Trần Tinh Độ bàng hoàng, không nghe rõ người con trai nói cái gì. Tiếng súng, tiếng nổ, tiếng đám người đuổi bắt ồn ào trong phim, còn có tiếng của âm thanh vòm (1) ở trong sảnh phụ vọng lại. Anh chống đỡ cơ thể của mình, từ trên sofa đứng dậy, ngồi về xe lăn.
Sau đó chuyển hướng, đi về phía cửa rồi rời đi.
Ngay sau đó Trần Tinh Độ cũng đứng dậy: "Phó Tư Dư, cậu muốn đi đâu?" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Làm xong bài tập hôm nay đàng hoàng đó, tôi phải về nhà rồi." Lưng Phó Tư Dư đối diện với cô, động tác xoay bánh xe lăn cũng không ngừng. Trần Tinh Độ không hiểu, rõ ràng một giây trước bọn họ vẫn còn ngồi trên sofa xem phim một cách bình thường, thương lượng xem phim xong thì cùng nhau đi làm bài tập, một giây sau con người này lại thay đổi thái độ.
Trần Tinh Độ vội vàng đuổi theo, muốn gọi anh. Nhưng mà Phó Tư Dư không hề cho cô cơ hội, đi thẳng ra ngoài cửa, đi vào thang máy, nhìn thấy cô từ trong nhà đuổi theo ra ngoài, anh lại ấn nút đóng cửa.
Cánh cửa kim loại khép lại trước mặt Trần Tinh Độ, chỉ cách nhau có nửa mét mà cô cũng không đuổi kịp anh.
"Phó Tư…Dư." Trần Tinh Độ trơ mắt nhìn thang máy đóng cửa lại, khuôn mặt lạnh lùng của người con trai biến mất ở phía sau cánh cửa, ngay trước lúc cửa đóng lại, tròng mắt đen láy của anh cứ trơ ra nhìn về phía cô, ánh mắt trống trải, nhìn dáng vẻ hoảng loạn mất mát của cô, khoảng cách của hai người lại xa cách giống như lúc trước.
Một mình Trần Tinh Độ đứng trong thang máy, hành lang yên tĩnh đến nỗi có tiếng vọng lại. Đèn cảm ứng trên đỉnh đầu một lúc sau đã tắt đi, chỉ chừa lại một mình cô ở ngay tại chỗ.
Đột nhiên có một loại cảm giác thất bại rất mãnh liệt bóp nghẹt trái tim của cô. Lúc trước bọn họ đối nghịch nhau, không phải cô chưa từng có cảm giác này. Nhưng mà trải qua những ngày chung sống sớm chiều này, Trần Tinh Độ đột nhiên phát hiện, thật ra bản thân cô rất để ý việc bị anh ngó lơ.
Cô trở về nhà với bộ dạng rất mệt mỏi ủ rũ, người ngã gục trên sofa, sức lực của cơ thể giống như đột nhiên bị rút cạn, giống như một chiếc khinh khí cầu bị xì hơi rơi xuống, rũ cụp ỉu xìu trên lưng ghế. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn về phía trần nhà trên đỉnh đầu, nghĩ không ra đầu đuôi ngọn ngành của câu chuyện.
Qua một lúc sau.
Cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho anh.
Trần Tinh Độ: [Cậu có ý gì thế? Không phải đã nói là cùng nhau làm bài tập sao? Sao lại đột nhiên không nói tiếng nào mà đã đi mất rồi?]
Trần Tinh Độ: [Cậu không biết bản thân cậu làm như vậy rất quá đáng sao? Rõ ràng là chuyện đã hứa, tại sao không nói một câu nào đã lật lọng vậy?]
…
Trần Tinh Độ gõ lạch cạch một đoạn tin nhắn như thể đang trút tức giận, gửi qua đó để chất vấn anh. Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào cái mảng xanh mươn mướt (2) của khung chat trên màn hình, Còn đối phương thì từ đầu đến cuối đều không có động tĩnh trả lời gì.
Cô thở ra một hơi dài, tâm trạng càng thêm phiền não, lấy điện thoại ném đi, ngửa người ra sau nằm lên sofa.
-
Từ thang máy đi ra, Phó Tư Dư đang đi về phía cửa nhà, điện thoại trong túi quần rung lên một cái, vang lên tiếng chuông tin nhắn.
Anh lấy ra, mở khóa màn hình.
Trên giao diện wechat, có tận mấy tin nhắn của người con gái gửi mà anh chưa đọc. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tinh Độ: [Cậu có ý gì thế? Không phải đã nói là cùng nhau làm bài tập sao? Sao lại đột nhiên không nói tiếng nào mà đã đi mất rồi?]
Trần Tinh Độ: [Cậu không biết bản thân cậu làm như vậy rất quá đáng sao? Rõ ràng là chuyện đã hứa, tại sao không nói một câu nào đã lật lọng vậy?]
Phó Tư Dư yên lặng đọc hết, ánh sáng của màn hình chớp tắt phản chiếu vào đáy mắt của anh. Ánh mắt đen kịt mà lại sâu thẳm, giống như không nhìn thấy thứ gì. Sau đó, anh không hề trả lời mà lấy điện thoại cất lại vào trong túi quần.
Anh ấn vân tay trên khóa cửa, mở cửa đi vào.
Anh đi thẳng đến phòng ngủ, Carbamazepine (3) đặt ở ngăn cuối trong hộc tủ đầu giường. Lúc đầu, một ngày uống từ hai đến bốn viên, rồi đến sáu đến tám viên, sau đó khối u ảnh hưởng đến dây thần kinh cột sống, cơn đau dần dần trở nên dữ dội, thậm chí anh cần phải uống mười hai viên một ngày.
Rất nhanh, anh sẽ vượt qua liều lượng lớn nhất, đó là một ngày mười sáu viên.
Phó Tư Dư đổ thuốc từ trong lọ ra, đặt trong lòng bàn tay, anh im lặng nhìn vài giây, dường như đã sớm quen với mùi vị đắng chát kèm theo mùi chua của viên thuốc. Anh ngẩng nhẹ đầu lên, bỏ thuốc vào trong miệng một lần, không có dùng nước, cứ thế mà nuốt khô xuống.
Anh bị nghẹn khiến cổ họng đau rát, lồng ngực tức anh ách khó chịu. Anh cúi xuống nhoài người trên tủ ho kịch liệt, thở không ra hơi, gương mặt dần dần hiện ra màu đỏ ửng do thiếu oxy, làm nổi bật làn da quá đỗi trắng trẻo của anh, có cảm giác đẹp đẽ kì lạ.
Anh tự làm đau cơ thể mình một khoảng thời gian rất dài nhằm để trốn tránh khỏi thực tế đã mang lại nỗi đau bệnh tật cho anh. Anh cũng từng hoang tưởng vô số lần, một buổi sáng sớm nào đó thức dậy, cái khối u như quả bom hẹn giờ trong cơ thể biến mất tăm hơi, anh có thể quay trở lại dáng vẻ trước đó, đôi chân hoạt động lại như lúc ban đầu.
Nhưng tất cả mọi thứ chỉ là hy vọng hão huyền. Sống lưng ngày càng thêm đau đớn, đôi chân mất cảm giác, tất cả như đang nhắc nhở anh, sự thật là cái khối u đó đang lớn hơn.
Anh ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt, cánh tay gác lên đỉnh đầu đầy mồ hôi lạnh nhễ nhại, hơi thở dần dần bình ổn trở lại. Trong phòng không mở đèn, đen ngòm yên tĩnh, chỉ có một mình anh ở đó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên, điện thoại đặt trên giường màn hình sáng lên, nhảy đến một đoạn tin nhắn.
Lý Huân: [Con trai, chuyện phẫu thuật con cân nhắc thế nào rồi? Bệnh tình của con không thể kéo dài thêm được nữa.]
Anh cầm điện thoại lên, mở tin nhắn ra.
Anh nhìn một hồi lâu.
Đầu ngón tay mở bàn phím ra, gõ từng chữ từng chữ một trên đó, trả lời: [Giáo sư Lý, con muốn sống đàng hoàng tử tế.]
Con có rồi, có người mà con muốn bảo vệ rồi.
(1): Âm thanh vòm là một hệ thống các loa được đặt xung quanh người nghe dùng để tái tạo không gian âm thanh, người nghe sẽ được trải nghiệm âm thanh một cách chân thực nhất.
(2)Xanh mươn mướt: Màu xanh là phần tin nhắn mình gửi.
(3)Carbamazepine: Là một loại thuốc được sử dụng chủ yếu trong điều trị bệnh động kinh và đau liên quan đến thần kinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...