Tư Dư, anh buông tôi ra!"
 
Phó Tư Dư còn chưa tỉnh ngủ, toàn bộ đều hành động theo bản năng. Còn nhớ lúc học trung học anh cũng đã say một lần, lần đó cũng là cô đưa anh về nhà, nhưng sau đó anh không còn nhớ được gì.
 
Anh ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng nói: "Ngoan, để anh ngủ thêm một lúc, mệt quá."
 
Trần Tinh Độ: ". . . ." Anh còn biết mệt à.

 
Trần Tinh Độ nghĩ rằng những người có chỉ số thông minh cao như bọn họ, ban ngày trực ban ở bệnh viện, buổi tối lại đi xã giao, hai mươi bốn giờ làm việc liên tục không nghỉ ngơi cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.
 
Trần Tinh Độ cố giãy giụa nhưng không được, chỉ có thể để cho anh ôm, người đàn ông rất nhanh đã ngủ say, hô hấp vững vàng bình thản, lồng ngực cũng nhấp nhô theo từng nhịp thở của anh.
 
Trần Tình Độ ở trong lòng anh, giương mắt lên nhìn anh, ánh nắng ban mai bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên gương mặt yên tĩnh của người đàn ông, làn da rất đẹp, lông mày rõ ràng, hình như mấy năm qua anh không thay đổi chút nào.
 
Trần Tinh Độ theo bản năng đưa tay lên sờ mặt mình, nhớ lại những lời hôm qua dì Lan nói. Năm nay cô hai mươi bảy tuổi, có khác nhiều so với thời trung học không?
 
Phó Tư Dư ngủ đến giữa trưa mới tỉnh dậy, lúc đứng lên khỏi sô pha, không thể tránh khỏi cảm thấy cổ bị đau nhức, thắt lưng cũng đau. Cả đêm ngủ không đúng tư thế, lại nằm ở một cái sô pha nhỏ như vậy. Không bị căng cơ đã là may lắm rồi.
 
Anh đứng một lúc, mới nhìn ngó xung quanh, đây không phải là nhà của anh mà là nhà của con gái.
 
Mùi đồ ăn từ trong phòng bếp truyền ra, Phó Tư Dư còn đang quan sát, Trần Tinh Độ đã bưng hai đĩa đồ ăn đi ra, lạnh nhạt liếc mắt nhìn anh, "Dậy rồi? Lại đây ăn cơm đi, cơm nước xong thì cút về nhà của anh đi."
 
Phó Tư Dư rửa mặt qua loa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lần trước đến đây cũng không để ý, trong nhà cô có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cho nam, còn có dao cạo râu, trong tủ còn chuẩn bị vài bộ âu phục nam.
 
Đến trước bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, Phó Tư Dư đã hoàn toàn tỉnh rượu, liếc mắt nhìn toàn bộ thức ăn trên bàn trứng luộc bóng đêm, thịt bò cháy đen và khoai tây bào vụn.
 
Đúng vậy là "cháy đen" chứ không phải là "tiêu đen" (1).
 
Phó Tư Dư hỏi: "Đây là do em tự tay làm à?"
 
Trần Tinh Độ cảm thấy câu hỏi này của anh hết sức thừa thãi, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, không phải cô thì còn ai?
 
Trần Tinh Độ nhướng mày, "Không thì sao? Chẳng lẽ là Ốc đồng cô nương (2) biến ra cho anh à?"
 
Trước đây cô không biết nấu ăn, ngay cả chiên đồ cũng kêu la oái oái.

 
Đi Bắc Kinh tám năm, quả thực cô chịu không ít khổ cực.
 
Trong lòng Phó Tư Dư có một cảm xúc kỳ lạ, hai người ở chung với nhau trong một căn phòng ấm áp, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, không gian tràn ngập hương vị đồ ăn, người con gái thùy mị tuy tính tình có chút lạnh nhạt, nhưng lại phảng phất cảm giác dịu dàng.
 
Anh cầm lấy đũa, gắp một miếng trứng luộc bóng đêm ở dĩa cho vào trong miệng. Nhai vài cái, thật lòng nói: "Ăn rất ngon."
 
Trần Tinh Độ: ". . . . "
 
Trần Tinh Độ khiếp sợ nhìn anh, không phải tối hôm qua uống rượu say đến hỏng cả đầu rồi chứ?
 
Tài nấu nướng của cô không đến mức kém như vậy, dù sao cũng được mọi người khen ngợi trong buổi họp lớp. Một bàn đồ ăn này đều là do cô cố ý làm để trả thù anh vì tối hôm qua gây phiền phức cho cô.
 
Trần Tinh Độ cũng không dám ăn đồ của mình nấu, hậm hực bỏ đũa xuống, vẻ mặt đồng cảm lại có chút chột dạ: ". . . . Ăn ngon vậy anh ăn nhiều một chút."
 
Thế mà Phó Tư Dư lại ăn hết sạch một bàn đồ ăn. Lúc Trần Tinh Độ ra khỏi phòng sau khi đã hoàn thành bản báo cáo, thì thấy anh đang ở trước bàn dọn dẹp bát đĩa, sự đồng cảm trong lòng cô không khỏi tăng lên.
 
Cô chột dạ nói: "Anh để đó đi, lát nữa tôi sẽ dọn, anh về nhà đi."
 
"Không sao, dù sao thì hôm nay cũng không có kế hoạch gì." Người đàn ông xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, dáng người của anh cao lớn, lại đứng ngược sáng cả người giống như được bao bọc bởi một lớp hào quang.
 
Phó Tư Dư hỏi: "Bỏ những thứ này ở phòng bếp được chứ?"
 
"Ừ, trong nhà có máy rửa chén." Trần Tinh Độ nói.
 
Phó Tư Dư đem bát đĩa vào phòng bếp, lúc dọn dẹp thì nhìn thấy một đôi dép nam, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: "Có người nào đến đây sao?"
 
". . . . "
 
Trần Tinh Độ ngẩn ra, không phản ứng kịp, "Cái gì?"
 
Phó Tư Dư không nói gì chỉ nhìn về phía cô.
 
Trần Tinh Độ mới về Nam Thành không lâu, ngoại trừ cùng bạn bè tụ họp hai lần, cô rất ít khi đi ra ngoài chơi, nhà cô cũng nhỏ nên ít khi chủ động mời bạn bè đến chơi.

 
Ánh mắt cô lướt qua áo sơ mi của anh đang mặc, đến cái quần, rồi đến đôi giày trên chân anh.
 
Mới nhớ đến sáng nay lúc Phó Tư Dư đi ra khỏi phòng vệ sinh, vẻ mặt hết sức kỳ lạ.
 
Trần Tinh Độ định thần lại.
 
Cô ôm cánh tay, dựa vào cửa, cười thần bí: "Anh đoán xem."
 
Phó Tư Dư khẽ nhíu mày, tưởng rằng có liên quan đến công việc của cô, "A Độ, em đừng làm công việc này nữa, dù tiền lương có nhiều bao nhiêu, thì nó cũng không phải là một công việc đứng đắn."
 
". . . . "
 
Trần Tinh Độ không nghĩ tới anh sẽ hiểu sai, Cô thở gấp, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, "Anh nghĩ lung tung cái gì đấy! Đó là cha của tôi!"
 
". . . .  "
 
Phó Tư Dư sửng sốt, "Chú Trần?"
 
"Ừ, cuối tuần cha tôi thỉnh thoảng sẽ đến ở cùng tôi, ông ấy cũng lớn tuổi rồi, ngày nắng nóng ra nhiều mồ hôi, không thể ngay cả một bồ đồ để tắm rửa cũng không có." Trần Tinh Độ giải thích.
 
Phó Tư Dư trầm mặc trong chốc lát, cảm thấy cũng hợp tình hợp lí.
 
Một lúc sau, anh mới nói: "Nhưng mà anh cảm thấy em vẫn nên từ chức."
 
Trần Tinh Độ không nghĩ tới tính tình của anh lại cương quyết như vậy.
 
Cô nói: "Tôi có việc riêng phải làm, không cần anh lo lắng cho tôi."
 
Nói xong cô quay người đi vào trong phòng. Phó Tư Dư đi theo sau nắm lấy cổ tay cô, nhíu mày, hình như có vẻ tức giận, "A Độ, nếu có chuyện gì khó khăn em cứ nói với anh, anh nhất định sẽ giúp em, nhưng ở chỗ đám người lẫn lộn như vậy, không phải là nơi mà một cô gái đơn thuần có thể đối phó."
 
"Tôi là một cô gái đơn thuần?" Trần Tinh Độ quay đầu nhìn anh, đột nhiên hiện lên một tia hứng thú, "Phó Tư Dư, anh có biết tám năm qua tôi đã thay đổi như thế nào hay không? Anh nghĩ là tôi còn giống trước đây sao?"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui