Qua lớp kính dày của phòng an ninh, Trần Tinh Độ nhìn thấy đôi môi của nam sinh khẽ nhếch lên và khép lại, như thể anh đang nói điều gì đó với cô. Trần Tinh Độ nóng lòng muốn tiến lên phía trước: "Phó Tư Dư...!"
Cô bị nhân viên an ninh chặn lại, bị ngăn cách bởi một tấm kính, giữa hai bên có một khoảng cách không thể vượt qua.
Đám đông xung quanh bắt đầu xuất hiện, âm thanh huyên náo, Trần Phinh Đình vỗ nhẹ lên vai Phó Tư Dư, nói với anh: "Chúng ta nên đi vào bên trong rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay đặt trên tấm kính trượt xuống, cuối cùng, anh vẫn khẽ nói: "A Độ, tạm biệt."
"Phó Tư Dư..." Trần Tinh Độ như muốn chảy cặn nước mắt cả đời mình, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ có lúc buồn bã đến mất kiểm soát như vậy. Khi còn nhỏ học taekwondo, bị huấn luyện viên ôm và quật ngã lăn ra đất, tham gia thi đấu, bị đá đến bầm dập và chảy máu, cô chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Cô không phải là người hay khóc, nhưng hôm nay, cô không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Cuối cùng, anh cũng đi rồi. Cô nhìn theo bóng lưng anh dần dần khuất xa sau cánh cửa chốt kiểm tra an ninh,bóng dáng người con trai ngồi trên xe lăn mảnh khảnh và thon dài, như một thanh kiếm sắc bén. Anh là một người kiêu ngạo không dễ cúi đầu, trong lần cuối cùng ở bên cô, anh đã làm hết sức cho cô sự dịu dàng.
Trần Tinh Độ ôm lấy cánh tay mình, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, cô khóc đến khản cả cổ, nước mắt rơi không tự chủ được.
Mọi người xung quanh nhìn cô, các nhân viên hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Trần Tinh Độ chỉ lắc đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Con đường tương lai, chỉ có một mình cô bước tiếp. Cô đã hứa với Phó Tư Dư rằng sẽ ổn khi anh đi vắng.
...
Máy bay cất cánh ở cuối đường băng, lướt qua đường chân trời, qua những tòa nhà cao tầng, xuyên qua những đám mây, hướng về phía ánh nắng nơi phương xa. Ở thế giới bên kia đại dương cách xa hàng vạn cây số, bầu trời sẽ xanh như bầu trời ở đây.
Trần Tinh Độ đứng đó và quan sát một lúc lâu, đèn tín hiệu lập lòe chớp nhoáng rồi biến mất trên bầu trời xanh, cho đến khi hai đám mây máy bay dài và hẹp còn lại trên bầu trời dần dần tan biến, hóa thành vô số đám mây và tản ra, gió thổi khô vệt nước mắt trên gương mặt cô.
Cô như một con rối bị lấy mất linh hồn, trái tim theo những người trên máy bay, cùng nhau lao về phương xa.
Một lúc lâu sau, Trương Tử Nhiễm vỗ vai cô từ phía sau, khẽ nói với cô: "Đi thôi, chúng ta phải về rồi."
Lúc này Trần Tinh Độ mới tỉnh lại.
Anh đã đi, nhưng cuộc sống của bọn họ vẫn tiếp tục.
Còn một trăm sáu mươi bảy ngày nữa là đến kỳ thi đại học.
Một ngày nào đó, bọn họ sẽ gặp lại nhau.
...
Những ngày sau khi Phó Tư Dư rời đi, thời gian giống như kim đồng hồ quay, Trần Tinh Độ mỗi ngày trường học, về nhà, trường luyện thi, ba điểm một đường thẳng. Buổi sáng thức dậy, mở mắt ra là làm bài, chữa bài, làm bài, sau đó lại chữa bài.
Ba tháng trước, cô vẫn là một học sinh thậm chí không thể phân biệt được sự khác nhau giữa giao và hợp, nhưng bây giờ, cô có thể dễ dàng giải các bài toán chứng minh hình học và các bài toán về dãy số.
Phó Tư Dư nói với cô rằng, tám mươi phần trăm câu hỏi trong đề thi đại học đều dựa trên những câu hỏi cơ bản, chỉ cần cô ổn định nền tảng của mình đâu ra đấy, đảm bảo bản thân không bỏ qua những câu cho điểm trong bài, như thế, việc cô muốn có được điểm số trên sáu trăm điểm trong kỳ thi đại học không phải chuyện quá khó.
Trần Tinh Độ nhớ rõ từng lời anh đã nói.
Trong một trăm sáu mươi bảy ngày còn lại, Trần Tinh Độ liều mạng học tập.
Lớp một vốn chỉ có Trương Tử Nhiễm và Trần Tinh Độ là hai viên c.ứ.t chuột, thấy Trần Tinh Độ hăng hái tiến lên, xếp hạng toàn khối trong mỗi lần thi tháng đều có tiến bộ, cuối cùng, một ngày nọ, Trương Tử Nhiễm bị tinh thần học tập của cô cảm nhiễm, cậu ta kéo chiếc ghế nhỏ đến trước mặt cô, và nói rằng:
"Độ gia, bắt đầu từ hôm nay, em muốn cùng chị chăm chỉ học hành."
Đến mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, Trần Tinh Độ vừa nhìn bài kiểm tra toán trên tay, một tay còn lại lấy bộ câu hỏi thực hành tính nhanh và tính nhẩm toán lớp năm mà Phó Tư Dư mua cho cô trước đây ra, ném đến trước mặt Trương Tử Nhiễm: "Đọc hiểu cái này đi rồi nói."
Trương Tử Nhiễm: "..."
Biểu cảm của Trương Tử Nhiễm có chút không nói nên lời: "Trong lòng chị, nền tảng của em kém đến mức độ này sao?"
Trần Tinh Độ ngước mắt lên, thốt lên những lời như Phó Tư Dư đã từng nói với cô: "Không ai có thể một bước lên trời, học bá cũng không phải sinh ra đã là học bá."
Lời nói ra khỏi miệng, Trần Tinh Độ hơi sững sờ.
Ẩn sâu trong tiềm thức cô. Cô chưa từng nhận ra, thì ra anh sớm đã ảnh hưởng sâu sắc đến cô như vậy.
Hóa ra thích một người, bạn thực sự sẽ càng ngày càng giống với người ta.
Đôi môi Trần Tinh Độ khẽ mím lại, cô không nói thêm câu gì nữa,cơn đau trong lồng ngực dần dần truyền đến mắt.
Cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ để thích nghi với những ngày anh không ở bên.
...
Sau ngày Đông Chí, năm mới sắp đến gần. Vào đêm trước Giáng sinh, Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn lo rằng Trần Tinh Độ sẽ quá cô đơn khi ở nhà một mình, vì vậy bọn họ đặc biệt đẩy lùi lịch trình của mình vào cuối tháng mười hai, vội vàng trở về để đón năm mới với cô.
Vào ngày thứ ba sau khi Phó Tư Dư rời đi, Trần Tinh Độ vẫn đang đợi cuộc gọi của anh. Cô là một người rất kiêu hãnh, trước khi anh đi, hai người vẫn chưa xác định quan hệ. Cô phải đợi anh chủ động gọi cho cô để chứng tỏ sự quan trọng của cô trong trái tim anh.
Trên bàn cơm, Trần Tinh Độ vừa ăn cơm vừa đọc bài thi. Một bàn đồ ngon mừng lễ Giáng sinh, mà cô ăn cứ như đang ăn bữa ăn vội vàng.
Vì quá tập trung, Trần Tinh Độ không cẩn thận bị sặc khi cắn một miếng đồ ăn, gương mặt thoáng chốc nghẹn đến đỏ bừng, cô ho mấy tiếng thật mạnh, phun đồ ăn ra ngoài.
Cô gần như tắt thở, uống một hớp trong cốc nước bên cạnh, kết quả lại không cẩn thận bị sặc.
"Khụ khụ khụ...!" Trần Tinh Độ suýt nữa nghẹn chết.
Trước đây, vì lo lắng đến chuyện học tập của cô, Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn không ngại bôn ba, hai người còn cố ý đến trung học Thực Nghiệm mời giáo sư có thâm niên đến quản lý việc học của cô. Nhưng hiện tại, thấy cô học hành đến không ngủ không nghỉ, ăn không biết vị, người làm cha mẹ không khỏi lo lắng.
Trần Vạn Hòa cau mày nói: "Ăn cơm thì tập trung vào ăn, xem bài kiểm tra làm gì, đợi cơm nước xong lại xem."
Bạch Nguyễn cũng nói: "Đúng thế Độ Độ, chúng ta không thiết chút thời gian làm việc này, không phải còn có hơn một trăm ngày nữa mới đến kỳ thi đại học sao? Đừng vội vàng..."
"Sao lại không vội vàng? Con đang vội chết đi được." Trần Tinh Độ đặt cốc nước xuống, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên ngực mình, tự xoa dịu bản thân. Sau khi bình tĩnh lại, cô tiếp tục cắm đầu nhìn bài thi trong tay: "Một trăm ngày, nhắm mắt là trôi qua, nếu không chăm chỉ thì làm sao vào được Trung Đại?"
Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn nhìn nhau, không biết vì sao con mình lại bị ám ảnh, cứ nhất quyết phải thi đậu Trung Đại.
Trần Vạn Hòa đặt đũa xuống, nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng hiếm thấy: "Con đừng căng thẳng như vậy, cùng lắm thì cha mua cho con..."
"Cha không mua được Trung Đại, cha cũng đừng quan tâm." Cuối cùng Trần Tinh Độ cũng ngẩng đầu, cau mày nói: "Từ nhỏ đến lớn, con luôn dựa dẫm vào cha mẹ, chưa từng tự mình làm bất cứ việc gì. Kỳ thi đại học là cuộc chiến của một mình con, và chỉ có tự mình đối mặt với nó."
"..."
Gương mặt của Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn trông vô cùng ngỡ ngàng, một tháng không gặp, hình như con họ đột nhiên đã lớn và trưởng thành, trình độ tư tưởng đã được nâng cao không chỉ một cấp độ.
Trần Tinh Độ ăn nốt phần còn lại như vũ bão, thu dọn bài kiểm tra rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cô nói với hai người: "Cha, mẹ, con ăn no rồi, con vào ôn bài trước."
"..."
Bọn họ trợn mắt nhìn Trần Tinh Độ bước chân nhanh chóng đi vào phòng như đang giẫm trên Phong Hỏa Luân, sau đó cánh cửa đóng lại. Trước đây, ngoài việc đi chơi với bạn học, cho tới bây giờ Trần Tinh Độ để tâm đến chuyện gì, càng không kể đến việc học cô ghét cay ghét đắng, lảng tránh mười mấy năm.
Bạch Nguyễn buông lỏng tay, chiếc đũa rơi xuống bàn, kinh ngạc nói: "Chồng à, anh nói con gái chúng ta, có phải con bé điên rồi không?"
Ấn đường Trần Vạn Hòa nhíu chặt, ông vô cùng nghiêm túc nói: "Có vẻ thế. Có vẻ như vẫn phải gọi Tinh Liệu từ nước ngoài về thôi, không thể để con trẻ ở nhà một mình mãi được."
"..."
Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn nhìn nhau, biểu cảm vô cùng tương đồng.
...
Cánh cửa đã đóng lại, mọi tiếng ồn từ thế giới bên ngoài đều bị ngăn cách, Trần Tinh Độ đeo nút tai, mở cuốn sách năm ba trên bàn ra, bắt đầu cầm bút tập trung luyện đề.
Tám giờ tối, cô còn có thể làm ít nhất hai bộ đề thi tổng hợp. Trong khoảng thời gian này, cô gần như luôn đi ngủ lúc một giờ sáng và thức dậy vào lúc năm giờ sáng hôm sau.
Cô liên tục ngủ ít hơn bốn tiếng mỗi ngày, nhưng cô cảm thấy tràn đầy năng lượng, như có một nguồn động lực bất tận.
Bất cứ khi nào cô cảm thấy mệt mỏi, cô luôn nghĩ đến người đó, dù không ở bên cạnh cô nhưng anh như trụ cột tinh thần của cô, đồng hành cùng cô rèn giũa tiến về phía trước.
Sau khi hoàn thành một bộ đề thi tổng hợp, đối chiếu với đáp án, Trần Tinh Độ buông cây bút xuống, cử động cổ tay đau nhức của mình. Do đọc sách dưới ánh đèn trong thời gian dài, tầm nhìn trước mắt cô mờ đi, ánh mắt vừa khô vừa nhức.
Trần Tinh Độ xoa mắt, tự nhỏ vài giọt thuốc, làm giảm cơn đau ở mắt. Sau đó đứng dậy đi lên sân thượng, mở cửa sổ sát đất ra, ra ngoài ngắm nhìn thảm thực vật xanh tươi.
Đêm đông lạnh lẽo khô khốc, hơi thở hòa cùng gió lạnh tràn vào khoang mũi, lỗ mũi và cổ họng đau rát. Trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, nhưng cô lại không hề cảm thấy lạnh trong đêm đông. Ôm cánh tay tựa người lên rào chắn, cô ngắm nhìn cây đa lá xanh dưới ngọn đèn đường vàng mờ xa xa.
Cô chợt nghĩ, chắc có lẽ anh đã đến New York, nơi đó đang vào tháng mười hai của mùa đông, chắc là cũng có tuyết rơi.
Nghe nói tuyết đầu mùa rất đẹp, và điều ước cũng rất linh nghiệm. Đúng rồi, ở nước Mỹ, lễ Giáng sinh tương đương với năm mới.
Trần Tinh Độ suy nghĩ mông lung, suy nghĩ của cô sớm đã vượt qua hàng vạn cây số, vươn đến bên kìa bờ đại dương. Đâu đó trong lòng bỗng dịu lại.
Đột nhiên, điện thoại trong túi cô rung lên, màn hình bật sáng. Trần Tinh Độ lấy ra, choáng váng nhìn tên người gọi xuất hiện trên màn hình.
Ngay sau đó, đầu mũi không tránh khỏi cảm giác chua xót.
Cô nhấn nút kết nối, video được kết nối với đầu bên kia. Bầu trời bên chàng trai đang ở đang là ban ngày, giống như đang ở một quảng trường rộng rãi với đài phun nước, ghế đá, tác phẩm điêu khắc và chim bồ câu trắng vỗ cánh bay lượn khắp nơi.
Anh đối diện với máy quay và mỉm cười với cô: "A Độ."
Hốc mắt Trần Tinh Độ không khỏi đỏ bừng.
"Sao bây giờ anh mới gọi cho em, anh có biết em đã đợi anh bao lâu rồi không?"
Phó Tư Dư giật mình, và nét mặt anh trở nên dịu dàng hơn.
Anh kiên nhẫn giải thích với cô: "Anh xin lỗi, mới đến đây nên còn nhiều việc phải làm, hôm qua đến bệnh viện kiểm tra, không được dùng điện thoại."
Trần Tinh Độ lập tức căng thẳng: "Kiểm tra kết quả thế nào? Vẫn ổn chứ? Bao giờ có thể phẫu thuật?"
"Mọi chuyện đều thuận lợi, yên tâm." Phó Tư Dư an ủi, ánh nắng chiếu xuống vỡ tan trên mái tóc và bờ vai anh, khiến cả người anh như có một vầng hào quang ấm áp.
"Phía bệnh viện đã sắp xếp ổn thỏa, cuối tuần tiến hành phẫu thuật."
Trần Tinh Độ an lòng, nhưng lại hỏi một cách rất trực giác: "Tư Dư, anh sẽ không nói dối em đúng không?"
"Không hề." Phó Tư Dư dịu dàng nói.
Anh đang ở trong Công viên Trung tâm của New York, đằng sau là bãi cỏ xanh bất tận, phản chiếu những tòa nhà cao tầng phía xa, hơi nước từ đài phun khiêu vũ cùng với những chú chim bồ câu trắng.
Hai người nhìn nhau thật lâu, ngăn cách bởi đại dương xa xôi, âm thanh dòng điện xèo xèo kéo dài trong video; ánh mắt hai người đan vào nhau, lưu luyến, như đang bày tỏ tình cảm, không muốn tách rời.
Phó Tư Dư nhìn cô, anh nói với cô: "A Độ, Giáng sinh vui vẻ. Anh rất nhớ em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...