Ngân hà độ anh

Tôi thích cậu.
 
Lúc anh nói ba chữ này, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như bình thường nhưng lại có sức nặng bốn lạng đánh bạt ngàn cân, đánh thẳng vào tim cô, làm lòng cô dấy lên sóng to gió lớn.
 
Trần Tinh Độ cảm thấy cổ họng khô khốc, dường như không thể nói năng rõ ràng: “Nhưng mà không phải cậu thích Từ Vi sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tôi chỉ thích cậu.” Phó Tư Dư nghiêm túc nói lại một lần nữa.
 
Trần Tinh Độ im lặng. Tới giờ phút này đây, cuối cùng toàn bộ những nghi ngờ và bất an trong lòng đều tan biến.
 
Hai người ngồi sóng vai bên cạnh nhau trong phòng xem phim, vai kề vai, tay kề tay, bàn tay đan vào nhau, bàn tay của con trai rất rộng, khớp xương rất rắn rỏi giống như một chiếc khóa khóa chặt cô.
 
Chiếc sô pha bên dưới có phần không đỡ nổi trọng lượng của hai người nên hơi chìm xuống một chút, cơ thể hai người càng sát vào nhau hơn.
 
Do căng thẳng nên Trần Tinh Độ hơi toát mồ hôi, gương mặt nóng hổi như bị sốt.
 
Trong phim, Tom Cruise đang trốn tránh cuộc truy sát, lúc bom đạn bay sát qua người Tom Cruise nổi tung, trong đầu Trần Tinh Độ dường như cũng sắp phát nổ.
 
Phó Tư Dư bóp bàn tay nhỏ đổ mồ hôi của cô, liếc nhìn cô: “Nóng lắm à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... Không phải.” Trần Tinh Độ nói nhỏ, cô có cảm giác giọng mình trở nên là lạ, hơi nghèn nghẹn, run run. Cô dịch người: “Tại tôi hơi không quen.”
 
Chắc chắn là không quen rồi. Hai người đều không có kinh nghiệm gì về phương diện này, trước đây chỉ nghe đồn. Trong trường có không ít học sinh giấu giếm thầy cô và gia đình để yêu đương nhưng cho tới tận giờ, Trần Tinh Độ chưa từng nghĩ đến chuyện ấy.
 
Ít nhất là trước khi gặp anh.
 
“Ừm, tôi cũng hơi hơi.” Phó Tư Dư nói, lòng bàn tay xẹt qua cô mu bàn tay mềm mại của cô: “Nhưng tôi rất vui vẻ.”
 
“...”
 
Tôi cũng vậy.
 
Nhưng Trần Tinh Độ ngượng ngùng, xấu hổ không nói ra.
 
Phim vẫn chưa chiếu được một nửa. Không biết có phải điều hòa không khí trong phòng chiếu phim bị hỏng hay không, Trần Tinh Độ cảm thấy xung quanh nóng hơn hẳn so với lúc mới vào. Ghế sô pha bằng da lại không thoáng khí, hai người ngồi sát vào nhau, lưng áo sơ mi đều đã ướt đẫm mồ hôi.
 

Trần Tinh Độ muốn dịch người một chút để cách nhau xa ra một chút nhưng khuỷu tay vô ý đụng phải chốt mở nào đó, cô nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, đèn trên tay vịn sô pha sáng lên một dãy màu xanh lá, sau đó lưng ghế bắt đầu ngả ra sau.
 
“Sao vậy nhỉ?” Trần Tinh Độ ngớ người, vừa rồi hai người còn đang ngồi rất bình thường, lúc này cơ thể lại mất khống chế ngả ra sau, trơ mắt nhìn tầm mắt xoay chuyển lên trời, chẳng bao lâu sau, họ đã chuyển tư thế từ ngồi sang nằm.
 
Máy mát xa bên trong ghế sô pha bắt đầu hoạt động, đẩy vai và lưng cô, khiến cô bất giác nghiêng vào trong lòng anh.
 
Phó Tư Dư cũng‌ không kịp làm gì, tới lúc sô pha hoàn toàn nằm thẳng xuống, hai người chuyển từ tư thế ngồi sóng vai thành ôm nhau mặt đối mặt.
 
Chiếc sô pha nhỏ hẹp giống một chiếc giường nhỏ, hai người vùi mình trong ghế, không cử động được.
 
Trần Tinh Độ vùi mặt trong ngực anh, hai khuy áo của anh bung ra, lộ ra một phần xương quai xanh và cổ, cô ngửi thấy mùi hương bạc hà thoang thoảng dễ ngửi trên người anh.
 
Nhiệt độ trên mặt càng ngày càng tăng lên.
 
Trần Tinh Độ cố gắng giãy giụa ngồi dậy nhưng hai chân chơi vơi giữa không trung, không có điểm tựa. Bàn tay nhỏ sờ lung tung, vịn ngang hông anh.
 
Phó Tư Dư ngừng thở, vô thức nuốt nước bọt, hầu kết trượt lên trượt xuống. Anh ôm người con gái trong ngực, khàn khàn nói: “A Độ, đừng động nữa.”
 
“Nhưng mà cứ thế này thì không ngồi dậy được.” Trần Tinh Độ tuyệt vọng nói, mặt vùi vào cổ anh, giọng nghèn nghẹt. Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, hai người ôm nhau thân mật như vậy giống như có thể bốc cháy bất kỳ lúc nào.
 
“Phó Tư Dư, người cậu nóng thật…”
 
Phó Tư Dư nhắm mắt lại.
 
Không gian nhỏ hẹp khiến họ bắt buộc phải ôm chặt lấy nhau, xuyên thấu qua lớp vải mỏng, cảm nhận được nhịp tim không rõ là của mình hay của đối phương đập hăng hái mà loạn nhịp như một chú nai con.
 
Anh nói: “Tôi hơi khó chịu.”
 
“Vậy à? Tôi đụng vào đâu cậu rồi à?” Trần Tinh Độ cứ có cảm giác mình đè phải vai anh, giãy giụa định rời khỏi ngực anh.
 
Máy mát xa sau lưng di chuyển ra trước, Trần Tinh Độ nằm không vững, nhào toàn thân về phía trước.
 
Cô chống hai tay lên lồng ngực của anh, nằm nhoài trước mặt anh. Trong bóng tối, đôi mắt xinh đẹp của cô tròn xoe vì ngạc nhiên, vài tia sáng chiếu vào trong đôi mắt, dù giật mình nhưng vẫn xinh đẹp.
 
Phó Tư Dư từ từ nhắm hai mắt lại, tiếng hít thở càng nặng nề hơn.
 
Anh kiềm chế cảm xúc, nói khẽ: “Cậu không thấy tư thế này không được ổn lắm à?”

 
“...”
 
Đầu Trần Tinh Độ bỗng sực hiểu ra.
 
Cho dù cô không có kinh nghiệm gì, không hiểu biết gì về chuyện này nhưng cô cũng là thanh niên mười tám tuổi có không ít bạn bè xung quanh. Mọi người đều là thanh niên nam nữ tuổi trẻ, kiểu gì cũng có tiếp xúc một chút với phim tình ái ái tình.
 
Dần dà, cơ thể anh căng cứng.
 
Trần Tinh Độ vội vàng giật bắn mình, lảo đảo ngã xuống đất: “Xin, xin lỗi!”
 
Cô bối rối nói.
 
Phó Tư Dư ngồi dậy khỏi sô pha, ấn dừng mát xa.
 
Thành ghế từ từ dựng thẳng lên.
 
Anh kéo cô dậy, thấy cô bối rối, trong lòng ít nhiều thấy hơi áy náy.
 
Anh thở dài‌ nói: “Không xem phim nữa, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
 
-
 
Ra khỏi rạp chiếu phim, Phó Tư Dư lập tức đi vệ sinh. Trần Tinh Độ đứng chờ anh ở bên ngoài. Từ phòng chiếu phim tối mờ nóng nực đi ra ngoài sảnh thoáng khí mát lạnh, nhiệt độ trên mặt Trần Tinh Độ từ từ hạ nhiệt.
 
Cô đứng soi bóng mình trước gương, chỉnh trang lại quần áo, tóc tai. Tóc cô hơi rối một chút, quần áo cũng vậy, vừa rồi ở trong rạp chiếu phim, không biết cô trong mắt anh trông như thế nào, chắc chắn là vừa bối rối vừa‌ lộn xộn.
 
Cô vuốt tóc gọn gàng, chỉnh sửa lại váy áo, sửa sang chỉnh tề xong mới nhìn vào gương, chậm rãi thở phào một tiếng.
 
Gương mặt cô vẫn ửng hồng, mắt cũng rất sáng. Trước nay, Trần Tinh Độ chưa từng thấy mình như thế này bao giờ.
 
“A Độ, tôi xong rồi.” Phó Tư Dư gọi đằng sau lưng cô.
 
Trần Tinh Độ quay đầu lại, anh đi từ nhà vệ sinh ra, hình như rửa mặt, mặt và tóc hơi ướt.
 

Sau chuyện trong rạp chiếu phim, hiện tại Trần Tinh Độ hơi không dám đối mặt với anh. Khuôn mặt khó lắm mới hạ nhiệt lại bắt đầu tăng trở lại.
 
Cô ngắc ngứ nói: “Vậy, vậy chúng ta về thôi!”
 
Cô xoay chân, quay người đi nhanh về phía thang máy. Đột nhiên, cổ tay bị ‌người đứng sau túm lại.
 
Phó Tư Dư nhìn cô: “A Độ, cậu đi chậm một chút, tôi không theo kịp.”
 
“...”
 
Trần Tinh Độ giật mình.
 
Cô nhìn xuống đôi chân trên xe lăn của anh.
 
Hễ căng thẳng là cô lại quên mất anh là người cần được chăm sóc.
 
Hai người nắm tay nhau đi về phía thang máy, thấy họ tới, có người nhấn sẵn thang máy cho họ.
 
Vì xe lăn chiếm diện tích khá lớn nên lúc Phó Tư Dư vào trong thang máy, người trong thang máy đồng loạt lùi lại một chút.
 
Phó Tư Dư lịch sự nói khẽ: “Cám ơn.”
 
Cửa thang máy khép lại, Trần Tinh Độ để ý thấy mọi người xung quanh tình cờ hoặc cố ý nhìn anh.
 
Thực ra ở trường cũng vậy. Một nam thanh niên trẻ trung mười bảy, mười tám tuổi không thể đi lại bình thường bằng hai chân như mọi người, chỉ có thể dựa dẫm vào xe lăn. Bất kể là ở trong trường hay ngoài trường, anh luôn khiến người khác phải chú ý.
 
Tuy nhiên từ trước đến nay, Phó Tư Dư chưa từng nói gì, anh giả bộ như không nhìn thấy những ánh mắt đó, không nghe thấy những tiếng xì xào bàn tán đó.
 
Thế nhưng nói không quan tâm là có thể không quan tâm thật sao?
 
Gần chín giờ tối, họ rời khỏi trung tâm thương mại. Bộ phim điện ảnh dài hai tiếng đồng hồ, họ chỉ mới xem chưa được một nửa đã đi ra. Ngoài trời, màn đêm đen đặc, đài phun nước phát nhạc trên quảng trường Chính Giai đang đến giờ biểu diễn. Vài chục cột nước đồng thời bắn lên trời, bắn ra bọt nước trắng sáng lấp lánh đa dạng sắc màu dưới ánh đèn trong đêm, đẹp không kể xiết.
 
Người lớn đứng bên cạnh vừa xem vừa chụp ảnh, trẻ con chạy nô đùa nhau ở bên trong.
 
Hơi nước thoang thoảng được gió đêm thổi tới, mát mẻ thấm vào ruột gan.
 
Trần Tinh Độ hỏi: “Giờ chúng ta về nhà sao?” Lúc này không còn sớm nhưng cũng chưa muộn.
 
Phó Tư Dư nhìn thấy một chỗ đất trống trên quảng trường cách đám đông khá xa, tương đối yên tĩnh.
 
Anh nói: “Chúng ta qua đằng đó một chút đi.”
 
Hai người nắm tay nhau suốt dọc đường không hề buông ra. Có vẻ Trần Tinh Độ đã quen với hơi ấm từ lòng bàn tay anh nên trong lòng không còn thấy bối rối, căng thẳng như ban nãy nữa.

 
Thực ra, cô vẫn luôn rất thắc mắc về sự thay đổi thái độ đột ngột của Phó Tư Dư. Rõ ràng hai ngày trước, anh không hề đối xử với cô như thế này.
 
“A Độ.” Đi được một quãng, Phó Tư Dư bỗng nhiên mở miệng nói với cô: “Tôi không thể cứ tiếp tục như thế này được.”
 
Trần Tinh Độ dừng bước: “Gì cơ?”
 
“Tôi không ‌thể... cứ mãi ngồi trên xe lăn được.” Anh ấp ủ trong lòng hồi lâu mới lấy đủ can đảm để nói với cô những lời này.
 
Phó Tư Dư bấu chặt ngón tay vào tay vịn, nói khẽ: “Tôi nhất định phải ra nước ngoài làm phẫu thuật.”
 
“...”
 
Trần Tinh Độ giật mình: “Phẫu thuật à?”
 
“Không phải một ca phẫu thuật nhỏ. Nếu thất bại, có thể tôi sẽ bị liệt hoặc chết.” Phó Tư Dư nói với cô. Tối nay, anh quyết tâm phải nói tất cả với cô: “Thực ra, từ trước đây rất lâu, tôi đã quyết định từ bỏ, có lẽ tôi sẽ ngồi trên xe lăn cả đời giống như bây giờ.”
 
“Mãi gần đây tôi mới quyết định ra nước ngoài làm phẫu thuật.”
 
“... Vì sao?” Trần Tinh Độ không hiểu, cô lúng túng hỏi. Tối nay anh đột nhiên thổ lộ tất cả. Đối với cô, chuyện này thực sự khá sốc. Đầu óc cô không đủ nhanh nhạy để kịp hiểu.
 
“Vì cậu.” Phó Tư Dư nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc: “Còn nhớ cách đây rất lâu cậu từng hỏi tôi sau này có trở thành bác sĩ hay không. Lúc ấy tôi trả lời với cậu là không.”
 
“Một người nhất định sẽ sống trên xe lăn cả đời, sao có thể cầm dao mổ, đứng cạnh bàn phẫu thuật được?”
 
“Nhưng hiện tại, tôi muốn có tương lai.”
 
Anh nói từng từ từng ngữ hết sức bình tĩnh và rõ ràng. Giọng anh nhẹ nhàng nhưng lại như nổi lên những hồi trống trong tim cô, khiến Trần Tinh Độ run rẩy không thôi.
 
Cô bất giác siết chặt nắm tay: “Cho nên cậu mới…”
 
“Tôi vốn không định nói chuyện này cho cậu biết, cũng không muốn để bất kỳ ai biết, cứ thế lặng lẽ đi nước ngoài có vẻ là một chuyện tốt.” Phó Tư Dư nói: “Nhưng tôi không thể nào dối lòng.”
 
Không thể nào nhìn thấy cậu đứng cạnh người khác mà không thấy lo lắng.
 
Giây phút này đây, Trần Tinh Độ dẹp bỏ hoàn toàn chút hoài nghi phỏng đoán cuối cùng với anh, cô dỡ bỏ toàn bộ sự phòng bị.
 
Cô hỏi: “Cho nên chuyện Từ Vi là cậu nói dối tôi phải không?”
 
“Ừm, là tôi nói dối cậu.” Phó Tư Dư nhìn cô, bên môi nở nụ cười đắng chát: “Để buộc chính tôi phải hết hi vọng.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui