Ngân hà độ anh

Trần Tinh Độ ở lại nhà họ Phó đến tận chín giờ tối mới về. Dưới sự giám sát của Phó Tư Dư, lần đầu tiên cô hoàn thành phần đề lựa chọn đáp án đúng của môn toán học và bài thi tổ hợp khoa học tự nhiên. Mặc dù tỷ lệ trả lời sai của cô lên đến 99%, nhưng đối với một học sinh dốt không bao giờ động đến bài tập về nhà mà nói thì đã là điều vô cùng trân quý rồi.

 
Trần Tinh Độ không hiểu nổi từ lúc nào mà mình lại muốn học tập vậy.

 
Phó Tư Dư đưa cô đến cửa, nhìn động tác cô khom người đi giày ở sảnh, anh bình thản dặn dò: “Trở về nhớ sửa lại câu sai, nếu không ngủ dậy xong cậu sẽ quên hết.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Không đâu, không đâu, trí nhớ của tôi rất tốt.” Trần Tinh Độ dùng mọi cách để thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của anh. Cô đứng thẳng người, trừng mắt nhìn đôi dép bông ở dưới chân, sau đó đi giày vào.

 
Cô đeo bao lô định chuồn luôn: “Tôi về nhà đây.”

 
“Đợi đã.” Phó Tư Dư vươn tay nắm lấy quai cặp của cô.

 
Trần Tinh Độ: ?

 
Trần Tinh Độ ngừng bước chân.

 
Phó Tư Dư hất cằm về phía cặp của cô: “Chưa kéo hết khóa.”

 
Trần Tinh Độ cúi đầu xuống nhìn, phát hiện là thật, cô quá vội vàng muốn trốn nên thu dọn cặp sách cũng gấp gáp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khóa kéo mở một nửa, đồ bên trong suýt nữa thì rơi ra.

 
Trần Tinh Độ đột nhiên nhớ đến gì đó, cô ôm cặp sách đến trước ngực lật tìm bên trong. Cô lấy ra một hộp sô cô la và một bức thư màu hồng đưa cho Phó Tư Dư: “Đúng rồi, cái này cho cậu."

 
Phó Tư Dư thuận theo động tác của cô, nhìn đồ trên tay cô.

 
Mặt anh chẳng có cảm xúc gì: “Đây là cái gì?”

 
“Cậu xem là biết.” Trần Tinh Độ nói.

 
Phó Tư Dư nhận lấy mở bức thư màu hồng ra trước.

 
Anh giũ giấy viết thư ra, ánh mắt dừng lại trên thư, mày hơi cau lại, nhỏ giọng đọc: “Bạn học Phó, tôi rất thích cậu, từ ngày khai giảng đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã vô cùng thích cậu rồi. Bóng lưng anh tuấn của cậu, đôi mắt tuyệt đẹp của cậu đều khiến tôi vô cùng nhung nhớ mỗi đêm…”

 
Trần Tinh Độ: “…”

 
Lần thứ hai nghe, Trần Tinh Độ vẫn không nhịn được mà khẽ rùng mình.

 
Từ Vi này con mẹ nó thật sự đúng là một nhân tài, thư tình buồn nôn như vậy cũng viết được. Lúc cô ấy viết không cảm thấy da đầu tê dại sao?

 
Phó Tư Dư nhìn thấy đề bút ở cuối trang bên phải viết lớp và tên Từ Vi. Đầu mày anh càng cau chặt hơn, sau đó anh gấp thư lại nhét vào bao thư.

 
Trần Tinh Độ lại lấy một hộp sô cô la khác từ trong cặp ra đưa cho anh: “Này, đây là của Lý Âm, cậu ấy bảo tôi đưa cho cậu.”

 
Phó Tư Dư không nhận.


 
Anh nói: “Tôi không thích ăn đồ ngọt, những cái này cậu cầm về đi.”

 
“Cho tôi sao?” Trần Tinh Độ kinh ngạc.

 
“Còn cả bức thư này nữa.” Phó Tư Dư đưa bức thư màu hồng đã gấp lại cẩn thận đến trước mặt Trần Tinh Độ: “Phiền cậu giúp tôi trả lại cho bạn học Từ Vi. Cậu cứ nói là bây giờ tôi không có ý định yêu đương, rất xin lỗi.”

 
“…Ồ!” Trần Tinh Độ lưỡng lự nhận lấy, cô tưởng là nữ sinh cấp bậc hoa khôi của khối như Từ Vi thì có lẽ anh sẽ đồng ý. Nhưng không ngờ rằng Phó Tư Dư còn chẳng thèm suy nghĩ đã thẳng thừng từ chối. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Thật không hổ là trạng nguyên tương lai của tỉnh, người nhắm mắt cũng có thể thi đỗ Thanh Hoa như anh, không thể nào động đến việc yêu đương, nó chỉ là hòn đá ngáng chân trên con đường thành công của bản thân.

 
Cô ôm sô cô la và bức thư vào trong lòng, không chắc chắn lắm mà hỏi lần nữa: "Cho tôi ăn hết sao?”

 
“Ừ.” Phó Tư Dư xoay xe lăn đi vào trong nhà: “Chỉ cần cậu sửa hết các câu sai trong bài.”

 
Trần Tinh Độ: “…”

 
Lúc sắp về còn không quên đâm vào chỗ đau của cô.

 
-

 
Trần Tinh Độ cũng không định chuyển lời của Phó Tư Dư cho Từ Vi. Một là việc này quá tàn nhẫn đối với một thiếu nữ mới biết yêu, hai là cô không quen thân với Từ Vi. Quan hệ của hai người thuộc về loại lúc gặp trong trường sẽ lướt qua nhau nhưng chẳng hề có quan hệ cá nhân nào.

 
Về đến nhà, Trần Tinh Độ bỏ ba lô xuống rồi đi tắm. Sau một hồi lăn qua lăn lại thì đã sắp mười giờ. Bạch Nguyễn và Trần Vạn Hòa đã đi ngủ từ lâu rồi, từ phòng ngủ chính còn thấp thoáng truyền ra tiếng ngáy của bọn họ.

 
Trần Tinh Độ ngồi xuống bàn học mở đèn lên. Ánh sáng vàng dịu nhẹ tỏa sáng chiếu lên hai tờ đề đã mở trên bàn, phần lựa chọn đáp án đúng dày đặc những vết gạch, đỏ rực cả bài thi.

 
Câu đúng không đến 1%, số còn lại đều là những câu sai cần sửa.

 
Trần Tinh Độ nửa nằm trên bàn, tay chống vào đầu, tay còn lại cầm bút sửa lại câu sai theo phương pháp giải đề Phó Tư Dư dạy cô. Vừa rồi ở nhà họ Phó, Phó Tư Dư đã giảng gần hết một lượt những câu sai cho cô, một số câu còn lại đơn giản thì cô tự xem đáp án trên sách giáo khoa là hiểu được.

 
Trên bài thi một bên là nét chữ thanh tú sạch sẽ của nam sinh, bên còn lại là chữ như gà bới của cô viết lúc đang buồn ngủ.

 
Còn chưa sửa xong một nửa, Trần Tinh Độ đã ngáp một cái rõ to, hai mắt đong đầy nước mắt. Cô nhìn thời gian đã sắp mười hai giờ rồi.

 
Làm hết chỗ này ít nhất phải thức đến hai giờ sáng.

 
Trần Tinh Độ bắt đầu hối hận vì bình thường cô không chăm chỉ học hành hơn chút, ít nhất lúc sửa lại câu sai cô cũng có thể sửa ít đi hai câu.

 
Trần Tinh Độ ngồi thẳng người lắc mạnh đầu định xua cơn buồn ngủ đi, sốc lại tinh thần. Cô cầm bút chọc chọc hai hộp sô cô la để dưới đèn bàn học buồn bực nói: “Nể tình chúng mày đấy.”

 
Tối qua Trần Tinh Độ thức đến ba giờ sáng mới sửa xong hết tất cả các câu sai mà Phó Tư Dư đã dặn cô. Sáng ngày hôm sau, bảy giờ đồng hồ báo thức kêu lên, suýt chút nữa thì Trần Tinh Độ không dậy nổi.

 
Bạch Nguyễn ở bên ngoài gõ cửa: “Độ Độ, mau dậy đi học thôi con.”


 
“A…” Trần Tinh Độ vùi vào ổ chăn, cô cuộn chăn lật người dậy. Ánh mặt trời chiếu vào qua khung cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, trông cô giống một cái nem được gói kỹ càng.

 
Cô buồn ngủ nói: “Để con ngủ thêm chút nữa.”

 
“Không được, sắp muộn học rồi.” Bạch Nguyễn đẩy thẳng cửa vào kéo chăn của cô ra, lôi cô ngồi dậy.

 
Trần Tinh Độ bị ép ngồi dậy, đầu tóc rối bù, đôi mắt nhập nhèm, hai vành mắt đen sì sắp lan đến cằm luôn rồi.

 
Bạch Nguyễn bị dọa giật cả mình, bà ấy cau mày hỏi: “Tối qua con lại thức đêm chơi game à?”

 
“Nào có đâu.” Trần Tinh Độ ngáp một cái, đầu óc vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô mơ hồ nói: “Sửa câu sai, ba giờ sáng mới ngủ.”

 
Bạch Nguyễn cảm thấy như mặt trời mọc đằng tây rồi.

 
“Còn có lúc con chủ động làm bài tập về nhà à?”

 
“Sao lại không được?” Trần Tinh Độ không có sức giải thích nhiều với bà ấy, cô nhìn đồng hồ trên đầu giường, bảy giờ mười lăm phút, cô còn lề mề thì sẽ bị muộn học.

 
Trần Tinh Độ bị dọa lập tức nhảy khỏi giường: “Không nói với mẹ nữa, con phải dậy đi học đây.”

 
Trần Tinh Độ không có thời gian ăn sáng, cô cầm một bọc bánh bao hấp và sữa chua rồi vội vàng đi. Gần đây Trương Tử Nhiễm nằm viện, cô không có xe đi nhờ, chỉ có thể đi sớm hơn bình thường, đi bộ đi học. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
May mà chỗ cô ở cách trường không xa, đi nhanh thì mười lăm phút có thể đến kịp.

 
Trần Tinh Độ ngậm hộp sữa chua cắn một góc trên hộp, nhét ống hút vào bên trong, đôi môi ngậm vào, thỏa mãn hút.

 
Lúc ngang qua chỗ rẽ trước ngõ lại nghe thấy tiếng cãi nhau truyền ra từ bên trong.

 
Tối qua Trần Tinh Độ vội vàng về, để quên một quyển vở ở nhà bọn họ. Sáng nay lúc Phó Tư Dư dọn sách vở, nhìn thấy một quyển vở viết màu xanh nhạt không phải của mình, ngây người lật ra.

 
Mặc dù là vở viết nhưng bên trong không hề viết những thứ liên quan đến bài học.

 
Mà viết những điều liên quan đến cuộc sống hàng ngày, những điều vụn vặt mỗi ngày gặp phải, những linh cảm.

 
[Ngày 15 tháng 7.]

 
Trên đường về nhà thấy một con mèo nhỏ cứ nhìn tôi kêu meo meo. Chắc là do trên tay tôi đang cầm bánh bao. Con mèo lông màu trắng sữa, trông giống như bị người ta vứt bỏ, lông trên người hơi trụi. Trời vừa mưa, nó lăn lộn trong đống bùn đất, trông thật bẩn.

 
Nhưng lúc nó đi đến cọ vào chân tôi, tôi vẫn cảm thấy nó rất đáng yêu. Nếu không phải bà Bạch Nguyễn chắc chắn sẽ không đồng ý thì tôi rất muốn ôm nó về nhà.

 
Tôi đưa bánh bao trong tay tôi cho nó, mèo con ăn rất vui vẻ. Cho dù cho nó rồi thì tôi sẽ không còn đồ để ăn nữa, nhưng mà có sao đâu, thiếu nữ xinh đẹp không sợ bụng đói.

 

Phó Tư Dư xem xong khóe môi bất giác cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt.

 
Ngón tay khẽ lật sang trang khác.

 
[Ngày 23 tháng 7.]

 
Đã có thành tích thi cuối học kỳ, tôi lại đứng cuối cùng, lại bị bà Bạch Nguyễn mắng một trận và thu mất thẻ tín dụng. Tiền tiêu vặt mỗi tháng chỉ còn có ba trăm tệ.

 
Haiz, tôi thật đáng thương mà, nhưng chẳng còn cách nào khác, thành tích học tập không tốt cũng không phải điều tôi muốn. Mỗi chữ trên sách, nó biết tôi nhưng tôi không biết nó.

 
Thật sự không hiểu nổi những người có thành tích học tập tốt kia lớn lên với cái đầu như thế nào, là vì đầu to sao? Nghe nói người đầu to não to đều thông minh.
 


 
Phó Tư Dư bật cười.

 
[Ngày 17 tháng 8.]


 
Ngày đầu tiên khai giảng năm lớp mười hai, lớp tôi có một bạn học mới chuyển đến. Cậu ấy đẹp trai, nhã nhặn, ngồi trên xe lăn, làn da rất trắng, lông mày ra lông mày, mắt ra mắt.

 
Lần đầu tiên gặp mặt lại ở ngay trong nhà vệ sinh nam, để cậu ấy nhìn thấy mông tôi. Tức quá đi. Tôi rất muốn đánh cậu ấy một trận ngay tại đó, nhưng nể mặt cậu ấy đưa giấy cho tôi nên tôi đã bỏ qua.

 
Lại gặp cậu ấy trong phòng giáo viên, cậu ấy dám nói tôi ngốc, tôi càng tức hơn. Cậu ấy thì thông minh đến mức nào chứ?

 
Ồ. Nghe nói tổng điểm của cậu ấy là 749 điểm.

 
Được rồi, quả thực thông minh hơn tôi một chút xíu.

 
[Ngày 22 tháng 8.]

 
Trương Tử Nhiễm xảy ra chuyện, sốc tim, đột nhiên ngất đi trên đường chạy. May mà có Phó Tư Dư ở đó, cậu ấy đã làm cái gì mà CPR… hồi sức tim phổi, còn có cả hô hấp nhân tạo. Kịp thời cứu được người, nghe bác sĩ nói, nếu muộn hơn chút nữa, Trương Tử Nhiễm sẽ không cứu được.

 
Đáng sợ quá.

 
Sau này chúng ta phải yêu thương thân thể mình, bớt thức đêm lại.

 
Thực ra nếu Phó Tư Dư đừng cả ngày bày cái khuôn mặt thối hoắc kia thì cũng không đáng ghét như vậy.

 
Phó Tư Dư hơi ngơ ngác.

 
Bên ngoài có người gõ cửa

 
Trần Phinh Đình nhắc nhở: “Dư Dư, chuẩn bị đi thôi con.”

 
Phó Tư Dư gập quyển vở màu xanh nhạt lại cho vào trong cặp xách của mình rồi mở cửa đi ra.

 
Phó Tư Dư từ chối yêu cầu đưa cậu đi học của Trần Phinh Đình, anh tự mình đi thang máy xuống tầng hai mươi hai, ấn chuông cửa phòng 2201.

 
Người mở cửa là một người phụ nữ rất xinh đẹp. Phó Tư Dư thỉnh thoảng nhìn thấy bà ấy trong quảng cáo trên tivi, mẹ của Trần Tinh Độ.

 
Từ ánh mắt đầu tiên Bạch Nguyễn đã nhận ra Phó Tư Dư, bà ấy hơi kinh ngạc: “Cháu là con của Phinh Đình?”


 
“Chào dì.” Phó Tư Dư lễ phép hỏi: “Trần Tinh Độ có nhà không ạ? Tối qua cậu ấy để quên đồ ở nhà cháu, cháu mang đến cho cậu ấy.”

 
Bạch Nguyễn hơi ngạc nhiên. Mặc dù bà và Trần Phinh Đình là bạn thân nhiều năm, nhưng từ sau khi tốt nghiệp cấp ba, Trần Phinh Đình đến thành phố phía Bắc phát triển, còn bà ấy thì ở lại thành phố phía Nam. Hai người cách xa hai nơi, rất ít có cơ hội gặp mặt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Một năm nhiều nhất chỉ gặp một hai lần, lần gặp trước là vì Trần Phinh Đình quyết định dọn về thành phố phía Nam nên hai người vội vàng gặp một lúc.

 
Lúc đó không có Phó Tư Dư, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nguyễn gặp con của Trần Phinh Đình.

 
Bạch Nguyễn cười nói: “Thật không may, Độ Độ vừa đi rồi.” Bà ấy giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Nó mới đi không lâu, đi nhanh chắc có thể đuổi kịp.”

 
“Cảm ơn dì.” Phó Tư Dư nói.

 
Trần Tinh Độ không ngờ sẽ đụng phải Mạnh Phàm ở trong ngõ.

 
Đã hai năm cô không gặp Mạnh Phàm, gặp lại trong ngõ hẻm chật hẹp, một tay cô cầm bánh bao, tay còn lại cầm sữa chua. Khớp tay kêu răng rắc có thể sẽ xông lên bất cứ lúc nào đánh vỡ đầu đối phương.

 
Lý Âm bị Mạnh Phàm nắm tóc, trên mặt đều là nước mắt, cổ áo đồng phục bị kéo xộc xệch. Mạnh Phàm nhìn thấy cô, nghiêng đầu nhếch miệng cười thâm độc nói: “Trần Tinh Độ, mẹ nó mày vẫn còn sống hả?”

 
“Đây là lời tao hỏi mày mới đúng.” Trần Tinh Độ nhìn dáng vẻ của Lý Âm, mắt lạnh xuống, vê tròn hộp sữa chua đã uống hết trong lòng bàn tay rồi vứt đi.

 
Cô bước lên từng bước, ánh mắt liếc qua khuôn mặt đầy nước mắt đang nhìn cô cầu cứu của Lý Âm, còn cả tiền lẻ rơi đầy trên mặt đất.

 
Hoàn cảnh gia đình Lý Âm không được tốt, đi học đều nhờ vào học bổng. Bình thường tính cách cô ấy vừa hướng nội vừa dịu dàng, rất ít khi gây chuyện thị phi.

 
Mà con người Mạnh Phàm này toàn chọn những nữ sinh yếu đuối để ra tay.

 
Trần Tinh Độ đi đến trước mặt Mạnh Phàm, đối phương cao hơn cô cả hơn một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống, vừa du côn vừa âm hiểm. Trần Tinh Độ không hề luống cuống, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, gằn từng chữ một cách rõ ràng: “Thả cậu ấy ra.”

 
“Không thả, mày làm gì được tao?” Mạnh Phàm cười phách lối. Hai đàn em đi theo sau lưng cậu ta cũng cười to đầy phách lối.

 
Tiếng cười khiến Trần Tinh Độ buồn nôn không ngừng vang vọng lên trong ngõ nhỏ.

 
Trần Tinh Độ bắt lấy cổ tay của Mạnh Phàm, đầu ngón tay bấm mạnh, ánh mắt càng lạnh lùng, ác độc hơn: “Có phải mày quên mất lúc đó bị tao đuổi ra khỏi trường thế nào rồi không?”

 
“Quên rồi cũng không sao, tao có thể giúp mày nhớ lại.”

 
“Mẹ mày…” Mạnh Phàm mắng to, hất tay Trần Tinh Độ ra. Mà Trần Tinh Độ đã đề phòng từ trước, cô khẽ nghiêng về sau tránh thoát nắm đấm của cậu ta.

 
Cô nâng gối dùng sức thúc vào háng nam sinh.

 
“Ặc...!” Mạnh Phàm cong eo theo phản xạ có điều kiện, Trần Tinh Độ nhân lúc cậu ta không đề phòng lại thúc thêm một khủy tay vào lưng cậu ta.

 
Mạnh Phàm nằm gục trên đất, đau khổ kêu gào.

 
Hai tên đàn em ở phía sau nhìn người cầm đầu bị đánh nằm rạp trên đất, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, hai mắt nhìn nhau, không ai dám tiến lên một bước. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Trần Tinh Độ giơ chân đạp lên mặt Mạnh Phàm, ánh mắt lướt qua khuôn mặt đau khổ kêu gào của cậu ta nhìn về phía hai người còn lại, cô lạnh giọng nói:

 
“Phế vật, lên hết đi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui