Ngân hà độ anh

Tám giờ tối, KTV Mị Lực.

 
Gần như Trần Tinh Độ là người đến cuối cùng. Lúc cô đến KTV, hầu như những người khác đã đến đầy đủ rồi. Lớp tổng cộng có hơn hai mươi người, mọi người thông báo trong group, tập hợp tại KTV.

 
Lúc Trần Tinh Độ đẩy cửa phòng bao đi vào, Trương Tử nhiễm đang cầm micro vừa hát vừa nhảy trên bục. Sau khi ở nhà tĩnh dưỡng một tháng, cậu nhóc này đã khôi phục lại sự hoạt bát nhiệt tình như trước kia. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
 
Thấy cô đi vào, cậu ta chẳng hề quan tâm trong tay vẫn đang cầm micro mà kích động hét to: “Độ gia, chị đến rồi!”

 
Suýt nữa thì Trần Tinh Độ điếc cả tai luôn.

 
Cô cau mày xua tay nói: “Cậu hát của cậu đi, mặc kệ tôi.”

 
“Sao làm vậy được chứ, hai người một người là anh của em, một người là Độ gia của em.” Trương Tử Nhiễm bỏ micro xuống vội vàng chạy qua kéo cô, đưa cô đến chỗ ngồi: “Nào nào, anh Phó cũng vừa đến, hai người ngồi đây đi.”

 
Lúc này Trần Tinh Độ mới phát hiện Phó Tư Dư cũng đến.

 
Anh ngồi ở góc trong cùng của chiếc sofa da mềm hình vòng cung trong phòng bao. Ánh đèn bên trong phòng bao mờ tối, lúc cô mới đi vào không thấy anh, còn tưởng anh sẽ không đến những chỗ như thế này.

 
Đèn xoay tròn trên đỉnh đầu nhấp nháy đủ loại màu sắc, thỉnh thoảng chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của anh. Vẫn là khuôn mặt bình thản chẳng chút cảm xúc nào, anh chẳng hề ăn nhập với không khí náo nhiệt ở quán karaoke lúc này. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Trần Tinh Độ cho rằng với tính cách của anh, cuối tuần không đi học thêm thì đi thư viện, không thể nào đi hát karaoke với các bạn khác được.

 
Đúng thế, dường như con người anh chẳng nhiễm chút khói lửa nhân gian nào.

 
Trần Tinh Độ ngồi xuống cạnh anh, tò mò nhìn anh hỏi: “Cậu cũng đến sao?”

 
“Tôi không thể đến sao?” Dường như Phó Tư Dư cảm thấy khó hiểu trước phản ứng kinh ngạc của cô nên anh nhướng mày hỏi lại.

 
Trần Tinh Độ lắc đầu, thành thật nói: “Tôi tưởng cậu sẽ không thích những nơi như thế này.”

 
“Trước đây cũng hay đi với bạn học.” Phó Tư Dư bình thản giải thích: “Tối hôm qua tôi nhìn thấy tin nhắn Trương Tử Nhiễm nhắn trong group nói hôm nay là sinh nhật cậu, bảo mọi người đến chúc mừng.”

 
“Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật tôi.” Một tay Trần Tinh Độ chống lên mặt cười hì hì nhìn anh.

 
Ánh sáng trong phòng bao mờ tối, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái giống như được phủ lên một lớp vải sa mỏng manh. Thi thoảng ánh đèn neon rọi qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, khóe môi cô vẫn còn đọng lại nét cười đắc ý, tươi đẹp như một bông hoa mùa hạ mới chớm nở.

 

Phó Tư Dư im lặng nhìn cô mấy giây mới dời ánh mắt đi, hỏi: “Cậu muốn ăn gì? Thọ tinh (1) được quyền ưu tiên lựa chọn trước.”

 
“Vậy tôi phải suy nghĩ cẩn thận mới được.” Trần Tinh Độ cười nói.

 
Trần Tinh Độ vốn là một người ham ăn, vừa ngồi xuống cô đã gọi một đống đồ ăn vặt. Chưa được bao lâu trên chiếc bàn trước mặt đã bày đầy các loại snack, cánh gà chiên, gà miếng, bỏng ngô. Hôm nay vui nên Trương Tử Nhiễm còn gọi thêm hai lốc bia.

 
Bốn xô đá to chất đống trước mặt, bên trong là đá và bia, khí lạnh tỏa ra xung quanh, cộng thêm khí lạnh từ điều hòa trong phòng bao khiến Trần Tinh Độ rét lạnh đến nỗi có hơi không chịu được.

 
Ăn xong một miếng gà rán, Trần Tinh Độ thấy hơi khát nước nên vươn tay ra lấy bia trong thùng đá. Nhưng vì tay cô trơn nên thử mấy lần cũng không kéo được nắp lon ra.

 
Lần bật cuối cùng còn suýt chút nữa thì cắt vào tay.

 
Trần Tinh Độ không nhịn được khẽ kêu lên, cô tìm chỗ sáng nhìn đầu ngón tay bị cắt đỏ hồng của mình.

 
Một đôi tay thon dài của nam sinh từ bên cạnh đưa sang: “Đưa cho tôi.”

 
Trần Tinh Độ ngây người ngẩng đầu.

 
Phó Tư Dư đã đón lấy chai bia trong tay cô.

 
Đầu ngón tay thon dài của nam sinh chạm vào cô, mang theo hơi lạnh. Làn da của anh trắng gần như trong suốt dưới ánh đèn, lúc đèn neon chiếu qua trông như là đổ một vệt mực nhiều màu sắc trên tờ giấy trắng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Ngón tay anh ngoắc vào nắp lon bia khẽ giật một cái, 'cạch' một tiếng, lon bia đã được mở ra.

 
Sau đó anh đưa đến nói: “Cho cậu.”

 
 “…Cảm ơn.” Trần Tinh Độ còn chưa kịp phản ứng lại, nhìn tay anh vươn qua trước mặt cô, hơi nghiêng người về phía trước cầm một chai bia khác trong thùng đá.

 
Không phải loại lon giải khát nhỏ 250ml.

 
Mà là một chai nguyên, tu thẳng vào miệng.

 
Trần Tinh Độ không hề biết rằng, anh biết uống bia rượu.

 
Anh cầm đồ mở nắp ở bên cạnh lên đặt đúng vào nắp chai, khẽ dùng sức, sau đó nắp chai cạch một tiếng rơi xuống đất. Khói mờ trộn lẫn với bong bóng bốc lên từ bên trong, Phó Tư Dư ngẩng đầu đặt miệng chai lên môi, bia từ trong chai ừng ực đổ xuống.


 
Đường gân cổ bị kéo dài, yết hầu cũng cuộn lên cuộn xuống theo động tác nuốt xuống của anh, sắc da trắng lạnh, ánh mắt hơi nghiêm nghị. Lúc ánh đèn xẹt qua, dường như trái tim trong lồng ngực Trần Tinh Độ cũng đập bình bịch theo sự chuyển động lên xuống của yết hầu của anh.

 
Một ngụm uống hết nửa chai.

 
Phó Tư Dư thả chai bia xuống, vươn tay dùng ngón cái lau bia còn đọng bên khóe môi.

 
Trần Tinh Độ nhìn đến ngây người.

 
Phó Tư Dư nghiêng mặt nhìn sang thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô thì nhướng mày hỏi: “Sao thế?”

 
“…”

 
Thế mà cậu lại biết uống bia rượu như vậy à?

 
Không phải học sinh ba tốt sao, thứ đồ xấu xa như rượu bia này sao cậu có thể động đến chứ.

 
Trần Tinh Độ trợn tròn mắt, nói chuyện cũng chẳng còn lưu loát nữa, cô lắp ba lắp bắp: “Phó Tư Dư, mai tôi sẽ nói với lão Lưu, cậu vốn chẳng giống như mọi người từng nghĩ.”

 
Khóe miệng Phó Tư Dư khẽ nhếch lên: “Tôi đã sớm nói với cậu rồi, đừng ôm quá nhiều hi vọng với tôi, nếu không sẽ thất vọng đấy.”

 
Trần Tinh Độ thực sự không tưởng được, một học sinh ba tốt bình thường vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nội quy trường học, cuối tuần lại đồng ý ra ngoài vui chơi với bọn họ. Vui chơi thì thôi đi, lại còn uống cả bia.

 
Hơn nữa vừa uống đã uống cả chai, tu thẳng chai cũng không thèm chớp mắt một cái. 

 
Việc này khiến cho cái danh bà hoàng của những bữa tiệc đêm như Trần Tinh Độ cô làm sao mà chịu được chứ.

 
Trần Tinh Độ điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cảm thấy khí thế của mình không thể sụp đổ được, cô nghiêm túc lấy một chai bia từ trong thùng ra, điệu bộ như đang nói đêm nay không say không về: “Không được, tôi liều với cậu.”

 
Trong lúc ca hát, Trần Tinh Độ và Phó Tư Dư ngồi ở đầu bên này của sofa đọ bia, một đám khác ngồi ở đầu còn lại chơi lắc xúc xắc. Đám do Trương Tử Nhiễm dẫn đầu thì đang ca hát và nhảy múa rất high ở trên bục và ghế cao.

 
Lúc sắp đến chín rưỡi, hai lốc bia trên bàn gần như đã hết sạch, trừ những chai mà các bạn khác lấy thì chỉ với hai người Trần Tinh Độ và Phó Tư Dư mà đã uống hết gần một lốc rưỡi.

 
Trần Tinh Độ vẫn luôn khoe khoang mình rất biết uống, kế thừa tửu lượng của cha cô Trần Vạn Hòa lúc phải đi xã giao bàn công việc, trong số những bạn bè cùng độ tuổi gần như chỉ có cô khiến người khác gục, chưa từng có ai khiến cô gục cả.


 
Nhưng sau khi uống xong sáu bảy chai bia 500ml, cho dù tửu lượng của cô có tốt hơn nữa cũng không chống lại được tác dụng của bia, bụng và dạ dày đồng loạt phản đối.

 
Trần Tinh Độ cũng hơi chóng mặt, cô bám lấy sofa loạng choạng đứng dậy chỉ vào mũi Phó Tư Dư hàm hồ nói: “Tôi…tôi đi vệ sinh, về sẽ uống tiếp với cậu.”

 
"Cậu say rồi.” Phó Tư Dư cũng như cô, uống tổng cộng khoảng sáu bảy chai bia. Nhưng không biết có phải do tửu lượng của anh quá tốt hay không mà chẳng có chút biểu hiện nào sau khi uống bia, vẫn dáng vẻ lạnh lùng đó. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Chỉ là ánh mắt anh hơi mê man, không còn trong suốt sắc bén như ngày thường, anh vỗ vai cô nói: “Cậu thua rồi.”

 
“Tôi không thua.” Nói xong Trần Tinh Độ đứng không vững lại bịch một tiếng ngã ngồi xuống sofa.

 
Đám Trương Tử Nhiễm ở đằng kia hát xong một bài thì đi về phía sofa, thấy Trần Tinh Độ ngây ngốc ngồi trên ghế, đôi mắt trống rỗng, mái tóc ngắn hơi loạn, trông như hồn lìa khỏi xác.

 
Trương Tử Nhiễm nhịn cười, hỏi: “Độ gia sao vậy? Uống say rồi sao?”

 
Trần Tinh Độ lập tức hoàn hồn.

 
Cô vươn tay vỗ bốp một cái vào đầu cậu ta: “Tôi không say, có cậu mới say ý!"

 
Trương Tử Nhiễm: “…Ừm, quả nhiên say rồi.” Người uống say thích nhấn mạnh mình không hề say.

 
Nhân lúc Trần Tinh Độ vẫn còn chút tỉnh táo, Trương Tử Nhiễm vội gọi các bạn khác lại bắt đầu tiết mục quan trọng nhất hôm nay: “Nào nào, hôm nay là sinh nhật của Độ gia, mọi người mau lại đây hát mừng sinh nhật Độ gia.”

 
Chỉ còn hơn một tiếng nữa là mười hai giờ, nhân lúc vẫn còn là ngày 18, một đám bạn học cố ý đặt một chiếc bánh sinh nhật cho cô.

 
Trương Tử Nhiễm lấy chiếc bánh sinh nhật từ trong tủ lạnh mini, cởi bỏ dây nơ đỏ buộc bên trên, mở hộp ra.

 
Là bánh kem Black Forest (2) cô thích nhất, được phủ đầy sô cô la và truffle vụn.

 
Lúc Trương Tử Nhiễm cắm nến lên bánh, những bạn học khác lần lượt tặng quà cho cô.

 
Lý Âm lấy một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo từ trong túi ra đưa qua: “Tinh Độ, cậu xem có thích không?”

 
Trần Tinh Độ mở ra.

 
Là một chiếc lắc tay bằng bạc rất đẹp, bên trên rủ xuống biểu tượng hình thiên nga.  

 
Tối nay Trần Tinh Độ rất vui, cô tiến đến ôm chặt lấy Lý Ám, còn thơm lên mặt cô ấy một cái: “Cảm ơn Âm Âm!”

 
“Đừng khách sáo.” Lý Âm ngượng ngùng nói.

 

Các bạn học khác đều chuẩn bị quà sinh nhật cho Trần Tinh Độ, đa số đều là những món đồ nhỏ tinh xảo. Bình thường trông Trần Tinh Độ có vẻ là người rất tùy tiện, nhưng thực ra lại rất tinh tế, cô rất thích những món đồ nhỏ nhắn xinh xắn này.

 
Quà sinh nhật hôm nay cô nhận được đủ chất thành một ngọn núi nhỏ.

 
Mọi người tặng xong, Trần Tinh Độ mãn nguyện chống tay lên cằm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: “Phó Tư Dư, quà của cậu đâu?”

 
Phó Tư Dư lấy một hộp đựng trang sức từ trong túi quần ra.

 
Bên trên có in logo thiên nga độc quyền của thương hiệu SWAROVSKI, anh đưa qua, giọng nói trong trẻo mà bình thản: “Tặng cho cậu.”

 
Thật hiếm có.

 
Trong ngày sinh nhật của cô, anh cố ý chuẩn bị quà cho cô.

 
Vốn anh đến chúc mừng sinh nhật cô đã khiến cô rất kinh ngạc rồi, còn về quà sinh nhật, Trần Tinh Độ chẳng qua chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Phó Tư Dư nói: “Mua lúc đi dạo hồi chiều ở trung tâm thương mại, không biết cậu có thích không.”

 
Trần Tinh Độ nhận lấy, lúc vuốt ve logo in nổi bên trên, chỗ nào đó sâu bên trong trái tim không hiểu sao đột nhiên mềm nhũn.

 
Cô không thể chờ đợi được nữa liền mở ra.

 
Là một chiếc kẹp tóc hình quả dâu tây.

 
Màu đỏ tươi của quả đã chín tới, bên trên còn khảm mười mấy viên đá đỏ trắng đan xen, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

 
Đồ thủ công tinh xảo, trông rất giống thật.

 
Con gái vĩnh viễn không thể nào chống lại được sự mê hoặc của những loại trang sức tinh xảo lấp lánh như vậy.

 
Trần Tinh Độ mím môi cố gắng áp xuống nét cười bên môi, cô nâng mắt nhìn anh nói: “Sao cậu lại biết tôi sẽ thích…”

 
Chưa đợi cô nói xong.

 
Phó Tư Dư không nhìn về phía cô mở miệng giải thích: “Tóc cậu quá dài, bình thường lúc vào trường sẽ bị bắt, dùng kẹp tóc kẹp lên.”

 
Trần Tinh Độ: “…”

 
(1): Người được chúc thọ
(2): Một loại bánh sinh nhật nổi tiếng có nguồn gốc từ nước Đức

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui