Trần Tinh Độ hơi giật mình, ngay sau đó, chóp mũi bắt đầu cay cay.
Cô hỏi: “Thành tích của anh và em chênh lệch lớn như thế kia, sao có thể thi vào trường đại học mà em muốn thi đậu chứ?”
Phó Tư Dư nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, ung dung nhún nhún vai rồi trả lời: “Cùng lắm thì anh bớt làm mấy câu hỏi lớn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A Độ, bây giờ ở trong lòng anh, không có gì quan trọng hơn em cả.”
Nam sinh nắm lấy tay cô, nhiệt độ của lòng bàn tay truyền từ đầu ngón tay cô, từng chút từng chút một hòa tan vào trái tim cô. Trần Tinh Độ đứng ở trước mặt anh, dường như cả người đều mềm nhũn, ngay lúc này đây cô muốn chìm vào bên trong ánh mắt dịu dàng của anh.
Trong lòng Trần Tinh Độ rối loạn, lời nói lại mềm đi: “Vậy thì không được, anh có lý tưởng của bản thân mà anh muốn theo đuổi, em cũng có lý tưởng của em. Cho dù chúng ta không thể ở cùng nhau, hai chúng ta cũng phải cố gắng để trở thành người tốt hơn.”
Phó Tư Dư khẽ cười, ánh mắt càng dịu dàng hơn: “Được.”
...
Về đến nhà, Phó Tư Dư lên lầu rửa mặt trước, Trần Tinh Độ cũng muốn về nhà một chuyến để cất đồ đạc. Lúc đi ngang qua bàn học, cô thuận tiện đặt ba lô trên vai xuống, đặt ở trên ghế ngồi.
Ánh mắt cô dừng lại ở một quyển bảng chữ mẫu trên giá sách.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tinh Độ suy nghĩ một chút, rồi cầm lấy, ôm vào trong lòng.
Lúc đi lên trên lầu, Phó Tư Dư vừa mới tắm rửa xong, cô đứng ở bên ngoài ấn chuông cửa, đợi một lát, Phó Tư Dư mới đi qua mở cửa. Anh ngồi trên xe lăn, trên người đã thay một bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, chất liệu vải mềm mại vừa người, bao bọc lấy vóc dáng và tay chân thon dài của nam sinh. Tóc tai hơi rối loạn, trông giống như vừa mới gội đầu xong, vài sợi tóc mềm mại rơi trên trán phủ lên đầu lông mày, bọt nước đang nhỏ xuống dọc theo sợi tóc.
Một tay anh cầm khăn lông lau tóc, mắt mày đen nhánh cách mấy sợi tóc vụn, rồi ngước mắt nhìn về phía cô: “Sang đây rồi à?”
“... Ừ.” Trần Tinh Độ nhìn thấy dáng vẻ kín đáo của anh, trong lòng khó tránh khỏi hồi hộp. Cô bước vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại, sau đó cúi xuống thay giày ở chỗ cửa ra vào.
Đôi chân của nam sinh thon dài mà thẳng tắp, cho dù đang ngồi, ước chừng cũng không khó nhận ra cẳng chân của anh dài hơn một đoạn so với chân của cô. Đường nét cơ bắp vững chắc rõ ràng, rất có cảm giác mạnh mẽ.
Lúc trước, hai người không thân, Trần Tinh Độ nói chuyện với anh vẫn luôn phải thật cẩn thận, chỉ lo không cẩn thận sẽ giẫm trúng bãi mìn (1), mà bây giờ quan hệ của hai người đã có tiến triển, cô lại có một suy nghĩ muốn tháo gỡ nghi hoặc trong lòng.
Đôi mắt đen nhánh của cô đảo qua đảo lại trên hai chân anh, ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên, sau đó đối diện với đôi mắt màu đen rõ ràng của nam sinh.
Phó Tư Dư nhướng mày lên: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Trần Tinh Độ thành thật lắc lắc đầu, lòng hiếu kỳ nổi lên, thử lên tiếng hỏi: “Chỉ là rất muốn biết, bình thường anh tắm rửa như thế nào, dì giúp anh sao?”
Phó Tư Dư: “...”
Phó Tư Dư dừng một chút, không ngờ rằng cô luôn để ý đến một số chuyện độc đáo, sẽ bất ngờ hỏi đến vấn đề như vậy.
Phó Tư Dư cảm thấy rất buồn cười: “Dì hơn bốn mươi tuổi rồi, anh cũng là người sắp mười chín tuổi rồi, anh không biết xấu hổ sao?”
Trần Tinh Độ: “...”
Đó là vấn đề mà xấu hổ có thể giải quyết được sao?
Trần Tinh Độ tưởng tượng đến cảnh tượng đó một chút, hai má bất giác đỏ bừng lên, lắp bắp hỏi: “Vậy anh phải... làm sao bây giờ?”
“Thì tự mình tắm thôi.” Phó Tư Dư buồn cười lên tiếng: “Anh cũng không phải thật sự bại liệt, chỉ là không thể đứng hoặc đi bộ trong thời gian dài mà thôi.”
“... À.” Trần Tinh Độ nửa tin nửa ngờ, nhớ đến chuyện lần trước anh say rượu rồi cố gắng chống người muốn đứng lên khỏi xe lăn, ánh mắt lại không nhịn được mà đảo tới đảo lui trên người anh: “Vậy anh đứng lên một chút, để em xem xem được không?”
“...”
Phó Tư Dư cảm thấy người này càng lúc càng to gan.
Hai chân của Phó Tư Dư bước xuống từ trên xe lăn, thật sự giẫm lên mặt đất, rồi sau đó hai tay chống lên tay vịn ở hai bên xe lăn, chầm chậm đứng lên.
Anh rất cao, khoảng 1m85, nam sinh ở tuổi dậy thì đang ở lúc thân thể phát triển, qua hai năm nữa, có lẽ anh còn có thể cao hơn một chút.
Tay chân thon dài, bả vai rộng lớn, từ lúc đứng trước mặt cô, anh cao lớn rắn rỏi tựa như một gốc cây lớn che trời che nắng, ngăn chặn tất cả ánh sáng ở trước mặt Trần Tinh Độ.
Trần Tinh Độ giật mình.
Với tình hình sức khỏe bây giờ của anh, đứng thẳng thì hoặc nhiều hoặc ít có chút gắng gượng, nhưng ở trước mặt cô gái mà bản thân ngưỡng mộ trong lòng, nam sinh tuyệt đối sẽ không nói không.
Anh tiến hai bước về phía trước, cô theo bản năng mà lùi về phía sau, lưng dựa vào trên vách tường. Phó Tư Dư hơi cúi người xuống, lòng bàn tay lướt qua vài sợi tóc bên tai cô, chống lên vách tường sau lưng cô.
Anh hơi cúi đầu, đôi môi ghé sát bên tai cô, thấp giọng lên tiếng: “A Độ, như vậy em hài lòng chưa?”
“...”
Cả gương mặt của Trần Tinh Độ đều đỏ bừng lên.
Hai tay cô chống lên lồng ngực anh, rồi đẩy anh ra, bối rối nói: “Anh thật đáng ghét! Em muốn vào trong làm bài tập, không nói chuyện với anh nữa.”
Cô giống như một con vật nhỏ bị hoảng sợ, hoảng hốt lật đật chui ra từ bên dưới cánh tay anh, lòng bàn chân xoay nhanh, nhanh như chớp đã chạy về phía phòng sách.
Phó Tư Dư ở phía sau lưng cô, nhìn thấy động tác tay chân luống cuống liên tục của cô, không nhịn được mà bật cười.
...
Trong phòng sách, hai người mỗi người ngồi một bên bàn, ở giữa cách nhau một cái ống đựng bút, làm thành đường vĩ tuyến 38 (2). Trần Tinh Độ làm xong một bộ đề thi tổng hợp, đang nghỉ ngơi trong lúc rảnh rỗi, mới lấy ra bảng chữ mẫu luyện mấy trang.
Phó Tư Dư nhìn thoáng qua thấy vậy, hiếm khi lên tiếng khen ngợi: “Gần đây chữ có tiến bộ rồi.”
Trần Tinh Độ luyện viết xong một trang, lắc lắc cổ tay mỏi nhừ, chỗ xương ngón tay của đốt ngón tay đầu tiên ở ngón tay giữa, bị cán bút đè đến phát đau.
Cô oán giận lên tiếng: Luyện chữ thật khó, hơn nữa em đã viết chữ nhiều năm như vậy rồi, sắp thành thói quen rồi, chỉ hận không thể sửa lại sớm hơn một chút.”
Phó Tư Dư lấy bảng chữ mẫu của cô lại, đặt ở trong tay mà quan sát.
Anh nói: “Nét bút của chữ ‘trí’ này không đúng lắm.”
“Đưa bút cho anh.”
Phó Tư Dư lật ra một trang giấy trắng, bút mực màu đen viết lên phía trên một cách trôi chảy: “Chữ ‘chí’ là thiên bàng và bộ thủ (3), lúc viết thì phải viết hẹp dài, nét ngang bên phải thấp, bên trái cao, bên cạnh thiên bàng là nét phẩy ngắn, cùng hướng với nét phẩy dài, nét phẩy cao, nét mác (4) thấp.”
Chữ viết của anh giống như con người của anh vậy, thanh tú anh tuấn, linh hoạt rõ ràng, tự hình thành một cốt cách cương nghị. Anh kiên nhẫn giảng giải cho cô, Trần Tinh Độ chỉ ở bên cạnh nghiêm túc nghe.
Phó Tư Dư đặt bút xuống, sau đó nói với cô: “Em thử viết xem.”
Trần Tinh Độ cầm bút, nghiêm túc viết từng nét từng nét một ở bên cạnh trang giấy trắng. Lúc cô đặt bút luôn quá căng thẳng mà dùng sức, đầu bút cách trang giấy, thậm chí còn có thể lưu lại dấu vết ở trên quyển sách bên dưới.
“Thả lỏng một chút.” Phó Tư Dư nhẹ giọng lên tiếng, không biết từ lúc nào, anh đã ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to lớn nắm lấy đầu ngón tay cầm bút của cô: “Chữ viết có thể phản ánh tâm trạng ngay tức thì của một người. Nếu em nóng lòng, chữ sẽ viết ngoáy. Nếu như em bình tĩnh yên lặng, chữ viết sẽ vững vàng thoải mái.”
Lòng bàn tay của anh tựa như có sức hấp dẫn, nhiệt độ bao phủ lên mu bàn tay mềm mại của cô, đầu ngón tay của anh và cô khẽ chạm vào nhau. Trong nháy mắt đó, Trần Tinh Độ hồi hộp đến mức thả lỏng toàn bộ sức lực, giống như bị anh dẫn dắt kéo theo, ngòi bút múa may trên trang giấy một cách thoải mái.
Từ nét từng nét, thanh tú trôi chảy, chẳng khác nào viết ra được một bức tranh thiên nhiên bằng mực.
Dường như bỗng nhiên cô biết viết chữ vậy.
Anh ở phía sau lưng cô, hơi thở ấm áp truyền đến, bao bọc lấy vành tai cô: “Như vậy đã hiểu chưa?”
Trên mặt Trần Tinh Độ lại như thiêu đốt.
“Hiểu, hiểu rồi.”
“Được, tiếp theo em đừng dùng bảng chữ mẫu mà viết nữa, thử luyện viết chữ một mình ở trên vở xem xem.” Phó Tư Dư buông tay cô ra rồi lên tiếng.
Thân thể của anh rời đi, Trần Tinh Độ cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm giác như trong đầu cô đang lắp một cái bóng đèn điện cao áp, bắt đầu từ khoảnh khắc anh nắm lấy tay cô kia, đã dần dần sáng lên liên tục, nhiệt độ lập tức tăng cao.
Trần Tinh Độ chú ý đến, ở chỗ đốt ngón tay giữa bên phải của Phó Tư Dư, cũng có một nốt chai rất rõ ràng.
Giống như câu nói mà anh nói với cô trước đây, học thần cũng không phải sinh ra đã biết làm bài, phải trải qua từ ngày này sang ngày khác, khổ luyện nhiều lần một cách khô khan.
Anh có thể viết chữ đẹp, không khó tưởng tượng được, từ nhỏ đến lớn, đến cùng anh đã tốn bao nhiêu công sức khổ cực.
Trần Tinh Độ suy nghĩ một chút, sau đó bình tĩnh lại, mở một trang giấy trắng ra, rồi luyện tập viết chữ ở phía trên.
Bỗng nhiên, cô nhớ ra điều gì đó, dừng bút rồi ngước mắt nhìn về phía anh, có chút chần chừ hỏi: “Phải rồi, anh có thể dạy cho em viết thêm vài chữ được không?”
“Gì cơ?”
Trần Tinh Độ mím môi, giống như thật sự rất ngượng ngùng: “Em muốn học, tên của anh.”
Ba chữ “Phó Tư Dư” này, từ lần đầu tiên gặp gỡ, Trần Tinh Độ đã cảm thấy giật nảy mình (5). Họ “Phó” này vốn đã nhã nhặn, lại kết hợp với ý nghĩa sâu xa của chữ “Tư” và chữ “Dư”, ngay tại lúc đó đã khiến cho Trần Tinh Độ hết sức ngạc nhiên hồi lâu.
Phó Tư Dư hỏi: “Tại sao lại muốn học tên của anh?”
Ánh mắt của Trần Tinh Độ lóe lên, bên tai âm thầm đỏ ửng lên.
Cô thấp giọng, lúng ta lúng túng lên tiếng: “Không cho phép sau này em thấy chữ nhớ người sao?”
Phó Tư Dư nhìn cô, ánh mắt đen nhánh không còn lạnh nhạt như trước nữa, không biết đã bắt đầu từ bao giờ, nơi có mặt cô, tầm mắt của anh đã có độ ấm.
Anh nói: “Được, anh dạy cho em.”
Phó Tư Dư ngồi bên cạnh cô, chỉ cách cô nửa cánh tay, hơi nghiêng người đến gần cô, giống như ôm lấy dáng người của cô từ sau lưng. Tay phải nắm lấy đầu ngón tay cô, bàn tay to lớn của nam sinh mạnh mẽ, bàn tay của nữ sinh nhỏ nhắn mềm mại, lúc nắm chặt lấy nhau, có phản ứng hóa học khiến cho người ta đỏ mặt tim đập nhanh.
Phó Tư Dư nắm lấy tay cô, đầu bút viết ra từng nét một trên trang giấy trắng, lời nói dịu dàng, kiên nhẫn giảng dạy cho cô: “Giống như vậy, trước tiên là nét phẩy, sổ dọc, nét ngang, lại sổ dọc, rồi nét ngang gập...” Không thể phủ nhận, anh là một thầy giáo tương đối xuất sắc, trình độ dạy học và kiên nhẫn đều là hạng nhất, cho dù là học sinh ngang bướng mười mấy năm giống như Trần Tinh Độ, cuối cùng vẫn phải chịu thua tâm phục khẩu phục.
Có lẽ từ lần đầu tiên gặp gỡ nhau, cô đã hết lòng cảm mến đối với anh rồi.
Viết xong một từ “Phó”, Phó Tư Dư buông tay ra, bỗng nhiên trên mu bàn tay không còn nhiệt độ của anh, có chút mát lạnh trống rỗng. Trần Tinh Độ bất giác cong đầu ngón tay lại, vành tai bị hơi thở của anh bao phủ lấy nóng bỏng như lửa đốt.
May mà ánh đèn trong phòng sách mờ nhạt, chắc là anh không để ý đến hai gò má đỏ bừng của mình.
Phó Tư Dư nói: “A Độ, ra nước ngoài rồi, anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Trần Tinh Độ hơi giật mình.
Sau đó, cô phản ứng lại, trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng yên bình.
“Được.” Cô đáp lại.
...
Làm bài tập xong, từ trong nhà anh đi ra, Phó Tư Dư vẫn tiễn cô ra cửa giống như mọi khi. Trần Tinh Độ ôm bảng chữ mẫu và sách bài tập trong lòng, nói lời tạm biệt với anh: “Vậy em đi về đây.”
Chẳng hiểu tại sao, trong khoảng thời gian này, nói chung Trần Tinh Độ luôn cảm thấy thời gian giống như bị siết chặt dây cót, thời gian mỗi ngày đều nhanh hơn rất nhiều. Chỉ trong nháy mắt, giống như từ ban ngày đến ban đêm, dường như vừa mới bước vào cửa anh chẳng bao lâu đã đến lúc quay về.
Cô đang chuẩn bị xoay người bước vào thang máy, lại nghe thấy người ở sau lưng gọi cô lại: “A Độ.”
Bước chân của Trần Tinh Độ dừng lại, cô ngoái đầu lại nhìn.
Phó Tư Dư lặng lẽ nhìn cô, chỉ có vài giây như vậy, sau đó, anh mở miệng nói: “Chủ Nhật này, em có thời gian không?”
“Làm sao vậy?” Trần Tinh Độ không kịp phản ứng lại.
“Trước khi anh rời đi, chúng ta hẹn hò một lần đi.” Phó Tư Dư nói với cô: “Coi như là quà tặng lúc chia tay.”
(1) Giẫm trúng bãi mìn: tiếng lóng, ý chỉ gặp phải chuyện gì xấu hoặc xui xẻo
(2) Vĩ tuyến 38: nghĩa đen là ranh giới phân chia tạm thời giữa hai chế độ Hàn Quốc và Triều Tiên, nghĩa bóng là đường ranh giới trên bàn học của các học sinh ngồi cùng bàn, ở đây dùng với nghĩa thứ hai
(3) Thiên bàng: bộ phận cấu thành nên chữ Hán (loại chữ hình thanh), được dùng để phân tích hình thể của con chữ trong tiếng Trung, từ đó ta phát hiện được nghĩa của chữ và âm đọc của chữ.
Bộ thủ: thuật ngữ do các nhà biên soạn từ điển đặt ra để phân chia mục từ, giúp người đọc có thể tra từ nhanh nhất có thể, bộ thủ được lấy từ hình thể của thiên bàng
(4) Nét phẩy: (丿): nét cong, kéo xuống từ phải qua trái. Nét mác: (乀) : nét thẳng, kéo xuống từ trái qua phải.
(5) Nguyên văn là “kinh vi thiên nhân”: ý chỉ cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, cho rằng chỉ có thần tiên mới có thể như vậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...