Cuối tuần, ở vườn bách thú người đông nghìn nghịt, bởi vì Trần Tinh Độ đã đăng ký lớp học bổ túc ở bên ngoài trường học, cuối tuần còn phải ra ngoài đi học, hai người mới hẹn nhau vào lúc mười giờ, sau khi cô tan học thì đi thẳng đến cửa vườn bách thú gặp nhau.
Hôm nay giáo viên của lớp học bổ túc tan học muộn, lúc Trần Tinh Độ rời khỏi cơ sở đã hơn mười giờ, từ trung tâm thành phố đến vườn bách thú, ước chừng ngồi xe mất khoảng nửa tiếng. Cô vừa mới tan học đã bắt xe chạy tới, không tránh được đến trễ hơn bốn mươi phút.
Nơi bán vé bên ngoài vườn bách thú đã xếp hàng dài, Phó Tư Dư đứng ở gần cửa chờ cô. Vừa mới xuống xe, Trần Tinh Độ chạy một mạch đến, thở hổn hà hổn hển, tóc ngắn bị gió thổi đến rối tung: “Chờ rất lâu rồi phải không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hiếm khi vào cuối tuần, cô không mặc quần áo cá nhân của mình, mà mặc váy sơ mi của trường học. Cổ áo sơ mi và cổ tay áo của nữ sinh nhỏ hẹp vừa vặn, vạt áo bỏ vào trong váy dài, làm lộ ra vòng eo mảnh khảnh. Một đôi chân thẳng dài, giống như hai đoạn ngó sen trắng trẻo, nhô ra từ bên dưới váy xếp nếp, trên chân mặc một đôi bốt Martens (1), vừa nhanh nhẹn lại tươi sáng.
Đây là lần đầu tiên mà Phó Tư Dư nhìn thấy cô mặc đồng phục nữ sinh.
Anh nhíu mày lại: “Sao hôm nay lại muốn mặc bộ này?”
“Không phải lúc trước đã đánh cược với anh, nếu em thi nói không đạt 9 điểm, em sẽ đổi lại mặc đồng phục nữ sinh.” Ngón trỏ của Trần Tinh Độ gãi gãi hai má, gương mặt ửng đỏ, có chút ngại ngùng lên tiếng: “Ngày hôm qua đã có kết quả rồi, em thi được 8,5 điểm.”
Nói đến cũng đáng giận, điểm tuyệt đối của bài thi nói tiếng Anh là 15 điểm, điểm đạt tiêu chuẩn là 9 điểm, trong khoảng thời gian này vì đánh cược với anh, Trần Tinh Độ đã tốn không ít công sức để luyện nói. Mỗi ngày ăn cơm, đi vệ sinh, trước khi ngủ đều không hề đặt băng ghi âm và Mp3 xuống. Tưởng rằng bản thân đã nắm chắc rồi, ai lại ngờ được rằng chỉ kém nửa điểm như vậy, chỉ thi được 8,5 điểm.
Thậm chí cô còn nghi ngờ có phải giáo viên tiếng Anh cố tình hay không, ngày hôm đó đã nghe lén được cuộc nói chuyện của bọn họ.
Có điều cách nhiều năm rồi lại lần nữa thay đồng phục nữ sinh, Trần Tinh Độ cũng không hề gai mắt như trong tưởng tượng, sáng nay trước khi ra ngoài đã cất công thay, còn ngắm nhìn trái phải ở trong gương, tương đối có chút ý tứ đỏm dáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Tư Dư lặng lẽ nhìn cô vài giây, sau đó nói: “Rất xinh đẹp.”
Hai má Trần Tinh Độ càng đỏ hơn.
Cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
Bọn họ cùng nhau đi về phía cửa, Phó Tư Dư đã đặt vé trước từ trên mạng, tránh được quá trình rườm rà ở nơi bán vé. Trong lúc xếp hàng chờ đợi kiểm tra an ninh, Phó Tư Dư để ý rằng, hôm nay Trần Tinh Độ đeo kẹp tóc.
Phần tóc ngắn ở một bên của nữ sinh được kẹp tóc cố định ở sau tai, lộ ra vành tai xinh xắn trắng mềm, là cái kẹp tóc thủy tinh dâu tây mà lần trước anh đã tặng cô vào lúc sinh nhật kia.
Phó Tư Dư nói: “A Độ, tóc của em rối rồi.”
Trần Tinh Độ không phản ứng lại kịp. Vừa rồi xuống xe đã chạy một mạch đến, vội vàng như gió thổi lửa (2), có mấy sợi tóc rơi ra từ trong kẹp tóc, rũ ở sườn mặt.
Ánh mắt anh nhìn cô: “Em lại đây một chút.”
Trần Tinh Độ khom lưng theo bản năng, ghé sát vào anh.
Đầu ngón tay của nam sinh tháo kẹp tóc trên đầu cô xuống, trong lúc vô tình đã chạm phải lỗ tai mềm mại của cô, đầu ngón tay anh hơi lạnh, nhiệt độ tai cô nóng bỏng. Chúng giao hòa với nhau, tạo nên một loại cảm giác kỳ diệu.
Anh giúp cô vén những sợi tóc rũ bên sườn mặt, sau đó kẹp tóc lên, rồi nói với cô: “Lúc trước ở KTV, anh đã muốn làm như vậy.”
Trên mặt Trần Tinh Độ giống như lửa đốt.
Cô hỏi: “Vậy tại sao không làm?”
“Bởi vì sợ hãi.”
Sợ rằng nhận được, cũng sợ rằng sẽ mất đi.
Mà bây giờ, là sợ hãi rằng sau này không còn cơ hội nữa.
Giọng nói anh nhẹ nhàng vang lên, từ đầu đến cuối ánh mắt vẫn luôn ấm áp. Anh sửa sang tóc giúp cô xong, sau đó lên tiếng: “Được rồi.”
Trần Tinh Độ đứng thẳng dậy, đầu ngón tay vân vê vành tai mà anh vừa chạm vào, trên mặt càng nóng bỏng hơn.
“Em rất thích chiếc kẹp tóc này.”
Phó Tư Dư nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng: “Anh cũng rất thích.”
...
Đi vào công viên, diện tích của vườn bách thú hoang dã rất lớn, chia thành hai khu vực là khu lái xe tham quan và khu đi bộ tham quan. Bao gồm hàng trăm loại động vật quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới từ rừng rậm kỷ Jura, núi Bạch Hổ, vườn koala, bộ lạc Châu Phi, rừng rậm Amazon khiến người ta xem không hết.
Trần Tinh Độ cầm một tấm bản đồ trong tay, cẩn thận quan sát: “Từ bên này đi qua, đầu tiên là vườn hươu cao cổ, sau đó là vương quốc bí mật của loài rắn, rồi đến rừng rậm kỷ Jura... Nếu không chúng ta đi theo trình tự tham quan của khu đi bộ đi, như vậy thì lúc ra ngoài, chúng ta vừa có thể ngồi tàu hỏa nhỏ để tham quan các bộ lạc châu Phi trong khu lái xe.”
“Nghe lời em.” Phó Tư Dư lên tiếng. Từ sau khi bị bệnh, anh rất hiếm khi ra ngoài vận động cùng với bạn bè, lần trước đến công viên vui chơi, đã không nhớ rõ được là lúc nào.
Trần Tinh Độ kéo anh đi về phía trước, có lẽ đã lâu rồi cô không ra ngoài dạo chơi, vườn bách thú đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. Cô vừa đi vừa chỉ vào cảnh sắc xung quanh, hăng hái giải thích cho anh: “Lúc em còn nhỏ, nơi này chỉ là một mảnh đất đầy cỏ dại, bây giờ đã có nhiều đàn hồng hạc hơn. Còn có bên kia, có thêm báo gấm và hổ trắng nhảy nước!”
Cô giống như một đứa trẻ con, đều tò mò về bất cứ điều gì mới, lôi kéo anh nhìn trái nhìn phải. Thời tiết hôm nay rất phù hợp để đi chơi, ánh nắng tươi đẹp, trời quang không mây, nhiệt độ không khí ban ngày vào mùa đông sẽ không khô nóng, mà là mát lạnh khô ráo. Lúc cô nghiêng đầu nói chuyện với anh, gió khẽ nâng vài sợi tóc bên sườn mặt cô, bay múa ở trong gió.
Phó Tư Dư nhớ đến câu nói đó, giữa sắc trời và cảnh sắc, em là tuyệt sắc thứ ba trong đời (3).
Trần Tinh Độ nhìn thấy một cửa hàng nhỏ ở cách đó không xa, bên trong có bán rao đồ lưu niệm hươu cao cổ. Cô giơ tay lên sờ sờ kẹp tóc trên đầu mình theo bản năng, như nghĩ ra điều gì đó, nói với anh: “Anh chờ một chút, em sẽ về nhanh thôi.”
Khi Phó Tư Dư vẫn chưa kịp phản ứng lại, Trần Tinh Độ đã buông tay anh ra, chạy về phía cửa hàng cách đó không xa.
Ước chừng mất khoảng năm phút đồng hồ, Phó Tư Dư thấy cô nói chuyện vài câu với chủ cửa hàng, sau đó chỉ chỉ vào một món đồ lưu niệm nào đó trên kệ, rồi lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán.
Rất nhanh, cô đã cầm thứ đó quay về.
Là một món cái cài tóc hình gạc nai của con hươu cao cổ.
Ánh mắt của Trần Tinh Độ lấp lánh, giơ giơ cái cài tóc trong tay về phía anh, rồi nói với anh: “Xem như là quà đáp lễ lại cái kẹp tóc mà anh tặng em.”
Phó Tư Dư ngẩn người. Nữ sinh chủ động cúi người, động tác nhanh chóng cài sừng hươu lên đầu anh.
Nam sinh khôi ngô tuấn tú (4), thiếu niên mười tám tuổi đầu, là ở giữa đàn ông trưởng thành và thiếu niên ngây ngô. Bỗng nhiên trên đầu lại xuất hiện thêm một món đồ trang sức hoạt hình đáng yêu như vậy, khó tránh khỏi có vẻ buồn cười.
Trần Tinh Độ lập tức bật cười ra tiếng: “Ha ha, thật không ngờ lại rất hợp với anh!”
Trên mặt Phó Tư Dư lộ ra một chút vẻ không biết phải làm sao.
Anh thuận theo tính nết của cô mà nói: “Em cảm thấy hợp thì hợp.”
“Chúng ta chụp ảnh cùng với nhau đi, hình như hai chúng ta vẫn chưa có ảnh chụp chung thì phải.” Trần Tinh Độ lên tiếng. Phó Tư Dư đến lớp 12 mới chuyển trường đến, trước đó, cô đã trải qua hai năm ở trường trung học phổ thông số 1 thành phố. Mà lúc vừa mới khai giảng, hai người không thân, lại không vừa mặt lẫn nhau, thường xuyên người không hợp ý nửa câu nhiều (5), mở miệng đã cãi nhau.
Vì nguyên nhân sức khỏe của anh, bình thường cũng rất hiếm khi tham gia tụ họp lớp, kỷ niệm với bạn học rất ít.
Anh sẽ sớm rời đi, cũng sẽ không tham gia lễ tốt nghiệp cùng với bọn họ, lại càng không để lại tấm ảnh chụp chung nào. Trần Tinh Độ không cam lòng, trước khi anh rời đi, ngay cả một tấm ảnh chụp của anh mà cô cũng chẳng có.
Sau lưng là đàn chim hồng hạc đi lại trên mặt hồ phản chiếu bầu trời, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống đến gần nơi có nước, thấp thoáng tạo nên một cầu vồng bảy sắc. Nơi này rất thích hợp để chụp ảnh.
Trần Tinh Độ lấy điện thoại di động ra, nói với anh: “Anh dựa vào gần một chút.”
Cảnh sắc tươi đẹp của tuổi mười tám, rạng rỡ mà ấm áp, làm nổi bật lên hồ nước xanh thẳm, hồng hạc, núi non, rừng xanh ở phía sau. Bọn họ kề sát lẫn nhau, thân mật mà mỉm cười rạng rỡ với ống kính, rồi nhấn nút chụp ảnh.
Trần Tinh Độ cảm thấy vừa lòng thỏa ý: “Lúc anh không ở đây, em sẽ ngắm ảnh nhiều hơn, mãi cho đến khi anh trở về, tấm ảnh chụp này mới có thể nghỉ hưu.”
Phó Tư Dư nhìn cô, trong lòng lập tức cảm động, anh rất muốn nói điều gì đó, song lời vừa đến bên miệng lại không tài nào thốt ra được.
Công viên rất lớn, hôm nay bọn họ có thời gian cả ngày. Trần Tinh Độ lại lần nữa dắt tay anh, cười nói với anh: “Được rồi, còn có rất nhiều nơi chưa tham quan đâu, chúng ta nhanh đi thôi!”
Nơi đến đầu tiên là vương quốc bí mật của loài rắn, đúng như tên gọi, là một công viên để ngắm loài rắn. Bên trong có hơn ba trăm loài rắn quý hiếm lớn nhỏ, thông qua sáng tạo thực tế sinh thái tiên phong, công nghệ cao cấp đa phương tiện và cách thức ngắm rắn 360 độ, khiến du khách có cảm giác như đang lạc vào rừng mưa nhiệt đới.
Từ nhỏ, Trần Tinh Độ đã không có hứng thú đối với loài động vật máu lạnh như rắn, chủ yếu là cảm thấy thân thể chúng nó trơn trượt nhẵn bóng, mềm mại không xương, ra thì như ma, vào thì như quỷ trong rừng rậm, còn giết người trong vô hình, có chút đáng sợ. Nơi này vừa tiến vào đã áp dụng chế độ môi trường nhiệt độ thấp, điều hòa bật công suất mạnh ở xung quanh. Khắp nơi đều là hộp thủy tinh giữ nhiệt trong suốt, bên trong có đủ loại rắn với đủ kích thước lớn nhỏ, hàng năm vẫn duy trì nhiệt độ thích hợp để đề phòng bọn chúng ngủ đông.
Ở hai bên lối đi, trên đỉnh đầu, dưới chân, xung quanh đều là rắn. Trần Tinh Độ đi dạo, trên người không khỏi nổi lên một lớp da gà.
Trần Tinh Độ xoa xoa cánh tay, thành thật lên tiếng: “Ôi, thật ghê tởm.”
“Loại rắn cạp nong vàng này, đầu độc thần kinh là chính, trông như có màu sắc tươi đẹp, nhưng độc tố có thể làm tê liệt các đầu nút của dây thần kinh cảm giác, khiến chân tay tê dại. Trong vòng một đến ba tiếng sẽ xuất hiện triệu chứng hoa mắt, tay chân mất sức, chóng mặt, buồn nôn, tức ngực, nặng thì sẽ nhanh chóng xuất hiện suy hô hấp và suy tuần hoàn, vì vậy sẽ dẫn đến tử vong.” Phó Tư Dư bình thản lên tiếng giải thích.
Trần Tinh Độ: “...”
Học thần không hổ danh là học thần, người bình thường xem rắn, mà anh lại đang mở lớp phổ cập khoa học.
Phó Tư Dư nắm tay cô, không hiểu tại sao, vừa rồi lúc bước vào, bàn tay nhỏ bé vẫn còn ấm áp, lúc này nhiệt độ đã bất ngờ giảm xuống, từ lòng bàn tay lạnh đến đầu ngón tay.
Anh nghiêng mắt nhìn về phía cô: ‘Rất lạnh sao?”
Trần Tinh Độ: “... Không phải, là nghe anh nói xong, khiến em cảm thấy lạnh hơn.”
Phó Tư Dư khẽ cười, thuận tiện bao lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, kéo khoảng cách giữa cô và bản thân gần hơn một chút.
Hai người cùng nhau đi về phía trước tham quan, gặp phải loài vật mà cô cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng sẽ giải thích thêm một chút cho cô.
“Bình thường rắn độc chia thành loài đầu độc thần kinh là chính, độc huyết là chính, và gồm có cả độc thần kinh và máu độc. Chúng ta thường xuyên nghe nói đến rắn hổ mang và rắn hổ mang chúa, nọc độc của chúng có hai loại đặc tính của độc thần kinh và máu độc.” Phó Tư Dư nói.
Đúng lúc đó, trong hộp thủy tinh giữ nhiệt trong suốt trước mặt, có một con rắn hổ mang chúa. Toàn thân nó tối đen, vảy phát sáng, đầu dẹt, lúc đứng thẳng dậy, trông có vẻ tính công kích rất mạnh.
Rắn hổ mang chúa cách hộp thủy tinh mà thè lưỡi ra thụt lưỡi vào về phía cô, da đầu của Trần Tinh Độ lập tức tê rần.
Trần Tinh Độ không nhịn được mà hỏi: “Vậy nếu ở trong tự nhiên không cẩn thận bị cắn thì sẽ như thế nào, ngồi tại chỗ chờ chết sao?”
“Nếu vô tình bị rắn độc cắn bị thương ngoài tự nhiên, trong thời gian ngắn nhất phải dùng khăn tay hoặc là mảnh vải thắt chặt miệng vết thương gần tim, ngăn chặn nọc độc chảy lại vào tim thông qua đường tĩnh mạch và bạch huyết. Lúc có điều kiện, dùng đá lạnh chườm lên miệng vết thương, hoặc là dùng cốc trà để tiến hành xử lý giác hơi đối với miệng vết thương.”
“Nếu không có điều kiện, cũng có thể dùng miệng để hút nọc độc ra.”
Trần Tinh Độ: “...”
Trần Tinh Độ sửng sốt: “Dùng, dùng miệng sao?”
Hình như cô đã chỉ từng xem loại phương pháp này trong phim truyền hình rồi.
“Tất nhiên. Nhưng phải đảm bảo rằng trong khoang miệng người hút không bị thương hay bị bệnh răng lợi, nếu không sẽ có nguy cơ trúng độc.” Phó Tư Dư đáp lại.
Trần Tinh Độ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên suy nghĩ nảy lên, hỏi: “Nếu em bị cắn ở trong này thì phải làm sao bây giờ? Anh phải xử lý giác hơi giúp em sao?”
Phó Tư Dư nghiêng mặt liếc nhìn cô: “Tất nhiên là lập tức gọi điện thoại cấp cứu rồi.”
“Không có cách nào cấp cứu sao?” Trần Tinh Độ vặn hỏi.
Phó Tư Dư từ từ nhận ra hàm ý trong lời nói của cô.
Anh nhíu mày nói: “Vậy nên làm thế nào thì làm như vậy thôi.”
Thoáng chốc, mặt Trần Tinh Độ đã đỏ lên.
Từ trong vương quốc bí mật của loài rắn đi ra, không có đủ loại rắn vờn quanh 360 độ, khi ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu lên người, Trần Tinh Độ không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Còn tiếp tục ở bên trong, cô cũng sắp không hít thở nổi nữa.
Trần Tinh Độ ngồi xuống nghỉ ngơi trên một chiếc ghế dài trong công viên, Phó Tư Dư đến cửa hàng nhỏ gần đó mua nước cho cô. Cô nhìn bóng lưng đang quét mã thanh toán của nam sinh trước cửa, trong đầu lóe nhanh trí, bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý xấu xa.
Đợi đến lúc Phó Tư Dư trở về, Trần Tinh Độ đang cúi đầu, tủi thân ngồi trên băng ghế dài. Một tay nắm lấy đầu ngón tay của mình, ngước mắt nhìn về phía anh, vành mắt đỏ hoe, ngấn nước mắt, nghẹn ngào nói: “Em bị cắn rồi.”
Phó Tư Dư: “...”
Vẻ mặt Phó Tư Dư sững lại, sau đó lập tức căng thẳng: “Em bị con gì cắn rồi?”
“Đó, chính là con kia.” Trần Tinh Độ rưng rưng nước mắt, đưa ngón tay đỏ bừng đến trước mặt anh: “Vừa rồi em thấy có mấy con ong mật đang vui vẻ bay trên đóa hoa nhỏ, chẳng hiểu tại sao, bỗng nhiên em rất muốn sờ sờ nó, kết quả lại bị chích rồi.”
Phó Tư Dư: “...”
Nét mặt Phó Tư Dư không nói nên lời.
Anh rũ mắt, ánh mắt dừng trên đầu ngón tay đỏ au của cô. Lông mày nhíu chặt, nghiêm túc kiểm tra một lát, lại phát hiện chỉ có chút sưng đỏ, cũng không có ngòi ong trên miệng vết thương.
“A Độ, em có chắc em bị...” Anh ngẩng đầu, định hỏi rõ ràng chuyện đã xảy ra. Trong thoáng chốc, ánh mắt giao nhau, vừa khéo đối diện với ánh mắt mong mỏi của nữ sinh, trong mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ đợi.
Phó Tư Dư sửng sốt.
Sau đó, đầu óc chậm chạp phản ứng lại.
Trần Tinh Độ mím mím môi, thấp giọng mềm mại nói: “Rất đau đó, nếu không anh kiểm tra giúp em đi, làm sao em mới có thể bớt đau một chút?”
Một thiếu niên mười tám tuổi còn ngây ngô, không chống đỡ được sự nũng nịu của cô gái thùy mị.
Trong lòng anh không có cách nào mà bật cười.
Ánh mắt Phó Tư Dư nhìn về phía cô, nhẹ giọng ấm áp hỏi: “A Độ, em muốn mạng của anh sao?”
(1) Bốt Martens: một hãng bốt da theo phong cách đường phố
(2) Nguyên văn là “phong cấp hỏa liêu”: ý chỉ nhanh như gió thổi lửa, diễn tả nội tâm lo lắng, hành động nhanh chóng
(3) Cải biên từ câu thơ “Giữa ánh trăng và ánh tuyết, em là loại tuyệt sắc thứ ba”: ý chỉ vẻ đẹp sáng ngang với vẻ đẹp của đất trời thiên nhiên, trích từ bài thơ ‘Tuyệt sắc’ của nhà thơ, nhà văn Dư Quang Trung
(4) Nguyên văn là “mi thanh mục tú”: là thành ngữ TQ, ý chỉ người có đường nét khuôn mặt tinh tế
(5) Nguyên văn là “thoại bất đầu cơ bán cú đa”: ý chỉ nói chuyện mà không hợp nhau thì nửa câu cũng là nhiều
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...