Phó Tư Dư từ bên ngoài bước vào lần nữa, Trần Tinh Độ đã cầm lấy bút sửa lại bài kiểm tra vừa nãy.
Dựa theo kiến thức trong sách giáo khoa, dùng bút đỏ chép lại bên cạnh chỗ sai: “Vận chuyển chủ động tỉ lệ nghịch với nồng độ bậc thang, nhưng lại cần mượn màng tế bào để làm vật dẫn tiến hành...”
Nét chữ của cô không được đẹp, ở dưới ánh đèn càng dễ thấy hơn, nhìn qua xiêu xiêu vẹo vẹo như chó gặm. Tư thế cầm bút cũng không đúng, viết cũng ghì rất mạnh, giống như có thể chọc thủng tờ giấy.
Nhiều năm rồi cô không chép bài, tự mình chủ động sửa bài thi có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phó Tư Dư nhìn xem, chợt mở miệng nói: "Vận chuyển bị động tuân theo nồng độ bậc thang, tùy thuộc vào việc có vật dẫn có tham gia hay không; ngoài ra, còn phân ra tự do khuếch tán và hỗ trợ khuếch tán, sự khác biệt chủ yếu là có vật dẫn tham gia hay không." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay đang viết của Trần Tinh Độ dừng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Trên mặt Phó Tư Dư không có biểu cảm gì, hất cằm gõ vào tờ giấy kiểm tra trên bàn: "Viết."
Trần Tinh Độ: "... Ồ."
Trần Tinh Độ buồn bã đáp lại. Cô là một người cực kì sĩ diện, ngày thường trong trường cô rất ngang ngược, ngoại trừ giáo viên ra thì ít người dám khiển trách cô và dạy cô cách làm việc. Lời nói vừa rồi của Phó Tư Dư khiến cô tỉnh lại rất nhiều, nhưng biểu hiện của cô vẫn không chịu thừa nhận, nghẹn ngào, trong lòng cô rất giận anh.
Phó Tư Dư nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ này của cô, không để ý tới khuôn mặt tức giận của cô, tay vòng qua, vòng qua bên kia cô, sau đó kéo ngăn kéo lấy một lọ đường ra.
Dọc theo bàn, đưa cho cô: "Sau khi sửa bài kiểm tra, ăn đi."
Trần Tinh Độ: ?
Trần Tinh Độ mê muội liếc nhìn lọ kẹo trước mặt, sau đó ánh mắt nhìn dọc theo đầu ngón tay, cánh tay, từ từ di chuyển lên khuôn mặt của anh.
Mặt không thay đổi hỏi: "Anh coi tôi là trẻ con sao?"
Phó Tư Dư nhướng mày: "Chẳng lẽ cô không phải?"
Trần Tinh Độ: "..."
Anh không chỉ nói cô ngây thơ một lần.
Trần Tinh Độ khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt không phục, nhưng trong nội tâm lại tán thành lời anh vừa nói. Cô lại tập trung vào bài thi trong tay, chăm chú chép lại, rồi nhẹ nói: “Tôi mới không cần, cái này là tôi nên làm.”
Phó Tư Dư in lặng nhìn cô vài giây.
Đột nhiên, anh cảm thấy trong thời gian chốc lát, sự tiến bộ của cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì Trần Tinh Độ làm sai khôn nhiều, tất cả đều là câu hỏi nhận biết, mở sách giáo khoa tra tài liệu, nếu không hiểu thì hỏi Phó Tư Dư, ước chừng khoảng nửa giờ, Trần Tinh Độ đã sửa lại toàn bộ câu sai.
Cô đặt bút xuống, cử động khớp cổ tay có phần hơi cứng, nhìn thấy vết bút đỏ chi chít bên cạnh câu hỏi, trong lòng cô dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Phó Tư Dư cầm lên xem, hiếm khi khích lệ: "Làm tốt lắm."
Trần Tinh Độ hừ một tiếng: "Đương nhiên, cũng không nhìn xem là ai."
“Nếu chữ có thể viết đẹp hơn chút sẽ tốt hơn.” Phó Tư Dư đặt bài kiểm tra xuống, giọng điệu trôi chảy: “Cái này làm tốt nói không chừng lần tới viết văn có thể đạt điểm tuyệt đối.”
Trần Tinh Độ: "..."
Có phải người này đang châm chọc lần trước cô viết văn được 59 điểm, còn có điểm trừ vì bài viết không sạch sẽ sao?
Thời gian vẫn còn sớm, trước khi về nhà, đoán chừng còn có thể làm một bộ câu hỏi trắc nghiệm khác. Bởi vì cơ bản của cô còn yếu nên Phó Tư Dư chọn đề phải tách ra, bắt đầu từ trắc nghiệm, từng bước gia tăng độ khó lên các bài toán suy luận và tính toán thực nghiệm sau này.
Trần Tinh Độ nhìn Phó Tư Dư phác thảo đề thi cho cô, đôi mắt của người thanh niên nhẹ nhàng lại chăm chú, đầu ngón tay thon dài khẽ di chuyển, văn chương trôi chảy vẽ ra một số đề mục ở bên cạnh.
Cổ tay anh khẽ động, có thể dễ dàng xác định loại câu hỏi phù hợp với kiến thức cơ bản hiện tại của cô, chọn từng câu một cho cô.
Nhất thời Trần Tinh Độ có chút khó hiểu, do dự hỏi: “Phó Tư Dư, sao anh lại để ý việc học tập của tôi vậy?”
“Với thành tích bây giờ của cô có thể xem sao?” Đang chọn đề được nửa chừng, Phó Tư Dư ngước mắt lên nhìn cô.
Đôi mắt thiếu niên sâu thẳm, tối đen, chỉ liếc nhẹ một cái, giống như suối nước lạnh trong vắt trên ngọn núi xa không ăn thịt người. Trái tim của Trần Tinh Độ không hiểu sao đập lệch một nhịp.
Cô mím môi, không hiểu sao có chút khẩn trương, đầu ngón tay nắm lấy đệm ghế: "Chuyện đó cũng không liên quan đến anh."
“Dì Bạch đã nói chuyện riêng với tôi, nhờ tôi chăm sóc cho cô thật tốt.” Phó Tư Dư thu hồi ánh mắt lại, tiếp tục đánh dấu đề thi: “Dù sao dì ấy cũng là tiền bối, tôi không thể khiến dì ấy thất vọng.”
Trần Tinh Độ: "... Ồ." Thì ra là mẹ cô đã đánh tiếng. Đáng lẽ cô phải đoán trước được, Bạch Nguyễn và Trần Vạn Hòa có thể tốn công tốn sức để mời Lưu Chấn Phong từ tỉnh tới đây, trong đáy lòng nhất định sẽ dặn dò Phó Tư Dư, bảo anh ở trường học để ý cô một chút.
Dù sao cũng là một đứa là đứa trẻ "nghịch ngợm gây sự" nhà mình, đứa còn lại là "con nhà người ta" theo đúng nghĩa.
Sau khi chọn câu hỏi xong, Phó Tư Dư đưa cho cô bài kiểm tra, lần này khó hơn một chút, cần phải hoàn thành đúng thời gian. Bây giờ đã 9h30, trước 10h20, cô phải hoàn thành tất cả các đáp án, sau đó đưa cho anh chỉnh sửa.
Vốn Trần Tinh Độ mười giờ phải về nhà, giờ phút này cô không đề cập đến chuyện phải về, anh giao cho cô làm, cô lập tức chăm chú làm bài.
Giữa chừng, Phó Tư Dư ra ngoài uống nước, chỉ còn một mình Trần Tinh Độ trong thư phòng. Trần Tinh Độ đau đầu về một câu vật lý, vò đầu bứt tai hồi lâu, cảm thấy mình nhớ ra một công thức giải bài, nhưng tự dưng lại không nhớ ra được.
Cô đã cố gắng làm các phép tính theo công thức, không ghi được mấy chữ, nhận ra mình đã tính sai rồi, lại vội vàng sửa lại.
Cô nhớ trong nhà anh có bút xóa.
Trần Tinh Độ trong tình thế cấp bách, lục tung bàn sách lên cũng không thấy. Cô lại mở ngăn kéo ra, muốn xem trong đó có thứ gì giống như bút xóa hay không.
Nhưng không ngờ lại tìm thấy một bức ảnh đóng khung được dưới đáy ngăn kéo.
Đoán chừng ba bốn năm trước, khi Phó Tư Dư vẫn còn làm thực nghiệm của tỉnh, anh mặc đồng phục của đội bóng rổ trường thực nghiệm tỉnh. Anh là người cao nhất trong đám nam sinh, có tổng cộng bảy tám thành viên. Anh đứng giữa đội, cánh tay đang kẹp quả bóng rổ. Tay chân thon dài có lực, mặc quần đùi áo ba lỗ, mái tóc rẽ ngôi giữa mềm mại và rõ ràng, giữa trán buộc một túm tóc. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khá hợp thời trang.
Cười trước ống kính, nụ cười rạng rỡ rất sáng lạn, như ánh mặt trời rực rỡ của tháng 4, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Trần Tinh Độ khẽ giật mình, suýt chút nữa không nhận ra người trong ảnh là anh. Nhưng rõ ràng đó là anh.
Trong trường học, cô chưa bao giờ thấy nụ cười phát ra từ nội tâm kia.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa, đầu ngón tay Trần Tinh Độ giật giật, cô vội vàng đặt bức ảnh lại chỗ cũ, nhưng cô chưa kịp đóng ngăn kéo thì người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy hành động của cô, Phó Tư Dư cau mày hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
"A, tôi..." Nhất thời tay chân Trần Tinh Độ hoảng loạn, không biết nên giải thích như thế nào, cũng không nhớ phải đóng ngăn kéo lại, trơ mắt nhìn anh đi tới đây.
Phó Tư Dư nhìn thấy tấm hình kia trong ngăn kéo kia.
Trần Tinh Độ vô thức liếm đôi môi khô khốc của mình, tim đập nhanh, toàn bộ tinh thần đều căng thẳng. Ánh mắt chăm chú theo dõi anh, sợ anh sẽ tức giận.
Trên mặt Phó Tư Dư không có phản ứng gì, ánh mắt lướt qua như thứ đó không liên quan gì đến mình, như thể con người và ký ức trên đó không thuộc về mình.
Anh giơ tay đóng ngăn kéo lại, một tiếng "cạch" rất nhẹ, những sợi dây căng thẳng trong tâm trí Trần Tinh Độ như đứt ra.
Anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơn trước rất nhiều, nhưng cũng không hề nhắc tới ảnh chụp, chỉ hỏi: "Làm bài kiểm tra xong chưa?"
Trần Tinh Độ: "..."
Trần Tinh Độ hơi giật mình, không kịp phản ứng.
Phó Tư Dư hất cằm gõ vào bài kiểm tra trên bàn, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Tôi nghĩ tối nay cô không muốn về."
Trần Tinh Độ: "..."
-
Trần Tinh Độ không thể hiểu trong lòng Phó Tư Dư đang nghĩ gì, cô nghĩ anh như biểu hiện bên ngoài không thèm để ý, cô cảm thấy không có khả năng này.
Chẳng có ai mà không muốn có một cơ thể khỏe mạnh mà suốt ngày phải ngồi trên xe lăn.
Nhưng những gì anh thể hiện ra ngoài vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, như thể anh đã cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ, từ nhỏ anh có điểm này chưa tốt, chưa từng đi lại bằng hai chân của mình.
Nói cách khác, anh đã từ bỏ hoàn toàn.
Khoảng mười một giờ, Trần Tinh Độ đã hoàn thành một bộ câu hỏi trắc nghiệm môn Lý, sau khi Phó Tư Dư giảng giải cho cô xong, cô thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi nhà họ Phó.
Phó Tư Dư tiễn cô ra cửa, nhẹ nhàng nói với cô như ngày thường: "Khi về nhớ sửa lại."
Làm xong bộ thứ hai thì đã quá muộn, anh chỉ giảng qua cho cô, cũng không xem cô sửa lại.
Kể từ khi cô vô tình nhìn thấy những bức ảnh trong ngăn kéo của anh, Trần Tinh Độ bị phân tâm cả buổi tối.
Cô đứng ở cửa, nắm lấy dây ba lô, ngập ngừng nói: "Biết rồi, lúc về tôi sẽ sửa lại."
“Tốt rồi.” Nói xong Phó Tư Dư xoay xe lăn lại, chuẩn bị vào nhà.
Trần Tinh Độ vội vàng ngăn anh lại: "Phó Tư Dư!"
Phó Tư Dư dừng lại.
Vẻ mặt Trần Tinh Độ do dự: "Anh thực sự không quan tâm chút nào?"
"..."
Điều đáp lại cô là một hồi trầm mặc.
Bên ngoài hành lang, Trần Tinh Độ đứng quay mặt về phía anh, người con trai đang ngồi trên xe lăn quay lưng về phía cô, tấm lưng rộng lớn, động tác dừng lại một lúc lâu. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cách có vài mét, lại như một vũ trụ xa xôi.
Trần Tinh Độ nhận ra rằng chính mình chưa bao giờ thực sự hiểu anh.
Anh không phải chàng trai đang ôm bóng rổ trong ảnh, mặc bộ đồ thể thao quần đùi áo ba lỗ, với nụ cười rạng rỡ tràn đầy sức sống trẻ trung đó. Có lẽ trước khi mọi người biết, nam sinh trước kia đã chết trong lòng anh rồi.
Phó Tư Dư không nhìn lại, tay vịn vào xe lăn. Thật lâu sau, giọng nói nhẹ của anh truyền đến: "Không quan tâm."
Sau đó, anh lập tức đi vào nhà.
-
Về đến nhà, Trần Tinh Độ ném cặp sách lên ghế sô pha, cả người ngửa ra sau nằm dang chân dang tay thành chữ đại, ngã thẳng xuống giường.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen, cô ngẩn người.
Trong đầu cô luôn nhớ tới bóng dáng nam sinh ở cửa. Quay lưng lại với cô, cô không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt anh.
Nhưng cô nhớ rõ bóng dáng trong bức ảnh trông như thế nào, giống với vẻ ngoài lạnh lùng và xa lạ hiện tại của anh, giống như sơn băng biển lửa va chạm mạnh vào nhau, lởn vởn không tan trong trí nhớ của cô.
Trần Tinh Độ cảm thấy đau đầu, trở mình trên giường, nhỏ giọng rên rỉ, dùng chăn bông quấn chặt lấy mình.
...
Cô ngủ một giấc đến trưa hôm sau. Hôm sau là cuối tuần, không cần phải quay lại trường học, Trần Tinh Độ khó được nằm ỳ trên giường lấy sức, khi ánh mặt trời chiếu qua màn cửa sổ chiếu thẳng vào giường, cô tỉnh lại đã gần mười hai giờ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô mơ hồ trở mình trên giường, đưa tay dụi mắt, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khiến mắt cô không mở nổi.
Mở điện thoại lên nhìn thời gian, mói thấy có mấy tin nhắn chưa đọc trên màn hình.
Tất cả đều là tin nhắn của Trương Tử Nhiễm.
Trương Tử Nhiễm: “Độ gia, hôm nay là sinh nhật của chị, chúng em đã thảo luận với mọi người, tối nay chúng ta sẽ tổ chức sinh nhật cho chị ở KTV, chị nghĩ sao?”
Tin nhắn này gửi lúc 11 giờ rưỡi đêm qua, khi đó Trần Tinh Độ đã ngủ.
Một tin nhắn khác đã được gửi cách đây mười phút.
Trương Tử Nhiễm: “Mọi việc đã định rồi. Em bao một KTV lớn ở cạnh trường học, tám giờ tối nay, chị nhớ đến nhé.”
Trần Tinh Độ vừa ngủ dậy, đầu vẫn chưa phản ứng kịp.
Cô cầm điện thoại ngồi dậy khỏi giường, vô thức nhìn vào tờ lịch bên cạnh. Mới biết rằng hôm nay là ngày 18 tháng 10, sinh nhật của cô.
Hôm nay cô tròn mười tám tuổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...