Ngân hà độ anh

Trần Tinh Độ sửng sốt, trong lòng không nói rõ là cảm xúc gì, nhớ lại đêm kỷ niệm này thành lập trường, Trương Tử Nhiễm nói với cô rằng Phó Tư Dư về nước, dường như còn dẫn theo một vị hôn thê trở về.
 
Phó Tư Dư còn đang muốn nói cái gì đó với cô, cuộc trò chuyện bị cắt đứt, anh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt kháng cự của cô, đứng lên nói: “Anh đi ra ngoài một lúc.”
 
Trần Tinh Độ không nói chuyện, đắp chăn xoay người, im lặng biểu đạt sự kháng nghị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thế nhưng nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được, chăn kéo cao hơn đỉnh đầu, cố gắng dừng lại những suy nghĩ miên man ở trong đầu mình, thế nhưng tất cả mọi chuyện tám năm về trước hiện lên rõ mồm một ở trước mắt, lúc còn đang học trung học, ngày ngày ở chung với anh, những hình ảnh như một thước phim điện ảnh không ngừng hiện ra ở trong đầu.
 
Trần Tinh Độ nghĩ ở trong lồng ngực còn có một nơi đau hơn cả vết thương ở trên người.
 
Một lúc sau, dường như cô cảm giác có người đang vỗ vào cô ở phía sau, động tác rất nhẹ, kéo cái chăn của cô.
 
Trần Tinh Độ xoay người, trước mắt xuất hiện một cô bé khoảng mười hai mười ba tuổi.
 
Cô bé có tóc mái tóc đen, mắt đen, thoạt nhìn có lẽ là người Trung Quốc, thế nhưng con ngươi lại nhạt hơn bình thường, tóc xoăn như búp bê, da rất trắng, mũi và hốc mắt sâu khiến cho khuôn mặt của cô càng có thiên hướng người Châu Âu hơn.
 
Trần Tinh Độ và cô bé bốn mắt nhìn nhau như thế một lúc, hai người đều đang phân tích. Cô bé chớp chớp mắt với cô, lại nghiêng đầu, dường như rất tò mò.
 
Sau đó giơ tay ra với cô, mở lòng bàn tay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở bên trên có một viên kẹo màu cầu vồng.
 
Trần Tinh Độ sửng sốt.
 
Cô còn chưa kịp phản ứng, dùng ngón tay tự chỉ vào mặt mình: “Cho chị?”
 
Cô bé kia gật đầu, nắm tay Trần Tinh Độ, bỏ viên kẹo màu cầu vồng vào trong lòng bàn tay của cô.
 
Trần Tinh Độ nhìn viên kẹo màu cầu vồng ở trong lòng bàn tay, tâm trạng phức tạp.
 
Cô hỏi: “Em là ai? Tại sao tặng kẹo cho chị?”
 
Cô bé mở miệng, suỵt một cái rồi nói với cô một chuỗi tiếng Anh.
 
“...”
 
Trần Tinh Độ tuyệt vọng nhắm mắt lại, ban nãy chỉ mới nghi ngờ, bây giờ cô đã xác định rồi, cô bé ở trước mặt này chính là một búp bê lai tóc đen mắt đen da trắng.

 
Thời còn học sinh, tiếng Anh của cô vốn nát bét, ở Bắc Kinh tám năm, năng lực nghe và nói vẫn không có tiến bộ lên, đồng thời theo thời gian càng ngày càng có xu hướng thụt lùi.
 
Cô chột dạ nói: “Can you speak Chinese?”
 
Cô bé im lặng nhìn cô một lúc lâu.
 
Giống như đang tự sắp xếp ngôn từ ở trong lòng, lại lên tiếng một lần nữa, lần này đã chuyển thành tiếng Trung: “Là ông xã bảo em đưa cho chị.”
 
Cô bé thoạt nhìn không thường xuyên ở trong nước, là con lai Mỹ Hoa, nhưng rõ ràng tiếng Anh còn trôi chảy hơn tiếng Trung.
 
Trần Tinh Độ đã tiếp nhận sự thật chuyện một cô bé mười hai tuổi có tiếng Anh còn tốt hơn cô rất nhiều, mặc dù tiếng Trung của cô bé còn khập khiễng, phát âm chưa đúng, thế nhưng người nghe có thể hiểu được.
 
Cô hỏi: “Chồng em là ai?”
 
Cô bé xoay người, chỉ vào hướng y tá đang đứng ở bên ngoài.
 
Người đàn ông mặc áo sơ mi với quần tây, dáng người thon dài, đang đưa lưng về phía các cô, ký tên lên trên văn kiện của y tá.
 
Trần Tinh Độ sửng sốt.
 
“Em nói anh ấy là chồng em?”
 
Cô bé khẽ nhíu mày, có hơi không vui.
 
Lại nói với cô một tràng tiếng Anh, lúc này nghe giống như mắng người.
 
Nói xong cô bé xoay người bỏ chạy, trốn phía sau người đàn ông.
 
Cô bé còn nhỏ tuổi, dáng người thấp, cánh tay chỉ có thể ôm được bắp đùi của Phó Tư Dư, trốn ở phía sau anh, lén lén lút lút lộ ra một cái đầu nhỏ, nhìn về phía cô.
 
Vẻ mặt còn hơi ngượng ngùng.
 
Trần Tinh Độ ngây người, còn chưa kịp phản ứng.
 
Sau một lúc, Phó Tư Dư mang theo cô bé kia đến gần, chỉ chỉ hướng của Trần Tinh Độ, nói với cô bé: “Xin lỗi chị đi.”
 
Cô bé chép miệng, dường như không quá tình nguyện.
 

Phó Tư Dư nhíu mày: “Xin lỗi. Bình thường cha của em dạy như thế nào?”
 
Cô bé còn nhỏ tuổi, bị Phó Tư Dư nghiêm khắc nói như thế, viền mắt thoáng chốc liền đỏ lên, nước mắt rơi xuống tại chỗ.
 
Cô bé hu hu khóc thành tiếng, gào khóc thảm thiết với Trần Tinh Độ: “Xin lỗi chị!”
 
Trần Tinh Độ: “...”
 
Dù sao cũng là vị hôn thê nhỏ của anh, anh không thể nhẹ nhàng một chút sao?
 
Sau khi trải qua một trận dày vò, Trần Tinh Độ còn chưa hiểu rõ tình huống, vẻ mặt của cô phức tạp nhìn cô bé đang gào khóc, lại nhìn về phía người đàn ông ở trước mặt: “Cô bé là… Vị hôn thê của anh?”
 
“Là con gái viện trưởng của bệnh viện ở nước ngoài.” Phó Tư Dư cúi người ngồi xuống, cầm khăn tay lau nước mắt cho cô bé. Cô bé lại không chịu để ý đến anh nữa, hừ hừ một tiếng rồi xoay người chạy đi.
 
Người nhà của cô bé đến, mẹ là người Trung Quốc, vừa mới gặp mặt, côn bé liền chạy nhào vào trong lòng mẹ.
 
Mẹ cô bé mỉm cười với Phó Tư Dư, vẻ mặt áy náy.
 
Phó Tư Dư đứng lên một lần nữa, kiên trì giải thích nói: “Cô bé rất dính người, ăn nói cũng không cẩn thận, đôi khi người lớn cũng không quan tâm nhiều.”
 
“À…” Dù sao thì cũng là nợ đào hoa của anh đó, Trần Tinh Độ thầm nghĩ ở trong lòng.
 
Thời cấp ba người này rất có duyên với người khác giới, trước kia Lý Âm còn nhờ cô đưa chocolate cho anh. Đi nước Mỹ tám năm, bên cạnh anh mà không có oanh oanh yến yến, đánh chết Trần Tinh Độ cũng không tin.
 
Lúc này cô đã đủ tỉnh táo, ngồi ở trên giường, tựa người vào gối, nhàn rỗi không có chuyện gì, lười biếng nhìn anh: “Giáo sư Phó đi Mỹ nhiều năm, lời nói thật tỉ mỉ, thật không hổ là người đã trải qua sự huấn luyện của gái nước Mỹ.”
 
“...”
 
Phó Tư Dư liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt cảnh cáo.
 
Trần Tinh Độ nhún vai, dáng vẻ thản nhiên, nhìn anh dáng vẻ nén nhịn của anh, cô rất hài lòng.
 
Cô giơ viên kẹo màu cầu vồng ở trong tay lên hỏi: “Cái này là có ý gì?”
 
“Tặng cho em, sau khi phẫu thuật thích hợp bổ sung đường, cũng có thể khiến tâm trạng của em thoải mái hơn.” Phó Tư Dư nói.
 
“Tôi muốn ăn kẹo sẽ tự mình mua, không phiền giáo sư Phó quan tâm thay tôi.” Trần Tinh Độ không có ý định tiếp nhận ý tốt của anh, thả viên kẹo màu cầu vồng ở trên bàn: “Đường của anh tôi sợ ăn vào tiêu hoá kém.”

 
Phó Tư Dư không nói gì, anh biết tính tình của cô quật cường.
 
Buổi tối anh còn có việc, cần phải bàn bạc với một số doanh nhân giàu có trong thành phố về chuyện đầu tư bệnh viện. Không miễn cưỡng cô nữa, anh nói: “Em nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai anh quay lại thăm em.”
 
Trần Tinh Độ ước gì anh mau chóng rời khỏi.
 
Cô nói: “Không tiễn anh ra cửa.”
 
Trần Tinh Độ ở bệnh viện ba ngày, buồn bực đến sắp mốc meo rồi. Cô cứ nghĩ rằng ngày thứ hai thì có thể ra viện được, nhưng Phó Tư Dư thân làm bác sĩ chủ trị không chịu thả người, cho nên không có người nào dám ký tên lên giấy cho phép xuất viện của cô, Trần Tinh Độ chỉ có thể tiếp tục ở lại, tán gẫu với cụ ông ở cùng phòng bệnh.
 
Ngày thứ ba lúc cụ ông cắt bỏ ruột thừa xuất viện, Trần Tinh Độ vẫn không được cho đi. Sáng sớm lúc Phó Tư Dư đến kiểm tra phòng, ngay cả tâm trạng gây sự với anh Trần Tinh Độ cũng không có, mất kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc lúc nào thì anh cho tôi xuất viện? Đừng tưởng rằng anh một mực giữ tôi lại ở trong viện tôi sẽ cam tâm tình nguyện nghe anh dạy dỗ.”
 
Trước đây lúc Phó Tư Dư muốn cô bình tâm lại nghe anh giải thích, thế nhưng Trần Tinh Độ lấy tính khí tốt ở đâu ra cho anh, còn về tính nhẫn nại, từ một năm sau khi chờ đợi đã hao hết sạch rồi. Như ngày hôm nay nhìn thấy anh, Trần Tinh Độ ước gì đánh anh một quyền, lại đạp thêm hai cái nữa, nhìn anh đau đớn ngã ở trên mặt đất không dậy nổi, trong lòng của cô mới vui vẻ được.
 
Phó Tư Dư theo lệ hỏi thăm tình trạng cơ thể của cô, Trần Tinh Độ đều trả lời qua loa lấy lệ. Mãi đến khi Phó Tư Dư hỏi cô mấy ngày nay có bài tiết không, Trần Tinh Độ mới bị chọc đến phát bực cười nói: “Anh quan tâm chuyện này để làm gì, tôi có bài tiết hay không cũng sẽ không nói cho anh.”
 
“Chưa bài tiết chứng tỏ dạ dày còn chưa khôi phục hoạt động bình thường, phải ở lại bệnh viện quan sát thêm mấy ngày.” Phó Tư Dư nói.
 
“...”
 
Trần Tinh Độ im lặng một giây, vẻ mặt căm hận, dùng tiếng nhỏ hơn cả muỗi kêu nói: “... Có đi.”
 
“Cái gì?” Tay đang viết chữ của Phó Tư Dư dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô.
 
“Bài tiết rồi.” Lúc này Trần Tinh Độ cũng hét to lên, tốt xấu gì người ta cũng là tiên nữ người gặp người thích, muốn cô nói ở trước mặt người khác về hai từ bài tiết này, Trần Tinh Độ cảm thấy thật xấu hổ.
 
Phó Tư Dư gật đầu, vung tay ghi chép lại mấy hàng chữ: “Ở viện quan sát thêm mấy ngày là có thể xuất viện.”
 
“Cái gì? Còn phải ở lại viện?” Trần Tinh Độ nghe nói như thế, thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên giường, bởi vì động tác quá lớn mà ảnh hưởng đến vết thương ở bụng, cô nhịn không được hít hà một hơi.
 
Động tác lập tức dừng lại, ôm bụng, trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ.
 
Bước chân Phó Tư Dư chậm lại, quay đầu dặn dò: “Mặt khác hai ngày nay ăn ít thịt đi một chút, mùi vị có hơi nồng.”
 
Trần Tinh Độ: “...” Mẹ nó!
 
Trần Tinh Độ tức giận đến mức ngã xuống giường, trong lòng thầm mắng Phó Tư Dư cả tiếng Trung và tiếng Anh 1800 lần.
 
Thật vất vả mới đến buổi trưa, Trần Tinh Độ đói meo cả bụng, rốt cuộc cũng chờ đến lúc ăn cơm. Mở hộp đựng cơm mà y tá mang đến, tất cả chỉ toàn cháo, cùng với các loại đồ ăn chay nhạt nhẽo như đậu hũ, đậu nành. Cô chép chép miệng, nằm viện mấy ngày nay, mỗi ngày đều ăn chay, mấy ngày hôm trước còn chưa có bài tiết, thậm chí không thể ăn vô được.
 
Từ trước cô là một người không thịt không vui, một ngày không ăn thịt thực sự như muốn mạng của cô.
 
Trần Tinh Hộ cẩn thận hỏi: “Có thể cho tôi một phần thịt được không?”
 

“Không được.” Y tá điều chỉnh túi truyền dịch ở đầu giường cho cô, liếc mắt nhìn cô một cái, giọng nói vô tình giống như Phó Tư Dư: “Giáo sư Phó đã phân phó, mấy ngay nay cô phải ăn uống cẩn thận. Sau khi phẫu thuật cô khôi phục không tốt, vết thương có tình trạng nhiễm trùng.”
 
Trần Tinh Độ: “...” Được rồi, húp cháo thì húp cháo.
 
Dù sao có còn hơn không, Trần Tinh Độ là một người có sức sống ngoan cường, lúc không có ăn thì cũng không kén ăn.
 
Trong lòng cô rưng rưng, múc từng thìa từng thìa cháo hoa đậu nành vào trong miệng, trong lòng thầm mắng chửi Phó Tư Dư tên đàn ông vô tình, đã không cho phép cô xuất viện lại còn cùng một giuộc với y tá ở trong bệnh viện.
 
Mắt thấy tâm nguyện xuất viện tan biến, Trần Tinh Độ lười dây dưa với bọn họ, trước đó cô nhận được một nhiệm vụ của đài truyền hình, phải trà trộn vào trong một câu lạc bộ tư nhân để làm ký giả nằm vùng, vừa lúc nhân dịp mấy ngày nay nằm viện nghỉ ngơi, cô học thuộc lòng tư liệu.
 
Chạng vạng tối, trước khi tan làm, Phó Tư Dư lại đến kiểm tra phòng một lần nữa, nhìn thấy cô ngồi dựa vào đầu giường, chăm chú thành thật đọc giấy tờ ở trong tay, ngay cả anh đi vào cũng không có phát hiện ra.
 
Lúc anh lên tiếng lại khiến cô giật mình hoảng sợ: “Đang đọc cái gì? Nhập tâm như vậy.”
 
“...”
 
Trần Tinh Độ lập tức phản ứng, giấu giấy tờ xuống dưới mông, không cho anh nhìn thấy: “Không có, không có gì đâu.”
 
Từ nhỏ cô đã không quen nói dối, vừa nói dối thì vẻ mặt sẽ có sơ hở.
 
Bây giờ trở ngại quan hệ của hai người, Phó Tư Dư không tiện hỏi nhiều. Nhìn thấy sắc mặt của cô tốt hơn sáng ngày hôm nay rất nhiều, anh không khỏi ấm giọng hỏi: “Vết thương còn đau không?”
 
“Không đau.” Trần Tinh Độ vô ý thức trả lời anh, tâm trí còn đang đặt ở trên giấy tờ, nhiệm vụ lần này bí ẩn, ngoại trừ trưởng đài trực tiếp ra lệnh cho cô thì không có người nào biết.
 
Phó Tư Dư gật đầu, lại giúp cô kiểm tra cẩn thận: “Trước kia nghe nói em ở Bắc Kinh, lần này quay trở về Nam Thành muốn tiếp tục làm ký giả?”
 
“...” Trần Tinh Độ ngẩn người, đại não nhanh chóng vận chuyển, cũng không biết nghĩ như thế nào, há mồm liền nói: “Không làm, tôi từ chức.”
 
Hai mắt Phó Tư Dư nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt lập loè nhấp nháy của cô, không tin tưởng lắm.
 
Đêm nay cô còn phải tiêm thêm một liều chống viêm, vốn đây là chuyện của y tá phụ trách, nhưng tối nay anh đến kiểm tra phòng, thuận tiện tiêm giúp cô.
 
Phó Tư Dư dùng cồn i ốt để tiêu độc cho cô, lúc kim tiêm đâm vào da của cô, Trần Tinh Độ khẽ kêu lên một tiếng, liếc mắt nhìn anh, dường như đang cảnh cáo anh không nên nhân cơ hội báo tư thù.
 
Bình thường Phó Tư Dư rất hiếm khi tiêm cho người khác, nhưng trình độ rất tốt, lúc đẩy kim tiêm vào bình ổn, rút ra cũng rất nhanh, gần như không chảy máu.
 
Anh ném ống kim tiêm vào bên trong thùng được phế phẩm chữa bệnh, ngồi dậy nói với cô: “Ở bệnh viện thì nghỉ ngơi thật tốt, không nên suy nghĩ quá nhiều chuyện công việc.”
 
Trần Tinh Độ chỉ hy vọng anh rời đi, lúc này anh nói cái gì cô đều ngoan ngoãn gật đầu, vội vàng nói đồng ý.
 
Phó Tư Dư khẽ thở dài một tiếng.
 
Anh không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui