Khâu xong vết thương, Trần Tinh Độ khập khiễng đi ra từ bệnh viện, cô đi lại rất khó khăn trên cả quãng đường. Vết thương ở mắt cá chân được băng lại kĩ càng, bác sĩ dặn cô rằng hôm sau phải thay thuốc, bảy ngày sau mới cắt chỉ được.
Lúc khâu vết thương, Trần Tinh Độ ở trong phòng phẫu thuật đã lén liếc trộm một chút, chỗ mắt cá chân còn vương vết máu, là vết thương bị sắt cứa mà thành. Bác sĩ dùng chỉ đen để khâu lại, hình đường chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo, bên trên còn đính mấy đường thắt nút, giống như một con rết đang uốn lượn.
Tuy Phó Tư Dư đã an ủi cô, anh nói vừa khâu vết thương lại là như vậy, sau khi cắt chỉ sẽ đỡ hơn, nhưng tâm trạng lúc này của cô đắm chìm trong nỗi đau khổ vô tận, căn bản không nghe lọt tai điều gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Tinh Độ không dám dùng sức nhiều ở chân phải, cô sợ chạm đến vết thương, bước đi khập khiễng, chậm rãi bước đi từng bước một, giọng nói còn hơi khàn khàn nghẹn ngào: "Tôi lớn như vậy, mà chưa từng phải chịu chút nhục nhã nào đâu đấy. Bây giờ thì hay rồi, toàn bộ bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều cười chê tôi."
Phó Tư Dư sợ cô té ngã, luôn sát bên cạnh để đỡ cô, kiên nhẫn an ủi: "Bác sĩ chỉ làm trọn trách nhiệm của bản thân thôi, sẽ không để ý chuyện lúc nãy đâu."
"Vậy vết thương của tôi thì sao? Sẽ để lại một vết sẹo rất xấu đó." Trần Tinh Độ hít mũi một cái, khổ sở nói.
Phó Tư Dư: "Vừa nãy, trước khi đi vào phòng phẫu thuật, bác sĩ đã nói rồi, dùng chỉ để khâu vết thương nên sau khi cắt chỉ sẽ không để lại vết sẹo quá rõ."
"Thật sao?" Dưới ánh đèn đường, cô gái đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào anh. Chút ánh đèn chiếu rọi vào trong đôi mắt đang ngân ngấn nước của cô, trông như sóng nước đang tỏa sáng vậy.
"Thật." Phó Tư Dư dỗ cô như dỗ con nít.
"Được rồi, tôi sẽ tin cậu vậy." Trần Tinh Độ thở dài nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi ra khỏi bệnh viện, Phó Tư Dư đã gọi điện bảo lái xe chờ ở ngoài từ sớm, xe con đang dừng ở vị trí cách bọn họ không xa.
Phó Tư Dư mở cửa xe ra, dìu cô ngồi vào trước.
Sau đó, anh mới ngồi vào, đóng cửa xe lại.
Phó Tư Dư phân phó: "Về kí túc xá đi."
"Vâng." Lái xe đáp.
Bên trong xe, mùi thuốc khử trùng khiến người ta căng thẳng trong bệnh viện đã dần biến mất trong hơi thở của cô, thứ duy nhất còn sót lại là băng gạc trên vết thương hơi thoang thoảng mùi rượu thuốc. Ánh sáng trong xe mềm mại lại ấm áp, Trần Tinh Độ vừa mới làm loạn một trận lớn như vậy trong bệnh viện, mà giờ đây lại yên tĩnh đến mức lạ thường, cả người đều lộ vẻ mệt mỏi.
Cô tựa lên thành ghế, có chút buồn ngủ.
Con đường phía trước không bằng phẳng lắm, lúc xe chạy qua, thân xe hơi xóc nảy một chút, đầu cô vốn đang dựa trên thành ghế lại lung lay, thuận thế dựa lên bả vai anh.
Phó Tư Dư giật mình, nghiêng đầu nhìn gương mặt của cô gái bên cạnh đang chìm trong giấc ngủ. Ánh đèn đường màu vàng nhạt ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt thanh tú của cô, mái tóc ngắn mềm mại che lấy vành tai. Khuôn mặt cô rất nhỏ, thậm chí vẫn chưa bằng một bàn tay của anh. Cô ngủ khá ngon, hàng mi dài cong vút như thể những chiếc lông vũ được đính trên mí mắt.
Nước da của rất trắng, vài điểm sáng điểm trên chóp mũi cô như thể những viên trân châu sáng loáng, khuôn mặt như đang bừng sáng. Dưới ánh đèn mờ ảo, càng tô đậm vẻ đẹp như sương mù của cô.
Nhịp thở của cô rất chậm, có lẽ cô đã chìm sâu vào trong giấc mộng.
Phó Tư Dư để ý thấy bả vai cô hơi co lại, hai cánh tay tự ôm lấy bản thân, như thể bị lạnh. Vừa nãy ở bệnh viện đã nhiễm hơi lạnh, lúc vội vàng rời khỏi trường học cũng không mang áo khoác theo, cánh tay trắng nõn lộ ra, cô hơi nổi da gà.
Phó Tư Dư hỏi lái xe trước mặt: "Ông Vương, áo khoác đồng phục dự bị trong xe đâu?"
"Ở đây." Lái xe đưa áo khoác cho anh.
May mắn thay, bình thường anh vẫn luôn có thói quen chuẩn bị thêm một bộ đồng phục.
Phó Tư Dư mở khóa áo khoác ra, trùm lên bả vai cô. Dường như cô gái đang say giấc nồng cảm nhận được, nên khẽ cau mày, xê dịch một chút, tìm kiếm vị trí thoải mái hơn là cổ của anh để dựa vào.
Lúc gương mặt cô dán lên hõm cổ anh, Phó Tư Dư không khỏi giật mình. Sau đó, ánh mắt anh bất giác trở nên vô cùng dịu dàng.
Anh nhỏ giọng nói với lái xe: "Chạy chậm một chút, đừng khiến cậu ấy thức giấc."
Xem như Trần Tinh Độ cũng ngủ được một giấc khá lâu ở trên xe, tổng cộng quãng đường từ bệnh viện đến tòa kí túc xá chỉ có mười cây số, đường xá ban đêm khá vắng, thỉnh thoảng mới có vài chiếc đi qua. Đến lúc chiếc xe dừng ở dưới lầu của kí túc xá, cô mới mơ màng tỉnh lại, đồng hồ cũng chỉ mười một giờ rưỡi.
Trọn vẹn một tiếng đồng hồ.
Cô lười biếng ngáp một cái, không hiểu sao mà lại cảm thấy có hơi đau nhức ở cổ, nhìn sang Phó Tư Dư bên cạnh một chút, anh cũng đang hơi nghiêng đầu, xoa bóp cổ và bả vai của mình.
Trần Tinh Độ hỏi: "Tôi ngủ lâu vậy sao?"
"Không, trên đường bị kẹt xe, nên đến nơi hơi muộn." Phó Tư Dư nói.
"... Ồ." Sắc mặt Trần Tinh Độ lộ vẻ do dự, nhìn về phía ngoài cửa sổ một chút, đường xá trong đêm khuya không hề có một phương tiện giao thông nào qua lại, không biết quá trình trở về thế nào mà mất hơn một tiếng.
Xe dừng lại trước lầu, Phó Tư Dư mở cửa xe ra, để Trần Tinh Độ bước xuống xe trước. Vì từng lái xe nên Phó Tư Dư khẽ nói với lái xe: "Đêm nay ông vất vả rồi."
"Có lẽ là vậy." Lái xe đáp lại, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Vừa nãy, quả thật bọn họ đi rất chậm, ban đầu trong thành phố là 50km/h, sau đó Phó Tư Dư yêu cầu ông ấy đi chậm một chút, sợ đánh thức cô gái. Nên ông ấy chỉ có thể lái xe chậm lại, mà lúc kì quái nhất là trên đường rẽ, một chiếc xe đạp có thể vượt qua bọn họ.
Hoàn toàn đánh mất tôn nghiêm vốn có của dòng xe Rolls-Royce Phantom.
Trần Tinh Độ bị thương nên không tiện cử động, trước khi đến bệnh viện để tháo chỉ, cô chỉ có thể đi lò cò bằng một chân. May mà bình thường, cô khá giỏi mấy khoản thể dục, nên khả năng thăng bằng cơ thể của cô rất tốt, nhảy một đoạn như vậy nhưng không hề bị té ngã.
Cô nói với Phó Tư Dư: "Cảm ơn chuyện đêm nay cậu đưa tôi đến bệnh viện nhé."
"Không cần khách sáo, có xe nên tiện đường thôi." Phó Tư Dư lạnh nhạt nói, vẫn luôn bám sát bên cạnh cô, sợ cô té ngã.
Trần Tinh Độ cảm thấy bây giờ bản thân như một con cương thi nhảy lò cò vậy. Nhảy nhót thế này cũng khá vui đấy chứ, tâm trạng cô tốt hơn lúc nãy nhiều: "Đêm mai tan học, tôi mời cậu đi ăn đồ vặt, xem như trả ơn chuyện cậu đưa tôi đến bệnh viện."
"Trên người cậu có tiền không?" Phó Tư Dư liếc nhìn sang bên cạnh, bày tỏ mối lo nghĩ của mình.
"Đương nhiên! Tôi vẫn chưa dùng hết số tiền tiêu vặt mà cha Trần Vạn Hòa và mẹ Bạch Nguyễn Bên đưa cho." Cô cười, lặng lẽ nhích người qua, nói với anh: "Giữ được hơn mấy trăm đấy, nhưng cậu tuyệt đối đừng nói cho cha mẹ tôi biết."
Dưới ánh đèn mờ ảo, nét tươi cười gian xảo của cô gái xinh đẹp như chú hồ ly ngây thơ.
Phó Tư Dư nhìn cô, nói: "Được rồi. Vậy cậu mời."
"Một lời đã định!" Trần Tinh Độ cười tươi hơn, hai tay làm tư thế máy bay thăng bằng lúc cất cánh, nhảy lò cò đi vào trong thang máy.
Ngày thứ hai, tin tức Trần Tinh Độ bị thương vào tối hôm qua đã nhanh chóng được lan truyền khắp lớp một. Vừa mới đi vào phòng học, cô đã bị một đám bạn vây quanh ân cần quan tâm thăm hỏi.
Lý Âm nhìn chân phải của cô bị băng gạc quấn quanh như móng heo nên lo lắng hỏi: "Tinh Độ, cậu đau lắm không vậy?"
"Không đau không đau, tối hôm qua, lúc khâu vết thương thì cũng hơi nhoi nhói một chút, nhưng bây giờ đỡ hơn rồi." Trần Tinh Độ trời sinh đã vô lo vô âu (1), chuyện có lớn đến mấy, ngủ một giấc rồi sẽ qua đi, hôm sau lại cười nói hớn hở.
Lý Âm thở dài nói: "Sao mà đỡ nhanh như vậy được, muốn cắt chỉ thì phải đợi những một tuần lận."
Trần Tinh Độ vỗ bả vai của cô ấy, cô lại trở thành người an ủi người khác.
Trương Tử Nhiễm bị chuyện đột ngột cắt điện tối hôm qua dọa cho phát sợ, vừa mới nói chuyện về bộ phim 2012 với bọn họ, thế mà giây sau toàn bộ lớp học đều chìm vào màn đêm, tất cả bạn học đều nhốn nháo hết cả lên.
Cậu ta ngồi ngay sau bàn của Phó Tư Dư và Trần Tinh Độ, cậu ta không nhìn thấy rõ chuyện gì đã xảy ra cho lắm, chỉ biết lúc bản thân đứng dậy, dường như đã đụng trúng phải ai đó, cậu ta lảo đảo ngã về phía trước, kết quả lại theo hiệu ứng dây chuyền domino, đẩy ngã Trần Tinh Độ trước mặt.
Tính ra mà nói, cậu ta vẫn có chút trách nhiệm trong chuyện Trần Tinh Độ bị thương.
Nhân lúc vẫn chưa có nhiều người đến, Trương Tử Nhiễm lén kéo Trần Tinh Độ lại gần mình, cụp mắt tự kiểm điểm lại bản thân: "Độ gia, em phải thừa nhận một chuyện với chị, thật ra người đã đẩy ngã chị vào tối hôm qua là em."
"Cậu?" Trần Tinh Độ lập tức trừng mắt, cô còn đang thắc mắc là đứa nào không có mắt dám đụng ngã cô, hại cô thê thảm như con cún nhỏ, suýt chút nữa đã không thể đứng dậy được.
"Cậu làm cái gì vậy, không nhìn thấy người trước mặt cậu là tôi sao?"
"Em không nhìn thấy thật mà!" Trương Tử Nhiễm vô cùng hối hận nói: "Lúc đó, không phải chị với anh Phó đang ngồi bên trên để làm bài tập sao? Em muốn đi ra xem tình hình thế nào, không ngờ lúc em vừa đứng dậy, không biết có ai cũng đẩy em, khiến em mất thăng bằng, cuối cùng lỡ đẩy ngã chị."
Trần Tinh Độ: "..." Được rồi. Tóm lại là cô khống né được cái tai nạn bất ngờ, cô đã phải gánh chịu lấy nó rồi.
Huống chi đêm qua ... Cũng không phải hoàn toàn là tai nạn bất ngờ.
Trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lúc cắt điện vào tối hôm qua, cô lảo đảo ngã vào lồng ngực rắn chắc của chàng trai, nhiệt độ cơ thể của anh, và cả lúc hơi thở dịu dàng của anh lướt qua chóp mũi cô nữa...
Trần Tinh Độ không nhịn được mà đỏ mặt, nhịp tim nhảy loạn.
Trương Tử Nhiễm nhận thấy sắc mặt cô có hơi biến đổi, ánh mắt long lanh lấp lánh. Cậu ta tiến đến, tò mò hỏi: "Sao Độ gia lại kì lạ thế, chị phát sốt rồi hả? Sao mặt chị lại đỏ rực lên thế."
Trần Tinh Độ: "..."
Trần Tinh Độ kịp thời phản ứng, dùng tay đẩy Trương Tử Nhiễm ra: "Tóm lại là tôi không sao, cậu cũng không cần để chuyện tối hôm qua vào lòng làm gì!"
Cô quay trở lại chỗ ngồi, sau đó ngồi xuống, sáng nay Phó Tư Dư sát giờ mới đến. Tối hôm qua về nhà, Trần Tinh Độ kể lại chuyện bản thân bị thương với Trần Vạn Hòa và Bạch Nguyễn, Trần Vạn Hòa gọi điện cho người lái xe trong nhà, trong khoảng thời gian này sẽ đón đưa cô đến trường, tới bệnh viện để thay thuốc.
Dù sao tình huống có hơi đặc biệt một chút, cũng không thể làm phiền người ta mãi được.
Trần Tinh Độ nhìn về phía Phó Tư Dư, cười dịu dàng chào hỏi với anh: "Sáng tốt lành."
Vẻ mặt của Phó Tư Dư vẫn lạnh nhạt không có biểu cảm gì như thường, ánh mắt anh nhìn về phía băng gạc được quấn quanh mắt cá chân bên chân phải của cô: "Hôm nay có thấy đau chân nữa không?"
"Không đau." Trần Tinh Độ lắc đầu nói. Thấy anh ngồi vào chỗ, yên lặng mở cặp sách, chuẩn bị bài thi để lát nữa ôn tập. Cô lặng lẽ đến gần, hỏi: "Tôi chuẩn bị sáu trăm rồi, tối nay đi đâu đây?"
Phó Tư Dư ngồi bên cạnh nhìn vào mắt cô, đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô gái tràn ngập ánh nhìn mong ngóng. Trong lòng vẫn có chút bó tay với cô, vết thương chưa đỡ mà lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ra ngoài bay nhảy.
"Đi đâu cũng được." Anh lạnh nhạt nói.
"Vậy chúng ta đi ăn cơm tối trước, sau đó đi xem phim nhé?" Trần Tinh Độ vui mừng nói: "Dạo gần đây có chiếu phim « Mission Impossible 4 » của Tom Cruise, tôi khá là thích anh ấy!"
Tom Cruise.
Minh tinh ngành điện ảnh Hollywood nổi danh trong dòng phim hành động.
Phó Tư Dư cảm thấy, không hổ là thần tượng mà Trần Tinh Độ thích.
Phó Tư Dư khẽ lật một tờ đề thi trên bàn, giọng nói lạnh nhạt: "Cũng được, nhưng hôm nay cậu phải làm cho xong việc trước cái đã."
"Không có vấn đề!" Nhận được lời đồng ý, tinh thần của Trần Tinh Độ lập tức tỉnh táo bất thường, cô nói làm là làm, lật năm ba tờ đề thi ra: "Bây giờ tôi bắt đầu làm nhé."
Note:
1. vô lo vô âu: tính cách vui vẻ, hồn nhiên, thường không để những chuyện buồn bã trong lòng
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...