Ngân hà độ anh

Chỉ là một cái liếc nhìn, Lương Khởi liền mau chóng thu hồi ánh mắt. Trần Tinh Độ ở bên cạnh đi tới cửa lớp liền dừng lại, nói với anh ta: “Cảm ơn khăn tay của cậu, tôi phải về lớp rồi.” 

 
Lương Khởi vò tóc sau đầu, có hơi ngại ngùng nói: “Không sao, cậu cầm lấy mà dùng, dù sao thì tôi vẫn còn.”

 
Trần Tinh Độ từ bên ngoài bước vào, Trương Tử Nhiễm vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quay trở lại ghế sau: “Tới rồi tới rồi!” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Phó Tư Dư nhìn cô trở về chỗ ngồi xuống, hỏi: “Cậu bị bỏng ở đâu?”

 
Trần Tinh Độ vừa đặt bình nước xuống, hơi dừng lại, nói: “Mu bàn tay.”

 
“Để tôi xem thử.”

 
Trần Tinh Độ ngoan ngoãn đưa tay qua.

 
Mu bàn tay cô gái trắng bóc mềm mại tinh xảo, dưới ánh mặt trời được mạ lên một lớp sáng bóng, khe giữa ngón tay cái và ngón trỏ bị nước nóng làm cho nóng rát.

 
Chỉ là hơi ửng hồng, không rách da và nổi bọt khí, cũng không tính là nghiêm trọng.

 
Phó Tư Dư nói: “Đợi lát nữa lấy đá chườm đi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ừ.” Trong lòng Trần Tinh Độ cảm thấy may mắn, trước lúc rót nước nóng, cô có rót thêm nước lạnh vào cốc, cho nên nhiệt độ không cao lắm.

 
Ánh mắt Phó Tư Dư rơi vào cái khăn tay trên bàn cô.

 
Khăn lụa trắng, kiểu dáng tinh tế, vừa nhìn là biết dành cho con gái dùng.

 
Trần Tinh Độ vẫn còn đang suy nghĩ về vết bỏng ở mu bàn tay, bất chợt nghe thấy chàng trai bên cạnh mở miệng hỏi: “Người vừa nãy, cậu có quen biết à?”

 

Trương Tử Nhiễm ngồi bàn đằng sau vểnh tai lên nghe trộm.

 
Nhìn xem, nhìn xem, tình địch gặp nhau, không tránh khỏi đỏ mắt, quả nhiên bắt đầu dò hỏi rồi.

 
Trần Tinh Độ nói: “Không quen biết, dường như cậu ta học ở lớp thể thao đặc biệt. Cậu ta nói với tôi cậu ta tên là Lương Khởi, đúng lúc đi qua đó nên đưa khăn tay cho tôi mượn.”

 
“Cậu ta nói dối, nhìn cái khăn tay này giống như đồ mà đàn ông con trai thường mang theo bên người không?” Trương Tử Nhiễm phẫn nộ chen lời: “Rõ ràng là đã sớm có mưu đồ, giấu khăn tay đứng bên cạnh máy lấy nước đợi! Chỉ đợi chị đi qua đó!”

 
“Sau đó còn cố ý đợi tay tôi bị bỏng rồi đưa khăn tay cho tôi à?” Trần Tinh Độ tát một phát vào đầu Trương Tử Nhiễm: “Trí tưởng tượng của cậu phong phú như vậy, sao không đi viết tiểu thuyết đi?”

 
Trương Tử Nhiễm ôm đầu, kêu lên một tiếng ây da.

 
Ngược lại Phó Tư Dư lại không nói gì thêm, chỉ kêu cô sau này cẩn thận một chút, đừng có để bị bỏng nữa thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Tiết thể dục, tất cả học sinh của lớp đều đứng ở sân tập thi nhảy xa, Phó Tư Dư ngồi một mình dưới bóng cây, nhìn những học sinh đang cười đùa vui vẻ cách đó không xa.

 
Hôm nay cùng học tiết thể dục còn có lớp mười ba.

 
Trường trung học số Một có tổng cổng mười ba lớp, từ lớp một tới lớp sáu là lớp chuyên Lý, từ lớp bảy tới lớp mười một là chuyên Văn, còn là lớp mười hai và lớp mười ba, là lớp nghệ thuật và lớp thể dục đặc biệt.

 
Phó Tử Dư đang ngồi một mình, đột nhiên đằng sau truyền tới một giọng nói: “Cậu là Phó Tư Dư...?”

 
Phó Tư Dư quay đầu lại.

 
Lương Khởi đứng trước mặt anh.

 
Cậu ta mặc đồng phục bóng rổ màu xanh lam, kiểu quần short và áo ba lỗ tôn lên vóc dáng cao ráo mà mạnh mẽ của chàng trai. Chân tay thon thả, cơ bắp phát triển cực kỳ tốt, vừa nhìn là biết ngày thường thường xuyên tập luyện thể dục thể thao.


 
Gương mặt góc cạnh, lông mày rậm, mắt to, trông trưởng thành hơn so với thời niên thiếu.

 
“Đúng là cậu!” Lương Khởi ngạc nhiên nói, “Lần trước có nhìn thấy cậu ở đại hội lớp, tôi còn chưa dám xác nhận.” Ánh mắt Lương Khởi dõi theo gương mặt của Phó Tư Dư, từ từ di chuyển về chiếc xe lăn ở thân dưới anh.

 
Lương Khởi sững sờ.

 
“Chân của cậu vẫn...”

 
Vẻ mặt Phó Tư Dư rất bình tĩnh: “Chuyện năm đó, không liên quan tới cậu.”

 
“Nếu không phải tại vì tôi...” Sắc mặt Lương Khởi lộ vẻ hối hận, vô thức siết chặt hai tay thành nắm đấm.

 
Phó Tư Dư lại nói: “Cũng chẳng liên quan tới bất cứ ai cả.”

 
Ở bên kia sân thể dục, Trần Tinh Độ hoàn thành bài kiểm tra nhảy xa không lấy đà, ghi điểm xong với giáo viên, sau đó đứng bên cạnh sân cầm bình nước lên, chuẩn bị chạy về phía đường băng.

 
Nhưng ánh mắt cô dừng lại chỗ dưới bóng cây, nơi có hai người đang nói chuyện mặt đối mặt.

 
Lương Khởi và Phó Tư Dư.

 
Trần Tinh Độ khẽ sững sờ.

 
Trương Tử Nhiễm đang đứng cạnh cô, nhìn thấy cảnh này, lập tức ngửi được mùi drama: “Anh Phó đây là đang muốn đánh nhau với tình địch rồi á?”

 
Trần Tinh Độ lườm cậu ta một cái: “Đừng nói linh tinh.”


 
“Em nói linh tinh chỗ nào?” Trương Tử Nhiễm phân tích một cách có lý có tình: “Chị nhìn xem không khí cuộc nói chuyện giữa hai người đó, căng thẳng quá trời luôn, không chừng giây tiếp theo là anh Phó đứng dậy từ xe lăn đánh người đấy.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Trần Tinh Độ chỉ cảm thấy kỳ lạ.

 
Sao hai người này lại liên hệ được với nhau vậy?

 
Trần Tinh Độ đang định đi qua đó, lại nghe thấy tiếng Lý Âm đứng ở cạnh sân thể dục đang gọi cô:

 
“Tinh Độ, thầy Lưu gọi cậu tới văn phòng một chuyến.”

 
Trần Tinh Độ không ngờ lão Lưu đột nhiên có việc tìm cô.

 
Trong văn phòng, Lưu Chấn Phong men theo bàn, đẩy bài kiểm tra tháng trước tới trước mặt cô.

 
Riêng điểm môn Vật Lý, ba mươi sáu điểm.

 
Trần Tinh Độ: “...”

 
Trần Tinh Độ nhìn bài kiểm tra một màu đỏ rực, toàn là gạch gạch khoanh khoanh, trong lòng giật mình, mím môi, đang định giải thích: “Thầy ơi, em...”

 
“Không cần nói thêm nữa.” Lưu Chấn Phong xua tay, nhưng giọng điệu không ngờ lại dịu dàng: “Ai dạy cho em những câu này?”  

 
Một môn học ba mươi sáu điểm.

 
Phải biết rằng vào cuối học kỳ trước, tổng điểm ba môn khoa học của Trần Tinh Độ công lại còn chưa tới năm mươi điểm. Trong đó Sinh học mười bảy điểm, Hóa học hai mươi điểm, Vật Lý mười ba điểm.

 
Lần này chỉ là điểm của một môn Vật Lý, còn cao hơn điểm môn Hóa và Sinh cộng lại.

 
Mặc dù là một học sinh của lớp khoa học trọng điểm, thi Vật Lý được ba mươi sáu điểm chẳng phải là chuyện đáng để khen ngợi, nhưng đặt vào người đội sổ toàn khối, kém may mắn chút là sẽ thi được 0 điểm là Trần Tinh Độ đây thì chuyện này lại trở thành chuyện ngoài dự liệu rồi.

 
Đặc biệt tiến bộ nhất là môn Vật Lý, Lưu Chấn Phong cảm thấy bản thân được xem trọng một trăm nghìn lần, cảm động tới mức hai hàng lệ tuôn rơi.


 
Trần Tinh Độ ngây người, giải thích nói: “Thực ra là nhờ Phó Tư Dư...”

 
Lưu Chấn Phong vỗ tay, kích động nói: “Quả nhiên, quyết định sắp xếp cho hai đứa ngồi chung là không sai!”

 
Trần Tinh Độ: “...”

 
Trần Tinh Độ không phủ nhận.

 
Quả thực lần trước Phó Tư Dư bắt cô làm hết một bài kiểm tra, giảng đề cho cô, còn bắt ép cô phải sửa bài. Lần kiểm tra này, rất nhiều câu là bốc từ đề thi thử lần trước, cô đã có tư duy rồi, đương nhiên là thuận tay không ít. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Mặc dù những câu mà cô biết làm không nhiều, nhưng so với lúc trước cũng coi như có tiến bộ.

 
Lưu Chấn Phong tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, mở ngăn kéo cuối cùng bên cạnh bàn, lấy ra một bài kiểm tra, đưa tới trước mặt cô: “Nào nào, chúng ta làm bài thi này thôi, tranh thủ vẫn còn thời gian, thầy giảng cho em mấy câu này!”

 
Trần Tinh Độ: “...”

 
Trên sân thể dục, tiếng cười nói vui vẻ của các bạn học, chỉ cách có mười mấy mét, lại giống như cách cả một vũ trụ xa xăm.

 
Ánh nắng đổ xuống trên đầu họ, gió thổi qua bóng râm, tiếng lá cây xào xạc.

 
Dường như xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.

 
Phó Tư Dư nói: “Chuyện năm đó, chẳng liên quan tới bất kỳ ai.”

 
Vẻ mặt Lương Khởi mang theo tội lỗi, tự trách, đau đớn và hoài niệm.

 
Anh ta nói: “Nếu lúc đó không xảy ra chuyện, bây giờ có lẽ cậu vẫn...”

 
“Chuyện xảy ra cũng đã qua rồi.” Phó Tư Dư ngắt lời anh ta, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì. Anh chuyển động bánh xe, hướng về phía tầng học: “Tôi còn có việc, về phòng học trước đây.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui